Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 894: Lá gan lớn

Cập nhật lúc: 2025-09-17 04:26:02
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Ánh mắt đều đổ dồn Tuyết Mai. Nàng tiếp: “Chúng con là vì thành thói quen. Cha vẫn luôn ở cùng chúng con, nên đương nhiên sẽ theo chúng con kinh.”

 

Đây là lời thật lòng. Nàng thực sự nghĩ đến việc đuổi cha chồng . Mấy năm nay sống chung , nàng lý do gì để đưa họ theo, huống chi chữ hiếu đầu. Thay vì đưa trong lòng khúc mắc, chi bằng cứ rộng lượng đưa cùng.

 

Khương Thăng vợ, trong lòng vô cùng ấm áp. Vợ đều là vì . Nếu quá nhiều ở đây, nắm lấy tay vợ .

 

Những con trai khác của nhà họ Khương cũng yên tâm. Không họ phụng dưỡng cha , mà là cha rõ ràng theo em út.

 

Nỗi lo lắng bao ngày của vợ chồng già nhà họ Khương tan biến. Ở nhà , lời của con trai, họ sẽ còn chút lo lắng, nhưng lời của con dâu thì khác. Con dâu thực sự sẽ dẫn hai ông bà già kinh.

 

Tuyết Mai quá nhiều đồ đạc. Nàng cho tộc nhân trong tộc ít, còn cố ý để một ít cho mấy chị dâu, quần áo trẻ con và một ít đồ dùng lặt vặt.

 

Đợi tiễn các chị dâu , Khương Thăng ở cổng sân: “Tính ngày thì đoàn xe đón chúng cũng sắp đến .”

 

Tuyết Mai trong lòng chút hụt hẫng. Lúc sắp thì chỉ vui mừng, bây giờ sắp rời thật, trong lòng thấy buồn buồn. Dù cũng sống ở đây nhiều năm. “Ừm, chỉ hy vọng thể đến kinh thành Tết.”

 

Khương Thăng lắc đầu: “Từ giờ đến Tết cũng chỉ còn mười mấy ngày, chúng đến kịp .”

 

Tuyết Mai Khương Thăng, nàng hiểu tướng công của : “Ý là qua năm hãy ?”

 

Khương Thăng nắm tay vợ: “Ừm, thực tộc trưởng cũng ý , chỉ là ngại nàng nên vẫn đề cập. Nàng cũng , sang năm trong tộc mấy lên kinh thành.”

 

Tuyết Mai suy nghĩ một lát: “Vậy sang năm hãy .”

 

cũng là tộc nhân trong tộc, cùng thể chăm sóc lẫn , tộc nhân sẽ càng cảm kích cha hơn. Hơn nữa, đến kịp kinh thành thì cứ an đón Tết ở đây.

 

Buổi tối, Chu Thư Nhân ăn cơm xong, mấy con trai và con dâu vẫn về, ngay cả cháu trai cháu gái cũng đều chờ bên cạnh.

 

Xương Trung càng sốt ruột yên: “Cha, mau mở rương ạ.”

 

Hắn mong ngóng cả buổi , cha về mà còn ăn cơm !

 

Chu Thư Nhân điểm chóp mũi con trai: “Cha dạy con, việc gì cũng nóng vội, con quên ?”

 

Xương Trung xòe tay : “Con còn nhỏ, đây là đấy ạ.”

 

Trúc Lan thầm đảo mắt. Thằng nhóc giỏi đổ tội thật. Nàng lườm con trai út một cái, thấy nó lè lưỡi, bèn khẽ: “Thôi, ông cũng đừng trêu nó nữa.”

 

Chu Thư Nhân hừ hừ. Lúc về nhà ông mở rương , nhưng thấy vẻ mặt của con trai và các cháu, ông nhịn xuống. Ông chút ý , nhưng phần nhiều là dạy dỗ con cháu, rằng sống ở kinh thành, lúc nào cũng kiềm chế sự nóng nảy.

 

Chu Thư Nhân liếc mấy con trai và cháu trai. Chu lão đại phản ứng chậm chạp hiểu, nhưng Xương Lễ và mấy khác hiểu , cha đang dạy dỗ bọn họ.

 

Trong các cháu trai, Minh Vân và Minh Thụy phản ứng, còn Minh Đằng thì tâm trí vẫn đặt ở mấy chiếc rương, lời ông nội chẳng để tâm !

 

Chu Thư Nhân ghi nhớ phản ứng của Minh Đằng. Còn lão đại thì ông quen .

 

Hai vạn lượng bạc mua rương, quả thật ít, chất thành một đống. Chu Thư Nhân sẽ ngốc đến mức tự mở rương, bèn gọi Minh Vân và Minh Thụy đến, nhưng gọi Minh Đằng.

 

Việc khiến Minh Đằng sốt ruột: “Ông nội, con cũng giúp ông ạ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-894-la-gan-lon.html.]

Chu Thư Nhân hừ một tiếng: “Con yên cho .”

 

Minh Đằng há hốc mồm, hiểu sai ở , rõ ràng là ông nội dạy dỗ mà. Cậu nghi hoặc cha, nhanh chóng dời mắt , cha đáng tin, vẫn là nhị thúc và tam thúc đáng tin hơn.

 

Xương Nghĩa bật , ghé tai Minh Đằng nhỏ một câu. Minh Đằng rụt cổ , hu hu, ông nội ghi nhớ , ngày lành của sắp kết thúc.

 

Mấy chiếc rương nhanh chóng mở . Vì rương loại kém dù trúng cũng sẽ quá giá trị, nên cho dù trúng hết cũng quá kích thích khác.

 

Chu Thư Nhân ngốc. Hoàng thượng ngăn cản, nghĩa là ông tự tìm đường chết. Ông cũng thực sự bỏ hết những món đồ quý hiếm đó.

 

Chu Thư Nhân và Trúc Lan trong lòng rõ, còn mấy con trai của Chu gia thì trợn tròn mắt.

 

Trừ Xương Trung còn quá nhỏ hiểu, những còn đều ngây ngốc cha. Chuyện thực sự khiến họ kinh ngạc. Cha, đây là thao túng mờ ám, còn to gan đến !

 

Chén trong tay Xương Liêm rơi xuống bàn, tay chút run rẩy: “Cha, chuyện , là quá đáng ?”

 

Thật ít từng trải, mà là thực sự quá sốc!

 

Xương Trí nuốt nước bọt. Lão gia tử thật là tay thì thôi, một khi tay là kinh . Chuyện cũng quá kinh khủng. Ai cũng sẽ ngốc đến mức nghĩ là do vận may, rõ ràng là dự mưu!

 

Chu Thư Nhân ghét bỏ Xương Liêm: “Con ở Hàn Lâm Viện bao ngày, hai ngày nay cũng cung, Hoàng thượng ?”

 

Xương Liêm cẩn thận hồi tưởng: “Cũng ạ.”

 

Chu Thư Nhân: “Vậy là . Con cho rằng cái gì cũng thể giấu Hoàng thượng ? Hoàng thượng thật sự gõ đầu cha, sớm thông qua con truyền lời .”

 

Xương Liêm nuốt nước bọt, thực sự dọa sợ: “Hoàng thượng ạ?”

 

Chu Thư Nhân khẽ : “Ở kinh thành , chỉ cần Hoàng thượng thì đều sẽ . Cha con chừng mực, hơn nữa đoán mò Hoàng thượng hài lòng, những chiếc rương cũng coi như là ban thưởng cho cha con.”

 

Nửa năm nay ông lập công nhiều, Hoàng thượng cứ ban thưởng mãi cũng . Thứ nhất, ông quá gây thù chuốc oán. Thứ hai, Hoàng thượng cũng sợ cuối cùng còn gì để thưởng.

 

Những chuyện ông với mấy con trai. Đây cũng coi như là sự ăn ý giữa vua và . Đương nhiên, chủ yếu là Chu Thư Nhân hiểu rằng, nếu ông tự tìm cách, Hoàng thượng thật sự sẽ ban thưởng.

 

Xương Liêm cha , cuối cùng cũng yên tâm. Cha là lão hồ ly, khụ, thể cha như . Trong lòng an , mới tâm tình xem những món đồ mở từ rương.

 

Chu Thư Nhân vuốt râu, từng món một tính toán giá trị, trong mắt giấu vẻ hưng phấn. Trừ những món giữ , còn bán cũng hơn ba vạn lượng. Vừa đồ, còn kiếm lời hơn một vạn lượng.

 

Đây là vì ông quá tham lam, nếu , kiếm còn nhiều hơn. Hai vạn lượng bỏ cảm giác như thu về sáu vạn, cũng năm vạn.

 

Chu Thư Nhân con cụ thể cho mấy con trai, chỉ sai gã sai vặt đến thu dọn rương. Những chiếc rương tái sử dụng. , mua về nhà mở xong, còn trả cho Hộ Bộ.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Trò đoán mò nhất định sẽ tiếp tục, tự nhiên tái sử dụng tuần , ông là tiết kiệm.

 

Đợi những món đồ cổ tranh chữ mở đều niêm phong cất kỹ, Trúc Lan hôn Chu Thư Nhân một cái: “Tiền đến thật nhanh, tiếc là chỉ một .”

 

Chu Thư Nhân bật : “Đã lợi lớn . Tiêu đại nhân dám theo, đó cũng là vì mấy năm nay Tiêu đại nhân quả thực ngày càng vất vả, công lao càng lớn. Chỉ cần tham lam, Hoàng thượng sẽ mắt nhắm mắt mở. Nếu tham lam, Hoàng thượng cũng sẽ nương tay.”

 

Trúc Lan tự nhiên : “Ông xem, sắp đến Tết , một thương nhân cũng nên tung trò đoán mò. Tuy nhiên, vẫn kiểm soát một chút, ví dụ như chỉ cho phép những phê duyệt mới , để phòng ngừa loạn lạc. Một quy định thưởng phạt cũng thiện, để tránh thương nhân vô lương tâm lừa tiền của bá tánh.”

 

Chu Thư Nhân hôn lên khuôn mặt chút mũm mĩm của vợ: “Ta nghĩ đến , sớm xong tấu sớ dâng lên.”

 

Trúc Lan cong mắt : “Vậy thì .”

Loading...