Lời của Hồ Lượng thốt , hai em nhà họ Hồ liền cảm thấy gay go , nhưng bây giờ còn thể gì chứ? Trưởng thôn đều đang một bên .
Chu thị và Tống thị càng âm thầm bĩu môi, cảm thấy vô cùng chán ghét cả nhà họ Hồ.
Tuy là cùng thôn, nhưng Hồ Lượng chính là cục bướu độc của cả thôn, chân đánh gãy, chừng là chuyện .
Kim Nguyệt Hương suy nghĩ của những , thấy con trai út của tỉnh, xác nhận đúng là do Bành phủ , trong lòng liền chút hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Sao thế hả? Rốt cuộc là thế hả, Bành phủ đang yên đang lành đánh gãy chân mày, mày thật sự nhà trộm đồ ? Mày hồ đồ quá , Bành phủ mà mày cũng dám lẻn , mày bảo bây giờ?”
Nói liền rống lên. Hồ Lượng đau điếng, tiếng như càng thêm bực bội chịu nổi: “Ta c.h.ế.t , bà đừng gào nữa.”
Kim Nguyệt Hương tức khắc như ai bóp cổ, thốt lời nào.
Cố Vân Đông vội nín , để bật thành tiếng kích thích cả nhà họ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Trần Lương cảm thấy đau đầu, tiến lên hai bước mặt Hồ Lượng hỏi: “Ngươi rõ ràng xem, tại Bành phủ đánh gãy chân ngươi, rốt cuộc ngươi gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-113-duoi-ly.html.]
Hồ Lượng một bên đau đến co giật một bên la hét,就算 mặt là trưởng thôn cũng chẳng thèm giữ ý tứ: “Tại ? Ta tại ? Ta chỉ lượn lờ hai vòng ở cửa Bành phủ đánh ngất, tỉnh ở trong Bành phủ, đó đám hạ nhân Bành phủ liền bắt đánh, trộm đồ, đánh xong liền ném ngoài. Chuyện đó còn xong, đầu còn đánh gãy chân . Ta căn bản gì cả, thì ông tự mà hỏi của Bành phủ .”
Trần Lương suýt nữa tức đến ngã ngửa, trớ trêu Kim Nguyệt Hương bên cạnh vẫn còn : “Trưởng thôn, ông thấy , ông chủ cho Lượng Tử nhà chúng .”
Trần Lương lạnh: “Làm chủ? Làm chủ cái gì? Bà những lời nó , một câu nào là thật. Cái gì mà đánh ngất, tỉnh ở trong Bành phủ, giữa ban ngày ban mặt mà gặp ma ? Còn chủ? Các cũng dám , đây lúc Hồ Lượng trộm cắp nghĩ đến việc để chủ? Ta cho bà , chính nó trộm đồ bắt quả tang, đánh gãy chân là nhẹ . Có bản lĩnh thì bà tự dẫn hai đứa con trai của bà mà tìm Bành phủ chuyện.”
Thấy trưởng thôn nhắc đến , hai em nhà họ Hồ theo bản năng lùi hai bước, với Kim Nguyệt Hương: “Mẹ, Lượng Tử nông nỗi , cha về già chỉ thể dựa chúng con. Nếu hai em chúng con cũng đắc tội với Bành phủ đánh thành như , thì nhà còn sống nổi ? Hơn nữa, vốn dĩ là Lượng Tử đuối lý .”
“Tao đuối lý chỗ nào? Tao… A…” Hồ Lượng kích động, động đến vết thương, một lên , ngất .
Trần Lương mất hết kiên nhẫn, đặc biệt khi thấy m.á.u Hồ Lượng chảy , vội phất tay: “Được , các mau đưa nó về, tìm đại phu chữa trị cho tử tế. Lượng Tử là thế nào các ? Anh em nó sai, vốn dĩ là nó đuối lý, còn quậy cái gì nữa?”
Kim Nguyệt Hương lời của hai đứa con trai dọa sợ, tuy thương thằng con út , nhưng quan trọng nhất vẫn là bản . Con út nông nỗi , chẳng lẽ về già cũng ai nương tựa ?
Hơn nữa, trong thâm tâm bà cũng cảm thấy là Hồ Lượng đang dối, chắc chắn là Bành phủ trộm đồ bắt quả tang.
Trưởng thôn như , chắc chắn là định nhúng tay , bà đành để hai đứa con trai khiêng Hồ Lượng về nhà.