Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 933: Lấy lý phục người, đừng động thủ
Cập nhật lúc: 2025-09-18 04:32:55
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tác giả: Tam Dương Thái Lai
Chu Thư Nhân hiệu cho Uông Cự xuống: “Phong hào định , Đào gia bây giờ rời thuyền muộn.”
Trên mặt Uông Cự chút hổ. Gia chủ của Đào gia là vợ, của nhà vợ, cũng chút chướng mắt, nhưng còn cách nào khác. Anh vợ tìm vợ, mà quản thì sẽ tìm mãi.
Trước cảm thấy Đào gia bớt việc, bây giờ thì ha hả, thật nhớ những ngày nhạc phụ còn sống. Nhạc phụ qua đời chút sớm. Hắn thở dài : “Ta cũng lên thuyền dễ dàng xuống.”
Chu Thư Nhân nhếch miệng: “Ngươi mà còn đến tìm ? Ta thể cách nào chứ?”
Đây là lời thật lòng. Hắn thật cảm thấy năng lực lớn đến mức thể chống các hoàng tử. Các hoàng tử đối với khách khí, đó là vì bản lĩnh của và sự coi trọng của Hoàng thượng, nghĩa là thật sự năng lực lớn đến mức cho mấy vị vương gia kiêng kị. Hắn gia tộc để dựa dẫm. Nhìn như lợi hại, nhưng thực trong mắt một thế gia, họ thật sợ nhiều lắm, vì đều rõ ràng, xong thì Chu gia cũng xong. Cho nên đối với phần nhiều là lôi kéo mà thôi.
Uông Cự xong lời im lặng: “Ta trông cậy ngươi giúp .”
Chu Thư Nhân trợn trắng mắt, giúp gì chính là một chuyện, ngươi thì đúng . “Ngươi trông cậy giúp đỡ, còn đến tìm gì?”
Uông Cự gượng: “Cha ngươi một bụng chủ ý, đến nhờ ngươi giúp nghĩ một cách.”
Chu Thư Nhân bĩu môi, lên tiếng uống : “Ngươi nên , Đào gia chỉ là cái cớ, mục đích là ở các ngươi Uông gia.”
Uông gia khổ: “Cho nên cha mới mặc kệ. Lúc khi Đào gia lên thuyền, cha cắt đứt quan hệ với Đào gia.”
Chu Thư Nhân thầm nghĩ, lão gia tử thật quyết đoán. “Cách là .”
Uông Cự: “Ngươi xem.”
Hắn suy nghĩ ít cách, đều .
Chu Thư Nhân ho khan một tiếng: “Trước khi , cảm thấy ngươi nên một chuyện.”
Uông Cự dự cảm : “Ngươi .”
“Lúc kinh thành truyền lời đồn đãi về , Đào gia cầm năm trăm lượng để hỏi thăm tin tức của .”
Uông Cự trong lòng giật thót một cái, thật . Trong lòng thẳng chửi thề, khô khan mở miệng: “Ta qua.”
Chu Thư Nhân : “Ta nghĩ Đào gia cũng ngờ ngươi sẽ đến tìm xin chủ ý.”
Uông Cự sờ sờ mặt: “Hôm nay coi như đề cập đến chuyện , uống .”
Chu Thư Nhân tâm địa lớn , , tâm địa của vẫn luôn lớn, là lòng hẹp hòi, thù dai. cũng sẽ cân nhắc, thật giúp Uông Cự . Uông Cự chỉ là bạn bè, cháu gái của ông còn gả đến Uông gia nữa.
Hơn nữa còn vợ của Uông Cự, Đào thị. Uông Cự thể để ý, nhưng Đào thị thì ? Ông cũng dám đánh cược lòng của phụ nữ. Đào gia thật xảy chuyện, chừng sẽ oán đến cháu gái. Lén lút cho cháu gái chịu thiệt, ông cũng . Độc ác hơn một chút là đưa thêm mấy , càng thêm sốt ruột.
Uông Cự thật mặt mũi cầu xin chủ ý nữa. Đào gia tay thật dám duỗi, Chu Thư Nhân là nào, còn rõ ràng ?
Chu Thư Nhân Uông Cự, ông đoán ý đồ của Uông Cự lúc đó cân nhắc , cho nên hôm nay mới thể đến. Chỉ là trong lòng vẫn thoải mái. “Đào gia rời thuyền cũng cách, thực đơn giản. Đào gia chỉ cần hiểu cái gì nên lấy cái gì nên bỏ, là thể xuống thuyền . Tuy nhiên, đều vì hành vi của mà chịu trách nhiệm.”
Thuyền dễ xuống, nhưng dũng khí liều mạng nhảy cầu, vẫn là thể xuống , chỉ là cái giá trả là nhất định trả.
Uông Cự giật , hiểu rõ, vợ nhất định nhược điểm Tứ hoàng tử nắm trong tay, nếu sẽ hoảng loạn như . Cũng hiểu ý của Chu Thư Nhân, cụt tay cầu sinh.
Chu Thư Nhân thấy Uông Cự , tiếp tục : “Ta cảm thấy quan ở kinh thành cũng khá , ngươi thấy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-933-lay-ly-phuc-nguoi-dung-dong-thu.html.]
Cách một cho xong, để tránh Đào gia chút việc tìm đến Uông Cự. Người đầu Đào gia biếm khỏi kinh, Đào thị nhất tộc sẽ thành thật. Sau khi kinh, Tứ hoàng tử cũng sẽ nắm lấy Đào thị nhất tộc nữa. Giết hơn gì đầu rơi xuống đất, Tứ hoàng tử thấy quyết tâm của Uông gia, cũng sẽ nắm lấy Đào thị nhất tộc buông.
Uông Cự vuốt râu, vẫn đủ nhẫn tâm a. Cha mặc kệ Đào gia là thật sự lưu tình, chủ ý cũng sẽ đưa . Cân nhắc lời của Chu Thư Nhân xong, cầm ấm rót cho Chu Thư Nhân: “Cảm tạ.”
Không chỉ đưa chủ ý, còn giúp giải quyết phiền phức .
Chu Thư Nhân uống : “Ngươi chỉ là đủ nhẫn tâm thôi.”
Hắn là ngoài, Uông Cự thì khác. Đề cập đến bên cạnh, cân nhắc khó tránh khỏi nhiều, nhưng cách hảo thập thập mỹ thật .
Uông Cự nghĩ, cha thiếu quyết đoán, vẫn luôn cảm thấy quyết đoán, bây giờ hiểu rõ, quả thực đủ quyết đoán. “Tình của ngươi ghi nhớ.”
Chu Thư Nhân ho khan một tiếng: “Ngươi đừng quên ngươi xin nghỉ.”
Nụ khóe miệng của Uông Cự cứng đờ: “....... Ừm.”
Chu Thư Nhân tiếp: “Tình đích xác trả . Ngươi cũng nhà của chúng , , gia chủ đầu gương , mấy con trai đều là chuyên tình. Ai, đến cũng trách , bọn trẻ trong nhà lớn lên trong môi trường , trong lòng chúng khó tránh khỏi chút chờ đợi.”
Hắn lo lắng cho Ngọc Sương hôn nhân, chỉ cần Chu gia còn đó, Cổ Lưu Phong dám. Ngọc Lộ thì khác, và vợ thật sự lo lắng.
Uông Cự chỉ một Chu Thư Nhân lải nhải, để trong lòng, chỉ ghi nhớ bảo vợ đối với cháu gái của Chu gia một chút. Bây giờ, Uông Cự vuốt râu: “Những thứ khác thể hứa hẹn , con cháu của Uông gia chúng duyên phận mỏng, chỉ thể cho ngươi thời hạn, năm năm, chỉ cần con trai sẽ cho thêm năm năm.”
Mười năm, chỉ cần thể sinh hai con trai, tương lai thế nào, sẽ bảo vợ nhúng tay, cũng sẽ dặn dò con trai quản lý con dâu. sẽ cho Chu Thư Nhân , quá vẹn .
Chu Thư Nhân hài lòng, đối với Uông gia mà , là một lời hứa hẹn khó khăn. Cầm lấy chén : “Cảm tạ.”
Uông Cự : “Ngươi là ông nội suy nghĩ cho cháu gái nhất mà từng thấy.”
Hắn cũng đau lòng cho con gái , nhưng là đầu gia đình, phần nhiều vẫn là tương lai của gia tộc, càng cần đến cháu gái.
Chu Thư Nhân thầm nghĩ, tư tưởng của hiện đại, con cháu trong nhà đều là bảo bối, cách một thế hệ càng là bảo bối cục cưng.
Buổi chiều, Chu Thư Nhân trở về nhà. Trúc Lan xong lời hứa hẹn của Uông Cự: “Thời hạn mà Uông Cự cũng là điểm mấu chốt của Uông lão gia tử.”
Chu Thư Nhân ừ một tiếng: “Uông Cự là gia chủ tương lai của Uông gia, hiểu rõ Uông lão gia tử.”
Trúc Lan nhẹ nhõm thở phào: “Ta nghĩ đợi khi Tuyết Hàm thành , sẽ mang các cháu gái theo bên , dạy chúng thế nào để trở thành tâm lý mạnh mẽ. Dù sự yêu thích của chồng, cũng thể sống cuộc sống của .”
Chu Thư Nhân: “Ý tưởng của bà .”
Trúc Lan: “Phụ nữ thật khó.”
Đặc biệt là phụ nữ thời cổ đại, tâm lý mạnh mẽ quá quan trọng.
Hai ngày , Ngô Minh tan về đến nhà. Chu Thư Nhân mới , Đào gia ở Lễ Bộ xảy chuyện, bằng chứng vô cùng xác thực, giáng chức.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chu Thư Nhân Uông Cự , mới hai ngày kết quả, thể thấy là do Uông lão gia tử . “Đào gia ở Lễ Bộ đối với ngươi cũng .”
Ngô Minh , đương nhiên là , Đào lang trung quấn lấy , cũng thể buông tay chân.
Chu Thư Nhân thấy vợ , ghé sát Ngô Minh, nhỏ giọng : “Sau đối với Xương Trung thể lấy lý phục thì cố gắng đừng động thủ.”