“Vậy Tuân tri phủ ông …”
Người gác cổng nhỏ giọng : “Ta cũng thật cho các vị , phận thái y của Thái Y Viện tác dụng . Dù là viện trưởng Thái Y Viện đến, đại nhân chúng hễ bận lên, cũng chắc gặp. Các vị về , đợi thêm hai ngày nữa khi đại nhân rảnh rỗi hơn một chút hãy đến.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, ngay cả Tống Đức Giang đến cũng tác dụng ? Vị Tuân tri phủ thật cứng rắn.
Người gác cổng tiếp tục: “Hơn nữa năm ngoái triều đình phái thái y đến đây tiêm chủng ngưu đậu cho bá tánh phủ Linh Châu, chính là cái để phòng bệnh đậu mùa đó, kết quả vị thái y đó bản lĩnh bao nhiêu, nhưng oai thì giỏi, cùng đại nhân chúng gây gổ mấy vui vẻ. Đại nhân chúng bây giờ hễ đến hai chữ ‘thái y’, sắc mặt liền khó coi vô cùng.”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn , thật là… liên lụy.
Xem dùng phận thể gặp Tuân tri phủ .
“Về , nghĩ cách khác .” Thiệu Thanh Viễn .
Cố Vân Đông gật đầu, hai cảm ơn gác cổng, đó lên xe ngựa trở về biệt viện của Bạch phủ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Vừa cửa, Bạch Hàng và nhị phu nhân đón.
Cố Vân Đông tươi , nhị phu nhân kéo thẳng ăn: “Cô ngoài sớm như , chắc ăn gì , chút mì sợi kéo tay, bây giờ nấu hai bát cho hai vợ chồng cô ăn.”
Bạch Hàng một bước, về phía Thiệu Thanh Viễn vẫn biểu cảm gì, hỏi: “Chuyện thuận lợi ?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu.
“Ta ở phủ Linh Châu cũng quen vài , lẽ thể góp một phần sức lực.”
Thiệu Thanh Viễn sững sờ, về phía giúp đỡ nhưng sợ họ ngại ngùng, bước chân khựng một chút.
Thật , tìm đến Bạch gia, lẽ quả thực là một phương pháp nhanh chóng, đơn giản và hiệu quả hơn.
Bạch Hàng thấy do dự, nhịn vỗ vai tiếp tục : “Ngươi và cha tuy danh phận thầy trò chính thức, nhưng cũng xem như là nửa cái tử. Nói thế nào cũng là một nhà, các ngươi là tiểu bối, đến địa bàn của chúng , gặp chuyện gì vốn dĩ nên tìm chúng , ?”
Thiệu Thanh Viễn cảm thấy… vô cùng lý.
Vì thế dừng bước, sắc mặt trở nên chút ngưng trọng: “Chúng quả thực chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-1577-ta-co-the-giup.html.]
Bạch Hàng tinh thần phấn chấn: “Ngươi .”
“Chúng tìm Tuân tri phủ của phủ Linh Châu để hỏi một vài chuyện.” Thiệu Thanh Viễn : “Vốn dĩ dùng phận thái y để bái kiến, nhưng Tuân tri phủ dường như chút ác cảm với thái y, nên bằng lòng gặp chúng .”
Bạch Hàng: “…” Sắc mặt của trong nháy mắt đột nhiên trở nên chút kỳ quái.
Chàng chắc chắn hỏi một nữa: “Các ngươi, là tìm Tuân tri phủ?”
“Ừm.”
Bạch Hàng bật : “Được, ăn mì , ăn xong dẫn các ngươi qua đó gặp .”
Thiệu Thanh Viễn ngờ dứt khoát như , chỉ là nghĩ đến sắc mặt của , vẫn hỏi: “Có khó ?”
“Không , chuyện nhỏ thôi.”
Chàng vỗ vai Thiệu Thanh Viễn, dẫn phòng khách.
Không bao lâu , nhị phu nhân bưng hai bát mì Dương Xuân đặt mặt hai .
Cố Vân Đông buổi sáng dậy sớm, bữa sáng quả thực ăn nhiều, bây giờ quá trưa, bụng trống rỗng.
Một bát mì Dương Xuân xuống bụng, ấm áp thoải mái.
Thấy họ ăn xong, Bạch Hàng dậy: “Đi thôi.”
Cố Vân Đông khó hiểu: “Đi ?” Nàng cuộc đối thoại của hai .
Thiệu Thanh Viễn cầm áo choàng đến cho nàng, : “Bá phụ dẫn chúng gặp Tuân tri phủ.”
“Bá phụ quen ?”
Lúc , ngay cả nhị phu nhân ở một bên, sắc mặt cũng trở nên kỳ quái.