Dương Văn Lễ hung hăng nàng, căn bản tin, cũng tin.
Hắn cho rằng Cố Vân Đông chỉ đang thiên vị, thiên vị họ hàng bên nội, mà lạnh nhạt với bên ngoại.
“Năm đó đúng là ép nương ngươi, nhưng bây giờ nàng đang sống đó ? Lại còn gả cho cha ngươi, sống những ngày sung sướng? Năm đó nếu nàng nhảy sông, chắc gặp cha ngươi, và cũng sẽ chẳng ngươi tồn tại. E rằng khi về huyện An Nghi, nàng chỉ thể xuất gia ni cô, hoặc là gả cho một lão già chẳng bản lĩnh gì cho hết đời. Nàng ngày hôm nay, lẽ cảm ơn mới đúng.”
Cố Vân Đông những lời ngụy biện của , chỉ cảm thấy vô cùng nực .
Nói nhiều thêm nữa cũng chỉ lãng phí thời gian, chi bằng cứ mà .
Cố Vân Đông chẳng giải thích gì thêm, nàng khẩy một tiếng, “Chúng đây.”
Nói xong, nàng kéo cửa phòng, cùng Thiệu Thanh Viễn rời thẳng.
Dương Văn Lễ trừng lớn mắt, gào lên, “Cố Vân Đông, Cố Vân Đông, Cố Vân…”
Sao thế ? Hắn thể phát tiếng nữa?
Dương Văn Lễ kinh hãi mở to hai mắt, về phía quản sự.
Quản sự cũng đành bó tay, may lúc phu xe tìm đại phu trở về, dẫn theo một vị đại phu tuổi tác cao.
Quản sự mừng rỡ khôn xiết, vội né sang một bên.
Thế nhưng vị đại phu khi xem xong lắc đầu, vẻ mặt bất lực rời .
Dương Văn Lễ càng thêm thống khổ, kêu thành tiếng, chẳng sức lực, cả liệt giường, thái dương nổi đầy gân xanh.
Quản sự và phu xe mà mí mắt giật liên hồi, tìm đại phu khác.
Vậy mà đại phu đến hết đến khác, nhưng một ai cách chữa trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-1682-chung-ta-roi-khoi-tuyen-hoa-phu.html.]
Cả một đêm cứ thế trôi qua trong sự đau đớn gào mà thể của Dương Văn Lễ.
Quản sự và phu xe cũng thức trắng đêm, mồ hôi ướt đẫm.
Không chỉ họ, mà cả chưởng quỹ của khách điếm cũng . Nhìn bộ dạng của Dương Văn Lễ, ông sợ mắc bệnh gì truyền nhiễm, bắt đầu mất kiên nhẫn đuổi khách.
Quản sự xin ông chờ một chút, thấy trời sáng, vội vàng chạy như bay đến Thiệu gia.
Vừa đến cửa Thiệu gia, liền thấy Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông hai bước .
Quản sự vội vàng chạy tới, “Biểu cô… Thiệu phu nhân, chúng , lão gia nhà chúng đồng ý .”
Cố Vân Đông nhướng mày, “Được, chúng qua xem.”
Quản sự vội vàng dẫn đường phía , trở khách điếm, Cố Vân Đông liền thấy Dương Văn Lễ ướt đẫm mồ hôi đang co quắp, tay chân co giật liên hồi.
Tấm ga giường mồ hôi thấm ướt, chăn mền thì vứt lộn xộn góc đất, hàm răng cắn đến bật máu, móng tay cũng gãy nát, cảnh tượng trông thật hãi hùng.
Mí mắt Cố Vân Đông giật giật, bộ dạng , chẳng khác nào kẻ nghiện lên cơn.
Ừm… quả thật trông thống khổ.
Dương Văn Lễ thở hổn hển ngẩng đầu, về phía Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn.
Trong mắt còn chút oán hận nào, đôi mắt đỏ ngầu vằn tơ máu, chỉ còn sự khẩn cầu và thỏa hiệp.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Dương Văn Lễ mở miệng, dùng chút tàn khản đặc , “Ta, đồng ý với ngươi, rời khỏi Tuyên Hòa phủ, cùng nương ngươi, còn quan hệ gì nữa, , bước Tuyên Hòa phủ nửa bước, , thề. Ngươi mau đưa thuốc giải cho .”
Cố Vân Đông sang Thiệu Thanh Viễn, mặt biểu cảm, “Ta , ngươi hợp thủy thổ, chỉ cần rời khỏi Tuyên Hòa phủ là sẽ khỏe.”
Dương Văn Lễ nghiến răng, “Ngươi…”
Ngô quản sự chợt lóe lên ý nghĩ, vội vàng đồng ý, “Chúng ngay đây.”