Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 938: Bị dụ nói ra

Cập nhật lúc: 2025-09-18 08:31:59
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Trúc Lan cảm thấy năm nay trôi qua thật nhanh, giống như mới tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu gái nhỏ, cảm nhận bao nhiêu ngày qua mà đứa trẻ một trăm ngày, hạ, sinh nhật của Chu Thư Nhân cũng qua .

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Tuy đến ngày nóng bức, nhưng ánh nắng mặt trời gay gắt, buổi sáng chói chang đến mức choáng váng.

 

Trúc Lan chiếc ghế bập bênh, hưởng thụ làn gió mát từ chiếc quạt của nha đầu, duỗi tay là thể với tới đĩa trái cây chiếc bàn lùn. Tiếc là thể ăn đồ quá lạnh, nghĩ nghĩ một lúc, nàng bắt đầu mơ màng buồn ngủ.

 

“Bà nội, bà nội.”

 

Cơn buồn ngủ của Trúc Lan tan biến, nàng mở mắt hai cô bé chạy : “Trong nhà chỉ hai đứa là tinh thần nhất. Nói , tìm bà nội gì?”

 

Ngọc Điệp là chị, cũng là nhiều ý tưởng nhất, chạy đến nịnh nọt: “Bà nội, ngoài cho chúng con theo, con còn đến nhà rể tương lai.”

 

Ngọc Nghi gật đầu lia lịa, ý là nàng cũng .

 

Trúc Lan véo mũi Ngọc Điệp: “Con nũng cũng vô dụng.”

 

Lần đến đó suýt nữa Triệu thị sợ c.h.ế.t khiếp, hồn nàng cũng sắp bay. Nhà họ Hồ trống trải, dù Hồ Hạ cử hầu và nha đầu đến, sân nhà họ Hồ vẫn vắng vẻ. Nơi ít thì nhiều động vật, đặc biệt là rắn mới tỉnh kỳ ngủ đông.

 

Hai cô bé đến chịu yên, chạy khắp nơi, kết quả thấy một con rắn lớn lắm. Ngọc Điệp sợ, nhưng nha đầu theo sợ đến ngẩn . Bà tử ôm hai cô bé chạy , việc cũng Triệu thị ở gần đó sợ hãi, Triệu thị suýt nữa thì ngất xỉu.

 

Kết quả là Triệu thị ngoài chỉ mang theo Ngọc Điệp, mà Ngọc Nghi càng dám mang theo, sợ xảy chuyện thể giải thích với Sở Sở.

 

Ngọc Điệp ở trong phủ, nàng ngoài: “Bà nội, bà nội.”

 

Trúc Lan hề mềm lòng: “Ta quá cưng chiều hai đứa . Nếu tinh thần như , ngày mai bắt đầu học quy củ vỡ lòng.”

 

Lời đương nhiên là để dọa hai đứa cháu gái. Hai đứa còn nhỏ, đếm là tồi, chữ quá sớm, học quy củ cũng quá sớm.

 

Ngọc Điệp dám hó hé, trai mỗi ngày đều chữ, dạy nàng những chữ đơn giản, nàng vẫn nhớ . Đầu lắc như trống bỏi, kéo Ngọc Nghi chạy ngoài.

 

Trúc Lan thấy hai cô bé ngã, liền với Tống bà tử: “Ngọc Điệp dáng vẻ của một cô nương. Ta thấy còn nghịch hơn cả Minh Huy.”

 

Tống bà tử cũng cảm thấy Ngọc Điệp tiểu thư hoạt bát: “Chứng tỏ tiểu thư khỏe mạnh.”

 

Trúc Lan : “Trong nhà ít con gái, mỗi đứa đều tính cách riêng. Ngọc Văn con bé thể , nhưng hề giống Tô Huyên miệng lưỡi sắc bén, con bé thể mở miệng thì sẽ mở miệng, ép quá mới phun một chữ.”

 

Nói đến đây, Trúc Lan tự bật . Cháu trai nhỏ Minh Gia cực kỳ giống Tô Huyên, từ lúc bắt đầu chuyện, cái miệng nhỏ rõ ràng cũng chịu nghỉ ngơi, nào cũng Ngọc Văn dạy dỗ, cháu trai nhỏ nhiều nhất định sẽ ăn một cái tát.

 

Cặp song sinh long phượng lúc đặc biệt đáng yêu. Minh Gia vịn đồ vật khắp nơi thăm dò, còn Ngọc Văn thì thể chứ tuyệt đối . Mỗi Minh Gia xuống đất, Ngọc Văn đều .

 

Trong hoàng cung, nửa năm nay Chu Thư Nhân cung quá nhiều , ông còn đếm nữa. Ông ghế ăn trái cây, tự tại.

 

Hoàng thượng dựa ghế, cửa sổ phía mở , khí trong điện lưu thông nóng. “Năm nay trôi qua thật nhanh.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-938-bi-du-noi-ra.html.]

Chu Thư Nhân đủ lời Hoàng thượng già , lòng cũng còn đập mạnh nữa. “ là trôi qua nhanh thật. Cháu gái nhỏ của thần chớp mắt một trăm ngày.”

 

Hoàng thượng : “Mấy tháng nữa, ngươi sẽ gả con gái.”

 

Chu Thư Nhân thầm nghĩ, ngài vui kìa, con trai út của ngài sắp thành . “Vâng, thần nỡ.”

 

Hoàng thượng con gái nên cảm nhận , : “Lại ở xa, đều ở kinh thành gì mà nỡ.”

 

Chu Thư Nhân cạn lời, chuyện đau lưng. Ngoài miệng : “Hoàng thượng .”

 

Hoàng thượng suy nghĩ chút lan man, bao nhiêu năm nay đầu tiên vì bạc mà phát sầu. Quốc khố tiền tiết kiệm, dù chi một khoản lớn, tiền tiết kiệm trong quốc khố vẫn ngài an tâm. Trừ việc lo lắng cho mấy con trai, chính vụ vẫn khá nhẹ nhàng. “Công tích của ái khanh ở Hộ Bộ, trẫm đều ghi nhớ.”

 

Chu Thư Nhân giật , sắp thăng chức ? Sau đó liền dẹp bỏ ý nghĩ, thể nào, thăng chức quá nhanh. “Thần phận sự nên .”

 

Hoàng thượng : “Trẫm thật sự thích tính cách của ngươi.”

 

Chu Thư Nhân nghĩ nghĩ: “Thần cũng thích tính cách của .”

 

Ông bây giờ chuyện nhẹ nhàng hơn nhiều. Tuy nhiên, ông cảm thấy Hoàng thượng nên thưởng cho , mấy tháng nay ông trò chuyện, giúp Hoàng thượng giải tỏa ít áp lực!

 

Chu Thư Nhân nghĩ đến đây, mỗi ông cung, Thái tử và Liễu công công đều đặc biệt nhiệt tình. Ông thầm nghĩ, Hoàng thượng dù lý trí, nhưng tuổi cao, Hoàng thượng cũng chút lực bất tòng tâm, cảm xúc cũng sẽ bộc lộ .

 

Cho nên Hoàng thượng chỉ ít khi gặp riêng đại thần, mà ngay cả mấy vị vương gia cũng ít gặp, hậu cung cũng .

 

Hoàng thượng hỏi: “Con trai thứ hai của ngươi gần nửa năm, ngươi nhớ ?”

 

Chu Thư Nhân đáp: “Thần nhớ. Trên biển biến ảo khôn lường, thần đôi khi cũng sẽ gặp ác mộng, là thuyền lật thì là Xương Nghĩa ở nước ngoài xảy chuyện. Mãi đến mấy ngày Xương Nghĩa mang tin về, lòng thần mới yên hơn một chút.”

 

Ông dối, ông thật sự gặp ác mộng. Mấy ngày ông cũng hồi phục . May mà tin mang về, kết quả là thằng nhóc theo đoàn thuyền của Từ gia trở về, nó ở nước ngoài, là cuối năm mới về.

 

Hoàng thượng nghĩ đến nước ngoài, nhiều nơi đều . Lại nghĩ đến, theo sự phồn vinh của thương mại đường biển, lá gan lớn ngày càng nhiều. Có đào vàng, tay trắng trở về, gia sản tan nát. “Mấy năm nay nước ngoài đến định cư nhiều, Bình Cảng còn xuất hiện một khu vực nước ngoài.”

 

Chu Thư Nhân giật giật khóe miệng. Ông cảm thấy như , mua nhà là thể ở , như . Hơn nữa ông cảm thấy quá nhiều tiền bạc thất thoát khỏi quốc khố. Ông chính là quản tiền!

 

Hoàng thượng đừng tùy ý, mắt thực rời khỏi Chu Thư Nhân. Trong lòng chửi thầm con cáo già, ông sớm phát hiện, nếu chủ động khai thác, con cáo già sẽ thích im bất động. “Ái khanh chuyện cứ thẳng, nơi chỉ ngươi và , quân thần hai .”

 

Chu Thư Nhân thầm nghĩ, cái quái gì. Chuyện liên quan đến chút lớn, ông sớm nghĩ đến nhưng . đối mặt với ánh mắt của Hoàng thượng, trong lòng chửi thầm, quả nhiên quá thả lỏng. Hoàng thượng nhất định là cố ý mấy tháng nay giảm sự phòng của , nhất định là . Xem kìa, Hoàng thượng căn bản hề thả lỏng. “Thần quả thực một vài ý tưởng.”

 

Hoàng thượng ừ một tiếng, tư thế cũng đổi: “Ngươi .”

 

Chu Thư Nhân trong lòng sắp xếp ngôn ngữ mới : “Theo sự phát triển của thương mại đường biển, nước ngoài sẽ đến sự phồn thịnh của đại lục. Mấy năm nay đến đào vàng định cư từ xa nhiều chính là bằng chứng. Tuy triều đình kiểm soát lượng định cư, nhưng lén lút đến cũng ít. Dù cử theo dõi, vẫn sẽ sơ hở. Cho nên thần nghĩ thể nào cấp cho những nước ngoài giấy phép cư trú, phân cấp bậc giấy phép cư trú, các cấp bậc khác mỗi năm nộp bạc khác . Hơn nữa, dựa cấp bậc giấy phép cư trú để kiểm soát việc mua sắm nhà cửa, cửa hàng… Còn về đất đai, thần cảm thấy nên cho mua, thể cho thuê, nhưng chỉ thể thuê từng năm một.”

 

Chu Thư Nhân dừng một chút tiếp: “Còn pháp luật dành riêng cho nước ngoài, hoặc là lúc giấy phép cư trú ghi rõ yêu cầu tuân thủ pháp luật của nước . Đối với thương nhân nước ngoài cũng xử lý giấy phép kinh doanh, hơn nữa sự bảo lãnh mới . Như thể tránh một nước ngoài lừa tiền bạc bỏ trốn.”

 

Lúc ông ở Tân Châu, xuất hiện nhiều nước ngoài giả thương nhân, lừa hàng hóa bỏ trốn. Kẻ lừa đảo thật sự nhiều.

 

 

Loading...