Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 843: Quý trọng mạng sống

Cập nhật lúc: 2025-09-16 07:37:51
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trúc Lan : “Mẹ vui vì chuyện thật giả hoàng tử ở kinh thành thu hút hết sự chú ý, như những đến nhà chúng sẽ ít , tạm thời sẽ ai để ý đến hôn sự của Ngọc Sương và Minh Đằng nữa.”

 

Tuyết Hàm: “Mẹ, còn nhớ tam ca từng , Thẩm Dương, , Ngũ hoàng tử từng nhắc đến Ngọc Sương ạ?”

 

Trúc Lan: “…”

 

Bà thật sự quên mất, lúc đó cũng để trong lòng nên để ý.

 

Tuyết Hàm thấy biểu cảm của quên, chút lo lắng: “Mẹ, xem Ngũ hoàng tử còn tơ tưởng đến Ngọc Sương ?”

 

Trúc Lan thật sự dám chắc. Thẩm Dương vốn thông minh, ai nhắc chuyện . Bà sợ Hoàng thượng đồng ý, chỉ sợ Thẩm Dương tự tìm đến cửa.

 

Ai bảo tiền lệ cơ chứ!

 

Nếu thật sự đến cửa, Chu gia sẽ rơi thế động. Dù Hoàng thượng đồng ý, thì lúc đó cả kinh thành sẽ Ngọc Sương thế nào, cả đời của con bé chẳng sẽ hủy hoại !

 

Tuyết Hàm lo lắng cho Ngọc Sương. Hôn sự của con bé mà gian nan thế, thì ai ngó ngàng, bây giờ để ý!

 

Trúc Lan gọi gia nhân đến, dặn dò đến Hộ Bộ, đợi mới : “Mẹ với cha con một tiếng, hôn sự của Ngọc Sương vẫn nên sớm định thì hơn.”

 

Tuyết Hàm cũng nghĩ : “Mẹ, đừng nóng vội, cha sẽ cách thôi.”

 

, tất cả trong Chu gia đều vô cùng tin tưởng cha. Trong mắt Tuyết Hàm và những khác, chuyện gì mà cha !

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Tại Thái tử phủ, Thẩm Dương buồn bực ghế trong sân, đám thị vệ gác ở cửa. Hắn ngoài nhưng thị vệ chặn , còn hùng hồn đó là lệnh của Thái tử, vì sự an của , mấy ngày nay đều ngoan ngoãn ở trong Thái tử phủ.

 

Thẩm Dương ngoài. Hắn đến Hàn Lâm Viện, gặp Chu Xương Liêm, và cả những kẻ đây coi thường . Bây giờ là hoàng tử, xem bọn Chu Xương Liêm hành lễ với , nịnh nọt .

 

Hắn còn mua những cuốn sách mà vẫn luôn ao ước. Bây giờ tiền , tiêu tiền.

 

bây giờ, Thái tử ca ca cho tiền, mà khỏi sân viện, gì đến tiêu tiền.

 

Hắn còn nhớ gã sai vặt của . Bên cạnh bây giờ lấy một quen thuộc. Dù thị vệ và nha đối xử với cung kính, nhưng vẫn quen thuộc theo.

 

Trong hoàng cung, Hoàng thượng hỏi Thái tử: “Đã cho canh chừng chứ?”

 

Thái tử đáp: “Có thị vệ canh giữ, ngoài .”

 

“Vậy thì . Ngươi đến Ngũ hoàng tử phủ xem thử , bây giờ nơi đó loạn thành cái dạng gì .”

 

Thái tử cũng đang định qua: “Nhi thần ngay đây.”

 

Tại Hộ Bộ, Chu Thư Nhân thấy gia nhân trong nhà đến, đợi đó , ông phòng việc.

 

Khâu Duyên hỏi: “Trong nhà chuyện gì ?”

 

Chu Thư Nhân Khâu đại nhân bằng ánh mắt sáng quắc, dọa Khâu đại nhân giật nảy : “Chu đại nhân, ngài như ?”

 

Chu Thư Nhân hỏi: “Ta nhị tôn tử nhà ngài năm nay mười hai tuổi?”

 

Trước ông hề cân nhắc đến Khâu Duyên, là vì Khâu Duyên dính dáng đến ông, ông cũng thể mặt dày đeo bám. bây giờ vì cháu gái, mặt dày một chút cũng đáng.

 

Thực nhà Khâu đại nhân cũng khá . Khâu đại nhân chỉ một , vợ chồng tình cảm , gia đình cũng gì lộn xộn, gia phong vẫn xem là .

 

Khâu Duyên gượng: “ là mười hai tuổi. em vợ của càng thêm , chỉ còn chờ chọn ngày lành nữa thôi.”

 

Chu Thư Nhân: “…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-843-quy-trong-mang-song.html.]

Ông thật sự , thời cổ đại một điểm là chuyện càng thêm quá nhiều. Hôm qua ông từ chối Phương đại nhân, hôm nay Khâu đại nhân từ chối.

 

Khâu Duyên ho một tiếng cúi đầu, trong lòng thầm tính toán, hôn sự của cháu trai nhanh chóng định thôi. Chu gia đúng là đối tượng liên hôn , nhưng Chu gia dính líu đến quá nhiều chuyện, , tuyệt đối . Ông thà tìm cho cháu trai một gia đình gia thế thấp hơn.

 

Chu Thư Nhân trong lòng tính toán tìm cháu rể. Những gia đình môn đăng hộ đối, tuổi tác phù hợp thì chẳng mấy nhà đính hôn. Thời cổ đại vốn đính hôn sớm, ít còn đính ước từ khi còn trong bụng . Nhìn thì vẻ nhiều nhà môn đăng hộ đối, nhưng thật sự tìm thích hợp cũng khó.

 

Nếu lúc Uông gia chủ động kết , hôn sự của Ngọc Lộ cũng sẽ thuận lợi như . Nói cho cùng, hôn sự của Ngọc Lộ gặp quá nhiều may mắn.

 

Chu Thư Nhân thở dài một , dọa Khâu đại nhân đầu càng cúi thấp hơn.

 

Tại Hàn Lâm Viện, Xương Liêm ở trong phòng nữa. Bây giờ trong phòng vẫn đang bàn tán về Thẩm Dương, hơn nữa, đúng là đang xa lánh .

 

Thi Khanh theo ngoài, thấy Xương Liêm đang chằm chằm lá cây khô trong sân: “Qua một thời gian nữa sẽ thôi, ngươi đừng để trong lòng.”

 

Xương Liêm khẽ : “Ngươi cho rằng đang buồn đó chứ!”

 

Thi Khanh: “Không ?”

 

“Không , buồn . Ta sớm chuẩn tâm lý . Tuy Thẩm Dương phận đổi sẽ , nhưng bọn họ gia thế, sợ hãi cũng là điều dễ hiểu.”

 

Chẳng qua, cũng càng thấu một vài chuyện.

 

Thi Khanh thấy Xương Liêm thật sự buồn, liền yên tâm. Nói thì, lo lắng cho Xương Liêm cũng là vì con đường của Xương Liêm quá thuận lợi, từng chịu qua uất ức gì. “Ngươi thể nghĩ thông suốt là .”

 

Xương Liêm ngắt một chiếc lá: “Cha từng , mỗi một trải nghiệm đều là một sự trưởng thành. Như cũng , thể thấu nhiều chuyện hơn.”

 

Thi Khanh mỉm , bao nhiêu năm qua , vẫn ngưỡng mộ Chu Xương Liêm một cha dẫn đường.

 

Đang chuyện, Dung Xuyên bước sân: “Tam ca, hai đang ?”

 

Xương Liêm vứt chiếc lá : “Không gì, hôm nay ngươi cung cung nhanh quá. À, thứ trong tay ngươi là đồ mang từ trong cung về ?”

 

Dung Xuyên ngại ngùng: “Vâng, đây là hoa quả tiến cung, Hoàng thượng bảo mang về ăn thử cho tươi.”

 

Hôm nay cung chẳng gì cả, chỉ ăn, còn sang cung của Hoàng hậu nương nương dạo một vòng. Bây giờ bụng vẫn còn căng tròn.

 

Xương Liêm cảm thán, Hoàng thượng đối xử với Dung Xuyên quá, nếu vì ngoại hình giống, còn nghi ngờ Dung Xuyên mới là con trai của Hoàng thượng.

 

Dung Xuyên : “Số hoa quả mang về một nửa, nửa còn tam ca mang về nhé. À, giúp với Tuyết Hàm một tiếng, mấy ngày nay cha bảo cả.”

 

Xương Liêm vui vì Dung Xuyên lúc nào cũng nhớ đến em gái , nhưng hai đúng là dính thật. “Biết .”

 

Tại Ngũ hoàng tử phủ, Trương Cảnh Hoành vẫn giường. Tối qua sốt cao, nếu thái y túc trực, tăng liều lượng thuốc, lẽ vẫn còn đang sốt.

 

Trương Cảnh Hoành Thái tử và Nhị hoàng tử, ho khan: “Thần thật sự thể tiếp đãi , mong Thái tử và Nhị hoàng tử thứ tội.”

 

Thái tử càng Trương Cảnh Hoành càng thấy thuận mắt: “Cô thái y , ngươi cứ nghỉ , cần dậy.”

 

Nhị hoàng tử bên cạnh: “Lần thương tổn đến nguyên khí, cũng sẽ để di chứng.”

 

Trương Cảnh Hoành ho một tiếng, thái y với . Hắn vốn thương chí mạng, nhanh chóng về kinh mà chịu dưỡng thương đàng hoàng, về đến kinh thành lăn lộn, bây giờ tổn thương đến căn cơ. Hắn yếu ớt: “Như cũng , ?”

 

Thái tử : “Ngươi sự minh bạch , cô tin rằng ngươi cũng thể sống những ngày tháng .”

 

Nhị hoàng tử vốn ý định lôi kéo, xong lời Trương Cảnh Hoành, cũng : “Hy vọng ngươi thể luôn thấu chuyện.”

 

Trương Cảnh Hoành n.g.ự.c thoải mái, nhưng trong lòng nhẹ nhõm: “Nhất định , thần quý trọng mạng sống của .”

 

 

Loading...