Trong phòng yên tĩnh như c.h.ế.t, Hầu phu nhân kinh ngạc ngẩng đầu về phía Thiệu Thanh Viễn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Người sắc mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng vỗ về tay lão phu nhân.
Dường như lời , lực tay của lão phu nhân còn mạnh như nữa: “Linh Châu phủ, đúng , Linh Châu phủ, mau tìm nó.”
Giọng Thiệu Thanh Viễn kiên nhẫn và ôn hòa: “Không cần tìm, bà sẽ sớm đến kinh thành thôi, đợi thêm mấy tháng nữa, bà sẽ trở về.”
“Thật ? Thật sự trở về ?”
“Vâng, lừa .”
Khóe miệng lão phu nhân mang theo một tia , thần sắc cũng thả lỏng xuống: “Vậy thì , thì , Âm Nhi sắp về .”
Cuộc đối thoại giữa hai cứ như thật, khiến mấy Hoài Âm Hầu mà ngẩn cả .
Một lúc lâu , Hoài Âm Hầu mới đột nhiên đập đùi một cái, vội vàng tiến lên vài bước, nhỏ giọng : “Thiệu đại nhân, ngài trấn an , để bà kích động. , nhưng những lời của ngài, sẽ tin là thật đấy. Ngài đừng thấy bây giờ bà tỉnh táo, nhưng cuộc đối thoại của hai bà chắc chắn sẽ nhớ rõ, đến lúc bà tỉnh , thấy tam của , bà sẽ kích động còn lớn hơn nữa.”
“ , Thiệu đại nhân, tam của qua đời , lời dối dễ vạch trần.”
Mặc dù họ đều Thiệu Âm chắc chắn vẫn còn sống, nhưng chuyện thể để ngoài .
Thiệu Thanh Viễn từ từ rút tay khỏi tay lão phu nhân, đắp chăn cho bà, lúc mới đầu , : “Những gì đều là sự thật, lừa các vị .”
“…” Hả?
Người trong phòng , một lúc lâu , Hầu phu nhân mới gượng : “Thiệu đại nhân, trò đùa đừng nên mở thì hơn.”
Thiệu Thanh Viễn bình tĩnh họ, biểu cảm nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2041-thieu-am-la-me-cua-ta.html.]
Ánh mắt của luôn khiến khác cảm thấy áp lực, mấy trong Hoài Âm Hầu phủ như , thế mà cũng dần dần nghiêm túc theo.
“Ta tên là Thiệu Thanh Viễn.”
Mấy Hoài Âm Hầu phủ: “…” Chúng mà, nữa?
“Chữ Thiệu trong Thiệu Âm.”
Mấy Hoài Âm Hầu phủ: “…” Hử? Khoan , ý là ?
Thiệu Thanh Viễn cuối cùng cũng ném một quả bom: “Thiệu Âm là của .”
Mấy Hoài Âm Hầu phủ: “…”
!!!!
Hắn cái gì?!
Mẹ của ?!
“Choang” một tiếng, Chu ma ma bưng chậu nước , tay buông lỏng, chậu nước rơi thẳng xuống đất.
Không chỉ bà, lão phu nhân giường lúc cũng tỉnh, vặn câu cuối cùng của , lập tức kinh ngạc chằm chằm , bàn tay vốn Thiệu Thanh Viễn đặt trong chăn nay vươn , nắm chặt lấy tay áo , giọng run rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi , cái gì?”
Thiệu Thanh Viễn ngờ bà sẽ tỉnh lúc , đầu bà, ngữ khí kiên định: “Thiệu Âm, là của con. Bà hiện đang ở Linh Châu phủ, cùng với cha con. Vốn dĩ chúng con về kinh, họ định sẽ cùng về, chỉ là bên Linh Châu phủ việc đột xuất, nhất thời , đành để chúng con về , chờ họ xong việc, sẽ đến kinh thành.”
Đôi môi lão phu nhân run rẩy, con ngươi bình tĩnh khóa chặt lấy : “Ngươi, ngươi thật chứ?”
“Vâng, con lừa .” Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, đưa tay về phía Cố Vân Đông: “Thê tử của con thể chứng, nàng rõ.”
Lão phu nhân theo ánh mắt của về phía Cố Vân Đông, đến mặt bà, xuống chiếc ghế bên cạnh, quả quyết gật đầu.