Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 939: Bão tố
Cập nhật lúc: 2025-09-18 08:31:57
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng thượng cũng từng nghĩ đến việc thế nào để kiểm soát nước ngoài hơn, trong lòng một ý tưởng sơ bộ và vẫn luôn thiện nó, chỉ là kế hoạch của Chu Thư Nhân chi tiết và tỉ mỉ hơn nhiều. “Khanh tiếp .”
Chu Thư Nhân tiếp tục: “Thần cho rằng cần cho nước ngoài nhận thức rằng, chỉ cần đặt chân lên đất của chúng là tuân theo quy tắc của chúng .”
Hoàng thượng thích lời của Chu Thư Nhân, ngài ha hả, “Những lời trẫm thích .”
Chu Thư Nhân nhíu mày, chỉ là sẽ một đại thần nghĩ như , nào là “nước lễ nghi”, ông thể tưởng tượng khi kế hoạch soạn thảo xong và đưa triều đình, chắc chắn sẽ là một trận tranh cãi nảy lửa.
Chu Thư Nhân thở dài : “Còn nhiều chi tiết cần cân nhắc kỹ lưỡng, việc thể vội .”
Thật sự quá nhiều chi tiết, hơn nữa triều đình cần một quan viên nhiều ngoại ngữ. Mắt Chu Thư Nhân sáng lên đôi chút, thiên phú ngôn ngữ của Xương Nghĩa cao. Ông cúi đầu Hoàng thượng, thầm nghĩ nên gửi thư cho con trai, học nhiều quả nhiên sai.
Hoàng thượng mân mê chuỗi ngọc trong tay. Nếu cứng rắn, hải quân nhất định thiện. Hiện tại tiến độ chế tạo tàu chiến tồi, hải quân cũng đang huấn luyện, còn vũ khí hỏa d.ư.ợ.c nữa. Trên biển cần vũ khí hỏa d.ư.ợ.c tầm xa. Ngài mân mê chuỗi ngọc càng lúc càng nhanh, ngài vẫn luôn kiểm soát vũ khí hỏa dược, vội, tàu chiến và hải quân vẫn thiện.
Hoàng thượng chút bất đắc dĩ, ngài già , nếu trẻ mười tuổi thì mấy. “Cứ từ từ từng bước một.”
Chu Thư Nhân cũng hiểu rõ, chuyện liên quan đến quá nhiều thứ, đương nhiên từ từ từng bước. Ông uể oải xuống, công cốc dụ , còn phần thưởng của ông thì ?
Hoàng thượng Chu Thư Nhân, “Ái khanh thở dài?”
Chu Thư Nhân: “Thần mới nghĩ, thần năm đứa cháu trai, sáu đứa cháu gái, sính lễ của hồi môn thật ít, áp lực của thần lớn lắm.”
Hoàng thượng: “…”
Khanh chỉ là ban thưởng mà thôi!
Không đợi Hoàng thượng mở miệng, Liễu công công vội vàng bước , “Hoàng thượng, Ngũ hoàng tử trúng độc.”
Hoàng thượng thẳng dậy, Chu Thư Nhân, Chu Thư Nhân lập tức hiểu ý, “Thần xin cáo lui.”
Chu Thư Nhân khỏi chính điện, trong lòng thầm c.h.ử.i thề, phần thưởng mắt thấy đến tay, ngân phiếu sờ bay mất. Ông cảm thấy Trương Dương thật sự thù với , điều, Trương Dương trúng độc, phản ứng của Hoàng thượng và Liễu công công lúc nãy, việc do Hoàng thượng .
Chu Thư Nhân bước vội vã, thật là tức c.h.ế.t , lúc nào trúng độc chọn đúng lúc , dù chỉ muộn năm phút thôi cũng . Ruột gan ông cồn cào khó chịu.
Trong chính điện, Hoàng thượng khi xong, “Trúng độc trong phủ của lão Tứ?”
Liễu công công trán vã mồ hôi lạnh, “Vâng, Ngũ hoàng tử theo Lương vương việc, hôm nay Lương vương mời Ngũ hoàng tử, trong lúc ăn trái cây thì trúng độc ạ.”
Hoàng thượng hỏi, “Người của trẫm bên cạnh lão Tứ phát hiện điều gì ?”
Liễu công công cúi đầu, “Không ạ, bất kỳ phát hiện nào. Chất độc hẳn nhắm Lương vương.”
Hoàng thượng vẫn luôn đề phòng việc hạ độc, bên cạnh Thái tử và mấy vị Vương gia đều theo hầu, hơn nữa đều là những ám vệ y thuật cao siêu, sẽ để xảy sai sót.
Hoàng thượng mặt mày sa sầm, “Tra, cho trẫm tra thật kỹ.”
Tại Chu gia, Trúc Lan Tống Lan mặt mày hớn hở, sang Vương Lăng, trong lòng cảm thán, hai em Ngô Minh và Ngô Vịnh thật lợi hại, mới thành bao lâu mà cả Tống Lan và Vương Lăng đều thai, tháng thai còn xấp xỉ .
Trúc Lan mừng cho nhà họ Ngô, “Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn, sang năm sẽ thêm hai bé bụ bẫm.”
Tống Lan ngờ thai. Vốn dĩ cô đưa em dâu tìm đại phu, nhưng bà v.ú bên cạnh nhờ đại phu xem mạch cho cô luôn, lúc đó cô mới cũng mang thai. Nghe nuôi đến bé bụ bẫm, Tống Lan cũng hy vọng là con trai. Anh cả như cha, nhà họ Ngô là thể thấy rõ, cô hy vọng con gái sẽ đến muộn một chút, con gái là để yêu thương cưng chiều.
Tống Lan : “Con xin nhận lời chúc lành của nuôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-939-bao-to.html.]
Trúc Lan hỏi, “Con báo cho con ?”
Tống Lan đáp, “Con cho báo tin vui ạ.”
Trúc Lan , “Vậy thì mau về , con chắc chắn sẽ sốt ruột đến thăm con đấy.”
Tống Lan lắc đầu, “Sẽ ạ, con là con đang ở chỗ nuôi .”
Vương Lăng ngưỡng mộ chị dâu. Cô sự tự tin như chị dâu, phòng của vợ chồng cô vẫn còn đang sống dựa cả. Dù cho cả chia tài sản, hàng năm đều đưa thu nhập cho nhị phòng, nhưng sự tự tin của cô vẫn đủ. Nghĩ đến của hồi môn của , nhà cô của hồi môn nhiều, trong tộc cho thêm một ít, cô vẫn lo lắng cho tương lai.
Trúc Lan tiếp xúc nhiều với Vương Lăng, khi thành , Vương Lăng cũng ít khi đến, đây mới là gặp thứ tư. Bà với Vương Lăng: “Con báo tin vui về nhà ?”
Vương Lăng gật đầu, “Con cho báo tin về ạ.”
Trúc Lan gật đầu, bà rõ trong lòng, của Vương Lăng sẽ đến, Vương Lăng còn em trai cần chăm sóc. Nhìn vẻ mặt thất vọng của Vương Lăng, bà cũng thế nào.
Tống Lan ý kiến gì với em dâu, ngược thích tính cách của cô. Em dâu là tính cách mạnh mẽ, chỉ là lo lắng nhiều quá, cô vỗ vỗ tay em dâu an ủi.
Trúc Lan hài lòng gật đầu, gia hòa vạn sự hưng, Tống Lan và Vương Lăng hòa thuận, nhà họ Ngô cũng thể bớt nhiều chuyện.
Tại Lễ Bộ, Ngô Minh đang trò chuyện với Cổ Trác Dân. Cổ Trác Dân luôn cảm thấy điềm chẳng lành sắp xảy , “Ngươi nhận thấy điều gì ?”
Ngô Minh rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Phát hiện cái gì?”
Cổ Trác Dân lười biếng đến mức buồn . Ở chung gần nửa năm, Ngô Minh cũng bao giờ chủ động gì, giả ngây giả dại là sở trường của . Nếu rõ, đừng hòng moi thông tin gì từ miệng Ngô Minh. “Ta là Hữu thị lang đại nhân, mấy ngày nay ông sai sót nhiều .”
Ngô Minh dĩ nhiên , là vì dọa sợ, “Ngươi chuyện , ai cũng lúc sai sót, thể là trong nhà chuyện gì đó.”
Trí tuệ của Cổ Trác Dân mách bảo rằng chuyện đơn giản như . Đều là những con cáo già quan trường, chuyện nhà cửa thật sự sẽ ảnh hưởng lớn đến thế. Hắn nghi hoặc Ngô Minh, nhưng nhanh chóng phủ nhận trong lòng, Ngô Minh bản lĩnh lớn như . Hắn chút lo lắng, “Nếu thật sự chuyện gì, chỉ hy vọng đừng liên lụy đến .”
Ngô Minh Cổ Trác Dân, gần đây lợi dụng Cổ Trác Dân để phối hợp khá nhiều , Cổ Trác Dân phát hiện điều gì đó cũng là bình thường.
Buổi chiều, Chu Thư Nhân ở Hộ Bộ vẫn tin tức gì về việc Trương Dương trúng độc. Ông cố ý cho Cẩn Ngôn dò hỏi, cũng tin tức nào truyền . Ông vuốt râu, việc hẳn là ém nhẹm .
Đến lúc tan sở, tâm trạng của Chu Thư Nhân vẫn khá hơn, cảm giác đau lòng vì mất tiền vẫn còn đó.
Uông Cự chạy chậm theo, níu lấy Chu Thư Nhân đang định lên xe ngựa, “ thấy hôm nay ông trông cứ như mất tiền ?”
Chu Thư Nhân, “Đừng nhảm nữa, tin tức gì .”
Uông Cự buông tay , “Để đỡ ông lên xe ngựa.”
Chu Thư Nhân hừ một tiếng, “Ta còn đến bảy tám mươi tuổi !”
Uông Cự thả tay , “Hôm nay tính tình của ông chút nóng nảy đấy, gì mà ông giận cá c.h.é.m thớt với là đúng .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chu Thư Nhân hừ một tiếng nữa, Uông Cự càng ngày càng sợ ông, còn gọi là Chu đại nhân, bây giờ trực tiếp gọi là “ông”, “Xin hãy gọi là Chu đại nhân.”
Uông Cự mặc kệ Chu Thư Nhân, bỏ , còn nửa năm nữa thôi, chờ đến khi còn trướng Chu Thư Nhân nữa!
Chu Thư Nhân, “... Ta đối xử với Uông Cự thật là quá hòa ái, còn dám sưng mặt với .”
Cẩn Ngôn, “…”
Hắn xem quen , thầm nghĩ, chẳng là do đại nhân ngài tự chiều hư !