Trong lúc Thiệu Thanh Viễn theo Bạch lão gia tử học y, Cố Vân Đông liền chút đồ ăn ngon mang đến cho họ.
Bạch lão gia tử thích thức ăn nàng , chỉ ba bữa một ngày đều đòi, mà còn thêm cả chiều và bữa khuya.
Cố Vân Đông chỉ trợn mắt, ông là thần y mà, lẽ nào ăn uống quá độ là ?
Cũng may Thiệu Thanh Viễn thương nàng, cho nàng bận rộn.
Phu nhân của Bạch Chi Châm, Ông thị, thích nàng. Cố Vân Đông cứu Bạch Dương, nàng lẽ ít chuyện về Cố Vân Đông từ miệng Bạch Dương, hơn nữa hai tuổi tác tương đương, cho nên nàng thường xuyên đến tìm nàng.
Ngày hôm , Ông thị liền dẫn Cố Vân Đông dạo Bạch phủ, chỉ là Bạch phủ quá lớn, một ngày còn đủ để họ hết.
Ông thị ít khi đảo, dù ngoài, nơi cũng ít, xa nhất cũng chỉ là phủ Linh Châu mà thôi, còn bằng con cái của nàng đến những nơi xa xôi.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Vì , nàng thích Cố Vân Đông kể về phong thổ các nơi.
“Có cơ hội, cũng xem.”
Cố Vân Đông thấy mắt nàng lộ vẻ khao khát, trong lòng cũng hiểu rõ nàng theo đại phu nhân của Bạch gia quản lý cả Bạch phủ to lớn, e là thời gian, đành chuyển chủ đề: “Nói , vẫn thấy Bạch Dương và Bạch Nguyệt, chúng ?”
“Đi nhà ngoại .” Ông thị : “Hai tiểu quỷ đó ở đảo ở yên , hơn nữa ông bà ngoại nhớ chúng, nên đón chúng qua đó ở một thời gian.”
Nhà đẻ của Ông thị ở phủ Linh Châu, cũng xa.
Cố Vân Đông và Ông thị trò chuyện hợp ý, nhưng Ông thị cũng thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, trong tay nàng ít việc.
Sau khi ở cùng nàng hai ngày, Cố Vân Đông liền tự ngoài dạo.
Có Phùng ma ma dẫn đường, dù Bạch phủ lớn, nàng cũng đến nỗi lạc đường.
Cố Vân Đông chậm rãi. Nói thật, đây gánh nặng vai nàng nhẹ, chuyện nối tiếp chuyện , thật khó lúc rảnh rỗi, để nàng lo nghĩ gì mà g.i.ế.c thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-1565-nhi-phu-nhan-roi-xuong-nuoc.html.]
Sự nhàn hạ thoải mái , nàng còn chút quen.
Bạch phủ, thực sự thích hợp cho một cuộc sống nhàn nhã như .
Chỉ là nàng mới nghĩ như , bên tai chợt vang lên một tiếng hét chói tai.
“Cứu mạng, cứu mạng, nhị phu nhân rơi xuống nước, !”
Cố Vân Đông giật , hai lời liền chạy như bay về hướng phát âm thanh.
Đến gần, mới phát hiện bên một cái hồ, nước hồ hẳn là khá sâu, một nha bên bờ kinh hoảng thất thố la hét.
Cố Vân Đông ngó đầu , mặt hồ một đôi tay đang liều mạng vùng vẫy.
“Cứu mạng, ai đến cứu nhị phu nhân với.” Nha đó la đến nỗi nước mắt lưng tròng, cả run bần bật.
Cố Vân Đông chau mày, nhị phu nhân?
Nàng vội vàng cởi áo choàng , cởi giày đột nhiên lao tới.
‘Tủm’ một tiếng, đợi đến khi Phùng ma ma đuổi tới, chỉ kịp thấy bóng dáng Cố Vân Đông nhảy xuống nước bơi về phía nhị phu nhân.
Sắc mặt bà đại biến, vội vàng với đám nha bà tử cũng thấy tiếng động chạy tới: “Mau chuẩn quần áo sạch, nước ấm, nấu dược lên, mang chậu than đến phòng, mau gọi nhị gia và Thiệu công tử.”
Phùng ma ma sắp xếp đấy, đám vốn chút hoảng loạn tức thì như tìm trụ cột tinh thần, lập tức rối rít việc.
Phùng ma ma bên bờ, căng thẳng Cố Vân Đông bơi đến bên cạnh nhị phu nhân, giữ chặt lấy nhị phu nhân đang dần chìm xuống.
Ngay đó, nàng ôm bà từng chút từng chút một bơi bờ.