Tin đồn quả nhiên thể tin.
Hoàng đế thầm lắc đầu trong lòng, Tần Văn Tranh, Dịch Tử Lam, Mạc Húc Lâm, rốt cuộc thù oán gì với Cố Vân Đông, mà "bôi nhọ" thanh danh của nàng như ?
“Bình .” Hoàng đế hai cái thu hồi ánh mắt, trong ánh mắt đều mang theo ý , ôn hòa , “Ban tọa.”
Đợi đến khi mấy xuống, hoàng đế mới về phía Thiệu Thanh Viễn, , “Trẫm Thiệu khanh chính là vị nhị thiếu gia mất tích nhiều năm của Bạch gia?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, “Bẩm Hoàng thượng, thần quả thực là .”
“Chuyện của ngươi trẫm cũng , chẳng trách ngươi thể tìm phương pháp phòng bệnh đậu mùa, huyết mạch quả thực là một điều thần kỳ. Xem , Bạch gia kế nghiệp, danh tiếng thần y của Bạch gia cũng thể kéo dài.”
“Đa tạ Hoàng thượng khen ngợi.”
“Ha ha ha, ngươi quả thực khách khí.” Hoàng đế xua xua tay, tâm tình vui vẻ. Hắn Cố Vân Đông một cái , “Trẫm đây phong Cố Vân Đông Vĩnh Gia quận chúa, là vì nàng cống hiến lớn cho Đại Tấn triều. Trẫm , trong đó cũng công lao của ngươi, ngươi , ngươi ban thưởng gì, trẫm đều sẽ thỏa mãn ngươi.”
Mấy mặt ở đây đều hiểu, Hoàng thượng đây là lôi kéo Bạch gia.
Danh hiệu Bạch thần y là hư danh, hiện nay viện đầu của Thái Y Viện đều là đồ của ông, mà Tống Đức Giang thể viện đầu, cũng là vì Tần Văn Tranh thuyết phục ông.
y thuật của Tống Đức Giang, là kém hơn Bạch Ung, so với Bạch Hàng thì cũng kém một chút.
Hiện nay Thiệu Thanh Viễn chỉ là học y thời gian ngắn, thành tựu tương lai, tuyệt đối chỉ dừng ở đó.
Thế nhưng, đối với việc phong thưởng, Thiệu Thanh Viễn cũng để tâm.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nếu để tâm, thì lúc khi dâng lên phương t.h.u.ố.c tiêm chủng đậu mùa, cũng sẽ cần bất cứ thứ gì, vẫn là Hoàng thượng tự ban cho một tấm thẻ bài thất phẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2009-thieu-thanh-vien-muon-ban-thuong.html.]
lúc , Thiệu Thanh Viễn nghĩ nghĩ, , “Thần quả thực một chuyện nhờ.”
“Ồ?” Có thể khiến mở lời cầu xin, hoàng đế cũng hứng thú, “Nói xem nào.”
“Thần lúc ở đảo Lâm Tầm, gặp một thiếu niên, cũng chút thiên phú về y học. Đáng tiếc vì là mang tội, thể khỏi đảo, thần cũng thể ở đảo dạy học y, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Hoàng thượng ban thưởng cho thần, thần cũng cần gì khác, chỉ cầu Hoàng thượng đặc xá cho tội của thiếu niên đó và , để họ thể rời khỏi đảo Lâm Tầm.”
Hoàng đế trong lòng kinh ngạc, đây là… nảy sinh lòng yêu tài?
nghĩ cũng thấy bình thường, Thiệu Thanh Viễn chẳng cũng từng ở trong cảnh vô cùng khắc nghiệt, uổng phí một thiên phú cho đến tận hai mươi tuổi mới phát hiện ?
Hoàng đế chính cũng thường xuyên nảy sinh lòng yêu tài, nếu cũng sẽ cơ hội cho Tần Văn Tranh, Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông hôm nay bước Ngự Thư Phòng.
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi, “Thiếu niên đó phạm tội gì?”
“Hắn thì phạm tội, chỉ là cha liên lụy, cả nhà đều lưu đày đến đảo Lâm Tầm. Cha năm đó học vấn nghề nghiệp, theo mấy tên du thủ du thực xông phủ của huyện lệnh huyện thành họ, đập thương đầu huyện lệnh, còn hại c.h.ế.t một vị thị của huyện lệnh.”
Làm trọng thương mệnh quan triều đình, bản là tội lớn, huống chi còn liên lụy đến một mạng .
Tuy cha của Cao Tử chủ mưu, nhưng cũng khó thoát tội.
Kẻ chủ mưu trực tiếp đền mạng, gia đình Cao Tử thì lưu đày đến đảo Lâm Tầm.
Cho nên Cao Tử cũng thật xui xẻo, từng hưởng một ngày sung sướng bên cha, vốn dĩ trong nhà một yêu thương họ, họ cũng để tâm việc cha cả ngày về nhà.
Ai ngờ, chính cha cả ngày ở nhà , thể hủy hoại cuộc sống bình yên của họ.