Tất cả ở đó đều nhịn mà ghé sát xem, thậm chí còn định vươn tay lấy.
Dịch Tử Lam nhanh tay lẹ mắt, đập hết những bàn tay đang ngọ nguậy chạm .
“Làm gì, gì? Đây là thứ thể tùy tiện chạm ? Chạm hỏng thì thế nào?”
Sau đó, chính vươn tay cầm.
Cố Vân Đông nén ý trợn trắng mắt, đưa kính lúp cho .
Dịch Tử Lam cố gắng kiềm chế vẻ mặt ngố tàu trải sự đời của , ho nhẹ một tiếng, vô cùng bình tĩnh : “Cái , ai từng thấy qua đúng ? So với lọ hít thuốc của Từ thế tử, là cao hơn một bậc ?”
Hắn liếc Từ thế tử một cái, sắc mặt chút khó coi.
Hắn vốn đang ở phía bên bàn, giờ phút cũng chạy đến bên của Dịch Tử Lam.
Kiềm chế hành động tìm hiểu đến cùng của , Từ thế tử khẽ nheo mắt, liếc Cố Vân Đông một cái.
Ngay đó thu tầm mắt , dừng chiếc kính lúp, hỏi: “Thứ quả thật tồi, từ mà ? Cũng là hàng ngoại quốc ?”
Dịch Tử Lam chẳng gì cả, nên phất tay, với Cố Vân Đông: “Ngươi giới thiệu cho thế tử .”
“Vâng.” Cố Vân Đông lặng lẽ giật giật khóe miệng.
Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nàng nghiêm túc đàng hoàng, “Kính lúp , là hàng ngoại quốc.” Nàng cũng hiện giờ ở ngoại quốc thứ .
Cho nên để cho chắc ăn, Cố Vân Đông vẫn là bừa.
Nàng một vòng, thu hết biểu cảm của đáy mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-1472-co-van-dong-bat-dau-bia-chuyen.html.]
Cuối cùng, dừng mặt Dịch Tử Lam.
Dịch Tử Lam hiểu … chút bất an trong lòng là chuyện gì?
Ngay đó, liền thấy Cố Vân Đông khẽ mỉm , : “Nói , việc kính lúp xuất hiện ở đây, cũng một câu chuyện sâu xa. Nguyên nhân ban đầu, vẫn là vì Quận vương gia một câu.”
“Nói gì?”
Cố Vân Đông tỏ vẻ, đến lúc bịa chuyện .
“Ngày hôm đó, Quận vương gia mặt mày sầu não với phu quân của rằng, ngài thấy Hoàng thượng trăm công nghìn việc, ngự án mỗi ngày đều chất đầy tấu chương, Hoàng thượng đều tự tay xem qua từng bản. Lâu dần, đôi mắt vô cùng mệt mỏi, Quận vương gia nhiều thấy Hoàng thượng vì phê duyệt tấu chương đến nửa đêm mà hai mắt đỏ ngầu, thật sự lo lắng. Cho nên, ngài hỏi xin phu quân một ít dược thiện bổ mắt, chỉ mong thể góp chút sức mọn, giúp Hoàng thượng giải quyết ưu phiền.”
Nói , Cố Vân Đông khẽ lắc đầu thở dài một : “Phu quân quả thật cho hai phương dược thiện thể giảm bớt mệt mỏi cho mắt, nhưng đó cũng chỉ như muối bỏ biển, Hoàng thượng xem những tấu chương đó vẫn mệt mỏi vô cùng. Đặc biệt là chữ tấu chương nhỏ, các vị nếu thể phóng to hơn một chút thì mấy. Ha, , phu quân nhớ mấy năm tình cờ chiếc kính lúp , vặn thể phóng to chữ , cho nên, chiếc kính lúp , liền xuất hiện ở đây.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Mọi : “…”
Dịch Tử Lam: “…” Hả? Có chuyện ?
Tuy nhiên, Cố Vân Đông thật ăn , bịa chuyện đấy.
Thậm chí còn khoác lên cho danh tiếng trung quân ái quốc. Chuyện nếu truyền ngoài, ai dám ăn chơi sa đọa?
Hắn mỗi ngày lo cho nước cho dân, ăn lộc vua lo nỗi lo của vua, đúng nào?
Dịch Tử Lam khẽ hất cằm, tán thưởng Cố Vân Đông một cái. Vừa còn tưởng phụ nữ nhân cơ hội điều gì đó nên để trả thù , xem , sâu trong nội tâm nàng vẫn là lấy lòng .
Chỉ riêng điểm , thức thời hơn Thiệu Thanh Viễn nhiều.