Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 1681: Ngươi không hợp thủy thổ nơi này

Cập nhật lúc: 2025-09-27 08:35:59
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Vân Đông cũng chẳng buồn để tâm đến ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, nàng bắt đầu đếm.

 

“Một, hai, ba, bốn…” Giọng nàng nhanh chậm, đếm đều đặn.

 

chính cái ngữ điệu khiến hai trong phòng khỏi rợn tóc gáy, một cảm giác kinh hãi đến lạ lùng.

 

Cố Vân Đông Dương Văn Lễ, “… Mười chín, hai mươi.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Vừa dứt lời, Dương Văn Lễ bỗng cảm thấy bủn rủn, ngay đó, khắp ngứa ngáy một cách kỳ lạ.

 

, ngứa vô cùng, mà cái ngứa ngoài da, nó như trào từ trong xương tủy.

 

Cơn ngứa còn kèm theo một chút đau nhức, đưa tay gãi, nhưng chẳng còn chút sức lực.

 

Hắn chỉ thể nhấc tay lên chạm nhẹ một cái, nhưng vô dụng.

 

“Mau, mau gãi cho .” Dương Văn Lễ gọi tên quản sự.

 

Quản sự lật đật dậy, gãi cho Dương Văn Lễ hai cái.

 

chẳng tác dụng gì, Dương Văn Lễ vẫn ngứa đến khó chịu, phẫn hận Cố Vân Đông, “Ngươi cho ăn cái gì? Tại nông nỗi ?”

 

Cố Vân Đông tỏ vẻ vô tội, “Ta cho ngươi ăn gì lạ, , cho ngươi ăn là thuốc trị bệnh mà. Lúc nãy chẳng ngươi cũng cảm nhận ? Máu ngừng chảy, cũng hết đau đúng ? Còn tại bây giờ ngươi như …”

 

Cố Vân Đông tặc lưỡi hai tiếng, ngẩng đầu về phía Thiệu Thanh Viễn, “Phu quân, là đại phu, rốt cuộc ?”

 

Thiệu Thanh Viễn mím môi, vẻ đăm chiêu, “Chắc là do hợp thủy thổ nơi đây, đợi rời khỏi Tuyên Hòa phủ là sẽ khỏi ngay thôi.”

 

Cố Vân Đông vỗ tay một cái, “Có lý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-1681-nguoi-khong-hop-thuy-tho-noi-nay.html.]

 

“Vớ vẩn!!” Dương Văn Lễ nghiến chặt răng, cọ tới cọ lui giường, cố gắng cho cơn ngứa biến mất.

 

vô ích, thở của cũng trở nên dồn dập.

 

“Cố Vân Đông, đưa thuốc giải cho , mau đưa thuốc giải cho .”

 

Cố Vân Đông nhún vai, “Phu quân , ngươi là do hợp thủy thổ, thuốc giải, chỉ thể rời khỏi Tuyên Hòa phủ thôi.”

 

“Không thể nào, cho ngươi , c.h.ế.t cũng , ngươi đừng hòng.”

 

“Tùy ngươi thôi, dù khó chịu cũng .” Cố Vân Đông ngước mắt Thiệu Thanh Viễn, “Được , cữu cữu khỏi nhà lao, chúng cũng an ủi xong, về thôi, trời cũng muộn .”

 

“Ừ.”

 

Hai , xoay thẳng cửa.

 

Phía truyền đến giọng nghiến răng nghiến lợi của Dương Văn Lễ, “Cố Vân Đông, tại ? Tại ngươi thể giúp cô cô và tiểu thúc của ngươi xây nhà, ăn, mà thể giúp ? Ta là cữu cữu ruột của ngươi, tại thể giúp ?”

 

Cố Vân Đông dừng bước, nụ mặt tắt hẳn.

 

Nàng xoay , lạnh lùng Dương Văn Lễ, “Tại ư? Ngươi xem? Ngươi nghĩ rằng một năm đó suýt chút nữa bức c.h.ế.t nương , sẽ nhận ? Nếu nương còn nhớ chút tình , khi những chuyện ngươi , tha cho ngươi . Ngươi thể liên tục xuất hiện mặt , là vì nương còn niệm tình cảm ít ỏi thuở nhỏ. chút tình cảm đó, bây giờ cũng ngươi phá cho tan nát .”

 

“Ngươi…”

 

“Còn nữa, cô cô cũng , tiểu thúc cũng , đúng là giúp họ, nhưng họ cũng báo đáp . Nhà của họ là tự tay họ xây, buôn bán cũng là bằng bản lĩnh của chính họ. Số bạc cho họ vay lúc , họ đều trả cho từng chút một.”

 

“Dương Văn Lễ, ai cũng giống ngươi, ích kỷ, tham lam vô độ.”

 

 

Loading...