Cố Vân Đông ánh mắt của ông chằm chằm đến mức dựng cả tóc gáy, cảm giác như đang tỏa sáng lấp lánh.
Nàng trấn tĩnh , mới : “Phu tử?”
Tần Văn Tranh một nữa xuống, một tay đưa chiếc thìa trong tay miệng, ăn hết cả muỗng đường đầy, nhắm mắt , như đang thưởng thức dư vị, từ từ nhấm nháp.
Cố Vân Đông: “…” Có cần vẻ như đang hút thuốc phiện ?
Khi Tần Văn Tranh mở mắt nữa, ông bình tĩnh hơn nhiều, nhưng ánh mắt vẫn nóng rực và mừng như điên.
Ông khẽ hít một sâu: “Cố cô nương, đây thật sự là do cô chế ?”
“ .”
“Tốt, lắm! Cô một cống hiến to lớn cho quốc gia chúng .”
Cống hiến cho quốc gia? Không, , .
Cố Vân Đông : “Phu tử đừng tâng bốc , chỉ là một nữ tử nông gia bình thường. Đường cũng là để bán, chỉ vì tiền bạc mà thôi, gánh nổi trách nhiệm lớn như .”
Khóe miệng Tần phu tử giật giật, nàng chút phấn khích nào ?
“ Cố cô nương, cô nếu dâng công thức cho triều đình, thứ cô nhận sẽ còn quan trọng hơn tiền bạc nhiều ?”
Cố Vân Đông gật đầu: “Có lẽ ông đúng. thể nhận danh dự, khen thưởng, một khoản tiền thưởng, thậm chí ghi sử sách, lưu danh thiên cổ.” Ồ, lẽ sẽ ghi là Cố thị ở thôn nào đó, huyện Phượng Khai, ngay cả cái tên cũng .
Tần Văn Tranh gật đầu, chẳng rõ ràng ? “Như ?” Ít nhất Tần Văn Tranh là khao khát danh tiếng như .
Cố Vân Đông: “Đương nhiên là , nhưng những tràng pháo tay và hoa tươi đó thì ? vẫn là Cố Vân Đông ở thôn Vĩnh Phúc. Công thức của dâng cho triều đình, thể dùng nó nữa. Thậm chí đường trắng để việc khác cũng tự mua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-174-de-nghi-thu-hai.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Tương lai nàng còn kinh doanh mứt quả, kẹo, những thứ đó đều cần một lượng lớn đường trắng, mà giá đường trắng ở tiệm tạp hóa thì đắt cắt cổ.
Dù cho hoàng đế vì mà đến nàng thì chứ, đầy một tháng là quên mất. Nàng nguồn thu nhập, e rằng cuộc sống còn bằng đây.
Cũng giống như những nhà vô địch Olympic thời hiện đại, lúc mang vinh quang về cho đất nước thì thật xúc động lòng , kính nể và yêu mến bao. đến khi giải nghệ, bao nhiêu vận động viên cuộc sống trở nên túng quẫn, khốn cùng.
Sau những tràng pháo tay và hoa tươi, thể tính toán cho , vẫn chỉ chính mà thôi.
Cố Vân Đông tự nhận là một ích kỷ, vĩ đại đến thế.
Tần Văn Tranh nhíu mày, như cũng sai.
Chỉ là: “Vậy cô hôm nay đến tìm là…”
“Sau khi đường trắng đời, e rằng sẽ ít nhòm ngó. Vì , tìm một đáng tin cậy, năng lực để hợp tác. Tần phu tử cũng là một phu tử bình thường. Chúng hợp tác, lợi nhuận chia đều, thế nào?”
Tần Văn Tranh sững sờ, ngờ cô nương ý định như .
Chỉ là…
Ông khẽ lắc đầu, mày nhíu chặt: “Tần mỗ tuy đại phú đại quý, nhưng cũng thực sự thiếu tiền. Huống hồ, đường trắng đối với mà , chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay.”
Ông cũng phần lợi nhuận đó lắm, nhưng nếu Hoàng thượng , chắc chắn sẽ tha cho ông.
Đây là đường trắng, một thứ độc nhất vô nhị, chứ hợp tác với khác mở quán ăn, mở cửa hàng. Lợi nhuận từ những việc đó còn dễ lấy, chứ lợi nhuận từ đường trắng thì dễ chút nào.
Cố Vân Đông ông từ chối, mặt vẻ gì là ngạc nhiên, vẫn mỉm : “Vậy Tần phu tử, ngại thử đề nghị thứ hai của chứ?”
Ồ, vẫn còn ?
Tần Văn Tranh khỏi thẳng dậy: “Cô .”