Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 842: Đế vương tâm tư
Cập nhật lúc: 2025-09-16 07:37:50
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Dương sắc mặt của Thái tử, cái đầu đang nóng ran bỗng tỉnh táo . Dù là Ngũ hoàng tử thật, nhưng vì lớn lên bên ngoài cung, tình cảm với Thái tử cũng chẳng bao nhiêu. Hắn lí nhí véo góc áo: “Không, gì ạ.”
Hắn vội, bình tĩnh. Bây giờ vẫn chính thức trở về hoàng thất, cần giữ bình tĩnh.
Thái tử dời mắt , Thẩm Dương nữa. Đồ giả thì mãi mãi cũng thể thành thật .
Thẩm Dương đột nhiên ngẩng đầu, lúc mới nhận gặp Hoàng hậu. Hôm nay cung, chỉ quanh quẩn ở chính điện, Hoàng hậu cũng gặp . “Thái tử ca ca, Mẫu hậu…”
… thích ? Mấy chữ còn , dám .
Thái tử giật giật khóe miệng, cái kiểu chuyện ấp úng ngài sắp hết cả kiên nhẫn. Ngài mặt : “Mẫu hậu cần chút thời gian để bình tâm , chứ gặp ngươi.”
Thẩm Dương như trút gánh nặng trong lòng: “Ta hiểu, hiểu mà.”
Thái tử thầm nghĩ, Mẫu hậu chỉ là gặp ngươi thôi, nên mới giả vờ đả kích cáo bệnh.
Sau bữa tối ở Chu phủ, Xương Liêm về ngay mà ở rót cho cha: “Thưa cha, thánh chỉ cho Trương Cảnh Hoành ban xuống, tại vẫn thánh chỉ nào cho Thẩm Dương ạ?”
Hắn suy nghĩ về chuyện suốt cả buổi chiều. Hoàng tử giả còn thánh chỉ, cớ Thẩm Dương động tĩnh gì, chẳng nên chiếu cáo thiên hạ ?
Chu Thư Nhân thầm nghĩ, bởi vì Thẩm Dương cũng là giả, nên Hoàng thượng sẽ hạ minh chỉ. “Con cũng đừng bận tâm đến Thẩm Dương gì. Sau cũng sẽ về Hàn Lâm Viện nữa . Kể cả khó con, con cũng cần sợ, cứ việc của là .”
Xương Liêm chớp mắt: “Cha, hình như ít chuyện thì !”
“Có ?”
Xương Liêm cha đang cúi đầu uống , thầm nghĩ, còn ? Một câu tiết lộ cho quá nhiều điều. Hắn dậy : “Có lời của cha, trong lòng con vững tâm . Thưa cha, con xin phép về phòng.”
Chu Thư Nhân xua tay: “Ừ.”
Xương Liêm bước nhẹ nhàng. Chu Thư Nhân theo, trong mắt ánh lên ý . Thằng nhóc đúng là càng ngày càng giống ông, cảm giác tệ chút nào.
Trong phòng, đợi khi còn ai, đám nha cũng lui , Trúc Lan mới cảm thán: “Ta thật ngờ Trương Cảnh Hoành một kết cục như , chỉ sống sót mà còn ban chức quan.”
Chu Thư Nhân đặt chén xuống: “Đặc biệt là cái tên, chỉ tên đổi, mà họ cũng đổi.”
Trúc Lan hạ giọng: “Không lẽ Trương Cảnh Hoành cũng phận đặc biệt nào đó, ví dụ như cô nhi triều chẳng hạn? Nếu thật là , một cô nhi triều mang họ Trương, nếu chuyện vỡ lở, chỉ thể hiện sự rộng lượng của Hoàng thượng, thu phục lòng , mà còn cảm giác như đang đè đầu Hoàng đế triều .”
Triều thì chứ, chẳng cuối cùng cũng mang họ Trương !
Lúc chỉ là giang sơn đổi họ, mà con cháu triều cũng theo đổi họ!
Chu Thư Nhân quả thật từng nghĩ đến phương diện . “Dựa theo tính cách của Hoàng thượng, phỏng đoán của nàng tám chín phần mười là sự thật .”
Trúc Lan càng nghĩ càng thấy khả năng: “Việc Trương Cảnh Hoành đổi họ, đối với Hoàng thượng quá nhiều lợi ích.”
Tâm tư của vị Hoàng đế đúng là như tổ ong, thể dò , quá lợi hại.
Chu Thư Nhân vuốt râu: “Hoàng thượng đang bày một ván cờ, và Trương Cảnh Hoành vẫn là một quân cờ.”
Trúc Lan ngộ : “Ý là, Hoàng thượng đang chờ châm ngòi cho thế của Trương Cảnh Hoành, đợi đến khi chuyện ầm ĩ lên, ai cũng , hiệu quả mới là nhất.”
“Ừ, càng ầm ĩ, càng nhiều , mới càng thu phục nhiều lòng . là tâm cơ đế vương, cả đời cũng học .”
Vị trí khác , phong cảnh thấy cũng khác . Càng hiểu rõ Hoàng thượng, ông càng khâm phục từ tận đáy lòng.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trúc Lan Chu Thư Nhân, thở dài: “Giờ cũng còn sớm, tắm rửa thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-842-de-vuong-tam-tu.html.]
Chu Thư Nhân: “Sao đột nhiên thở dài?”
Trúc Lan tủm tỉm: “Bởi vì thoát khỏi lòng bàn tay của Hoàng thượng , vẫn là nên ngoan ngoãn lời, dưỡng thể để bán mạng cho hoàng thất !”
Còn rời ư, hừ hừ, đừng mà mơ.
Chu Thư Nhân: “…”
là bà vợ xoáy nỗi đau của khác!
Ninh Quốc Công phủ, Ninh Quốc Công hỏi con trai út: “Con Thái tử đưa Thẩm Dương về Thái tử phủ?”
Ninh Tự gật đầu: “Vâng, hiện đến Thái tử phủ . Thưa cha, ý của Hoàng thượng là gì ạ?”
Bây giờ ít khi cung, chỉ vì mối quan hệ của Dung Xuyên mà kích động Hoàng thượng, mà còn vì Hoàng thượng triệu kiến . Không Hoàng thượng hẹp hòi, mà ngài sự cân nhắc của riêng .
Hiện tại ở kinh thành dưỡng lão, chút quyền lực cuối cùng trong tay cũng đang dần Thi Khanh tiếp quản.
Suy nghĩ của Ninh Tự chút lan man, Thi Khanh và Chu phủ cũng chút duyên nợ. Tương lai của Chu gia, chỉ cần mấy đời tự tìm đường chết, thì phú quý thể kéo dài.
Ninh Quốc Công : “Thì là . Đưa về Thái tử phủ ở, dù cần hạ minh chỉ, cũng sẽ cho rằng Thẩm Dương là Ngũ hoàng tử thật, là Hoàng thượng nhận về .”
Ninh Tự tiếp: “Chờ Thẩm Dương dọn Ngũ hoàng tử phủ, càng tạo cho ảo giác hơn. Sau Hoàng thượng thế nào cũng , dù ngài cũng từng hạ minh chỉ.”
Ninh Quốc Công gật đầu: “Tuy nhiên, Quốc công phủ chúng nên diễn thì vẫn diễn.”
Ninh Tự: “Thưa cha, chúng trong lòng hiểu rõ.”
Ninh Quốc Công yên tâm về con trai út, cũng yên tâm về con trai thứ hai, nhưng mấy tin tưởng con dâu thứ hai. Trước khi con trai út về, cũng Dung Xuyên, ông thật sự cảm thấy gì. Bây giờ thêm Dung Xuyên, con dâu cảm giác khủng hoảng, vấn đề cũng nhiều lên.
Đỗ thị cứ rảnh rỗi là chạy sang chính viện, tưởng rằng che giấu tâm tư , nhưng vợ chồng già bọn họ chỉ vì giữ thể diện cho con trai thứ hai nên toạc mà thôi.
Ninh Quốc Công suy nghĩ một lát : “Huy nhi, con về gõ cửa nhắc nhở Đỗ thị một chút, đừng nhúng tay chuyện của Thẩm Dương.”
Ninh Huy hổ. Hắn cũng những hành động nhỏ của vợ. Hắn , nhưng thể mắng chửi . Vợ chồng già bao nhiêu năm, nếu thật sự xé toạc thể diện của vợ, chẳng cũng là tự xé thể diện của . “Thưa cha, con ạ.”
Tại Chu gia thôn, Tuyết Mai rửa mặt xong, : “Đêm hôm khuya khoắt , đừng sách nữa, hại mắt lắm.”
Khương Thăng xoa xoa ấn đường: “Ta sách, đang xem văn của bọn trẻ trong tộc học. Chiều nay việc nên xem, còn hai bài, một lát là xong thôi.”
Tuyết Mai thấy con trai út ngủ say, đợi một lúc, chờ chồng dọn dẹp bàn xong, mới nhỏ giọng : “Tính ngày thì con trai chúng chắc đến kinh thành .”
Khương Thăng trong lòng cũng đang nhớ con. Con trai lớn như mà đây là đầu tiên xa cha . “Khương Đốc nhỏ nữa, nó thể tự chăm sóc cho .”
Tuyết Mai: “Ta lo lắng về sinh hoạt của con, cha sẽ chăm sóc nó chu đáo. Ta chỉ lo tính tình của nó, đứa nhỏ chút nhút nhát, đến kinh thành thích ứng .”
Khương Thăng lòng tin: “Nhạc phụ và nhạc mẫu cách dạy dỗ trẻ con, nàng cần lo lắng.”
Tuyết Mai thầm nghĩ, tính tình của con trai giống hệt tướng công, nếu giống nàng thêm một chút thì lo . Cặp song sinh thì hướng ngoại, nhưng hai đứa càng lớn càng giống , chút đau đầu. “Chàng xem, tại bao nhiêu năm , cặp song sinh càng ngày càng giống thế?”
Nàng từng nghĩ lớn lên một chút sẽ dễ phân biệt hơn, ai ngờ bây giờ hai đứa con trai song sinh đặc biệt thích đóng giả đối phương. Đôi khi gây họa, nếu là ruột, nàng cũng sắp phân biệt đứa nào gây nữa.
Khương Thăng nghĩ đến cặp con trai song sinh, cũng đau đầu. Con trai lớn quá ngoan ngoãn, con gái cũng hiểu chuyện, chỉ cặp song sinh là đặc biệt nghịch ngợm.
Ngày hôm ở kinh thành, tin Thẩm Dương ở Thái tử phủ lan truyền khắp nơi.
Tại Chu phủ, Tuyết Hàm cảm thấy hôm nay đặc biệt vui vẻ. “Mẹ, hôm nay vui thế? Có đại tỷ gửi thư về ạ?”