Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 946: Tâm thái không cân bằng

Cập nhật lúc: 2025-09-18 11:34:31
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Trúc Lan liếc Đào thị đang nhắm mắt dưỡng thần, cầm lấy lá thư mở . Thư là do cả , cả và hai sẽ cùng đến kinh thành. Năm ngoái là năm nay sẽ đến, mấy ngày nàng gửi thư còn hỏi thăm.

 

Phong thư là để báo tin, cả và hai nhanh thì bảy tám ngày, chậm thì mười mấy ngày nữa là thể đến kinh thành. Hai tuổi đều nhỏ, còn chơi trò bất ngờ. Tuy nhiên, Trúc Lan thật sự vui mừng. Ở thời cổ đại, nàng xem Dương gia như nhà đẻ. Sau khi cha qua đời, nàng càng thêm nhớ thương hai vị trai.

 

Trúc Lan gấp thư , với Tống bà tử: “Thu dọn hai cái tiểu viện .”

 

Tống bà tử gật đầu ngoài. Trúc Lan tính toán của Dương gia đến, cả và hai đều dẫn theo cháu trai đến. Con trai cả của cả, Võ Xuân, là Dương Văn. Con trai cả của hai, Võ Sơn, là Dương Thanh. Con trai cả của Võ Hà là Dương Ngữ.

 

Trúc Lan tiếc nuối vì hai chị dâu đều đến, nhịn mà nghĩ đến cha qua đời. Trong lòng chút khó chịu, tình yêu của cha vẫn luôn là điều nàng mong đợi. Đến thời cổ đại cũng hưởng bao nhiêu năm.

 

Trong vườn, mặt Chu Thư Nhân đen sì. Hôm nay cá nhà quá cho ông mặt mũi. Cả buổi sáng chỉ câu một con cá, còn là một con cá nhỏ.

 

Lại là tiếng cá quẫy nước, tiếng của Uông Cự vang vọng khắp vườn. Lời cũng đặc biệt thiếu đánh: “Ta đều câu nữa, con cá cứ tự cắn câu, cũng cách nào.”

 

Chu Thư Nhân mặt lạnh tanh, chiếc đình chuyên dùng để câu cá, ông hối hận, nên xây thêm một cái đình nữa. “A, hôm nay mắt cá chút mù.”

 

Uông Cự trong lòng thoải mái vô cùng, cuối cùng cũng nghiền áp Chu Thư Nhân. “Mắt mù cũng cắn câu của ngươi, thấy mắt cá là sáng như tuyết.”

 

Chu Thư Nhân với Đinh quản gia phía : “Đem hết cá trong thùng của Uông đại nhân đến nhà bếp , trưa nay ăn yến cá.”

 

Nói , ông buông cần câu xuống, tiếng của Uông Cự nữa. Cả buổi sáng, tai ông sắp ù .

 

Uông Cự cũng buông cần câu xuống: “Chúng chơi một ván cờ chứ?”

 

Chu Thư Nhân dừng bước: “Được.”

 

Uông Cự ít khi chơi cờ với Chu Thư Nhân. Trước ở Tân Châu, áp bức, lúc nghỉ ngơi từng chơi một hai ván kỳ phùng địch thủ. Sau khi trở kinh thành, chơi cờ với cha, cờ nghệ tiến bộ, thầm tiếp tục nghiền áp Chu Thư Nhân!

 

Chu Thư Nhân trong lòng lạnh, cờ hữu của ông là Hoàng thượng. Từ khi ngược thảm, ông đối với việc chơi cờ vô cùng khắc khổ. Hoàng thượng tâm trạng sẽ chỉ điểm một vài chiêu, ông học ít!

 

Lúc ăn trưa, ở chủ viện chỉ vợ chồng Trúc Lan và vợ chồng Uông Cự. Uông Úy ăn cùng với đại phòng.

 

Trên bàn ăn, Trúc Lan liếc qua khuôn mặt tê dại của Uông Cự, bộ dạng đắc ý của chồng, thu hồi ánh mắt, thầm thắp nến cho Uông Cự!

 

Đào thị nghỉ ngơi một buổi sáng, bây giờ tinh thần , ở Chu gia thả lỏng. Đào thị cá đều là do chồng câu, bữa trưa ăn thêm nửa chén.

 

Sau khi ăn trưa, Uông Cự . Chu Thư Nhân kéo : “Đừng vội a, thật , cờ nghệ của ngươi thụt lùi ghê gớm. Buổi chiều dạy ngươi thêm vài chiêu.”

 

Uông Cự: “....... Không , trong nhà còn việc.”

 

Chu Thư Nhân khẽ : “Năm nay qua nửa, Hộ Bộ càng ngày càng bận. Tháng thuế bạc vận đến kinh thành nhập kho. Đê điều ở Giang Nam năm ngoái sửa xong, phương nam mưa lớn, nhân thủ của Hộ Bộ đủ.”

 

Uông Cự lập tức đổi biểu cảm, khiêm tốn thỉnh giáo: “Cờ nghệ của quả thực thụt lùi, mong Chu đại nhân chỉ giáo nhiều hơn.”

 

Chu Thư Nhân hài lòng, ngươi ngược một buổi sáng, nên trả .

 

Uông Cự trong lòng chửi thầm, cấp của ghê gớm . Thôi , đúng là ghê gớm!

 

Ngày hôm , tại thư viện, Minh Đằng chằm chằm khuôn mặt chút xanh xao của Nhiễm Tầm: “Ta mới ở một ngày, ngươi đánh ?”

 

Nhiễm Tầm hít khí, gạt tay Minh Đằng : “Nói là che chở , ngươi xin nghỉ cũng một tiếng.”

 

Minh Đằng đuối lý: “Nói, thằng nhóc nào đánh ngươi, báo thù cho ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-946-tam-thai-khong-can-bang.html.]

 

Nhiễm Tầm khoe khoang : “Tiểu gia đánh là cao thủ, một đấu từng sợ ai. Chưa kịp quần ẩu đến, cần ngươi báo thù. Tuy nhiên, ngươi che chở .”

 

Minh Đằng , lòng tự tôn của bạn còn mạnh hơn . Cậu bạn đều báo thù, thì thôi. “Yên tâm, sẽ mang ngươi đến đó.”

 

Nhiễm Tầm mặt đen gạt tay Minh Đằng : “Đừng tưởng ngươi cao hơn thể tùy tiện vỗ đầu . Nếu cao lên , cưới vợ, ngươi đền cho một .”

 

Lúc mặt của Khương Thăng đổi, cũng xem kịch nữa, đôi mắt như viên đạn chằm chằm Nhiễm Tầm. Hắn ngay thằng nhóc vẫn luôn nhớ thương của !

 

Minh Đằng lạnh một tiếng: “Ta cảm thấy, chúng vẫn là tạm thời tuyệt giao thì hơn.”

 

Nhiễm Tầm: “....... Ta miệng tiện!”

 

Đợi ông nội chức quan định , đợi Thái tử kế vị, nhất định sẽ tuyệt giao!

 

Tại Hộ Bộ, Chu Thư Nhân dò hỏi cánh tay của Trương Cảnh Hoành: “Cánh tay của ngươi ?”

 

Trương Cảnh Hoành giật giật chiếc nẹp cánh tay trái: “Hôm qua va vai, cần kẹp nẹp cố định mấy ngày.”

 

Chu Thư Nhân kỹ, tư thế của Trương Cảnh Hoành cũng đúng, chau mày: “Ta cho ngươi nghỉ dưỡng mấy ngày, dưỡng hãy .”

 

Trương Cảnh Hoành cả đều đau. Hôm qua ngựa của kinh, ở trong xe ngựa va đập nhẹ, đặc biệt là cánh tay. Duy nhất may mắn là gãy xương. Gần đây học ít thứ, nghỉ ngơi. “Hạ quan xem đại phu, đại phu hạ quan chuyện gì. Đa tạ ý của đại nhân.”

 

Chu Thư Nhân ừ một tiếng, đợi Trương Cảnh Hoành , gọi Cẩn Ngôn hỏi thăm, mới ngựa của Trương Cảnh Hoành kinh. Phản ứng đầu tiên của ông chính là Trương Dương. Sau khi Trương Dương trúng độc vẫn luôn ru rú ở trong phủ, ngay cả công việc cũng , thể thấy Trương Dương trúng độc nhẹ.

 

Người nếu tự sống , lòng ghi hận sẽ vô hạn mở rộng. Trương Cảnh Hoành, cái gai trong mắt , sống ngày càng , Trương Dương càng thoải mái.

 

Ánh mắt của Chu Thư Nhân vững vàng. Hiện tại Trương Dương dễ bắt nạt, dám tay. Ngựa kinh ở kinh thành, xác suất va bá tánh quá cao, tâm địa ngày càng tàn nhẫn.

 

Trương Cảnh Hoành trở về nhà, chút phát sầu. Hôm qua may mắn Diêu Triết Dư giúp đỡ bắt ngựa, nếu , chỉ đơn giản là va thương. Món nợ nhân tình cần trả, thật liên hệ với Diêu hầu phủ.

 

Tại Chu gia, Trúc Lan thấy Triệu thị dẫn Ngọc Sương trở về, cố ý hỏi Tống bà tử về giờ giấc: “Sao các con về nhanh ?”

 

Theo lộ trình, đây là đến Cổ gia bao lâu trở về.

 

Triệu thị hiệu cho con gái trở về. Ngọc Sương hành lễ : “Bà nội, con về sân ạ.”

 

Trúc Lan gật đầu: “Được.”

 

Triệu thị đợi con gái mới : “Hôm nay Đinh thị cũng ở đó. Đinh thị một , còn dẫn theo một cô nương, đúng, chắc là chị họ của Lưu Phong.”

 

Trúc Lan: “Chị họ?”

 

Triệu thị giải thích: “Là con gái của chú ruột Lưu Phong, chính là chị họ cho huyện lệnh.”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Trúc Lan nghĩ tới: “Sao cô kinh?”

 

Triệu thị cũng : “Ta thấy mặt Hồ thị hổ, cũng nhiều, liền dẫn Ngọc Sương trở về.”

 

Trúc Lan hỏi: “Chị họ của Lưu Phong, con chú ý ?”

 

Triệu thị hồi tưởng : “Vẫn luôn cúi đầu, cũng thấy rõ. trông gầy yếu, câu nệ, cũng dám quá thật.”

 

Trúc Lan: “Thôi, đó là chuyện của Cổ gia, con cũng đừng nghĩ nhiều. Có Cổ Trác Dân ở đó sẽ liên lụy đến Lưu Phong .”

 

 

Loading...