Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 841: Hộ Bộ chủ sự

Cập nhật lúc: 2025-09-16 07:37:49
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thái tử đặt cuốn sổ xuống, : “Thái tử phủ cho dọn dẹp một sân viện ở tiền viện cho ngươi .”

 

Thẩm Dương lắp bắp: “Tạ, tạ ơn Thái tử ca ca.”

 

Trong lòng thầm nghĩ, thảo nào Thái tử đối xử với như , mấy ban thưởng đều do Thái tử , thì vì ngài là đại ca của .

 

Buổi trưa, tại Chu phủ, Trúc Lan dùng bữa, lắng cháu ngoại kể chuyện.

 

Khương Đốc đến đoạn cao hứng còn khoa tay múa chân: “Bà ngoại, kinh thành thật sự phồn hoa! Tứ cữu cữu dẫn con đến hiệu sách, sách ở đó nhiều vô kể, nhiều du ký. À, kinh thành còn nhiều nước ngoài nữa.”

 

Lần khi bà ngoại sinh tiểu cữu cữu, cũng từng theo cha đến thăm, ở trong hậu viện của phủ tri phủ. Cậu cũng thấy nước ngoài phố, nhưng đông như ở kinh thành. Lần họ ở cách gần, họ chuyện thật thú vị.

 

Trúc Lan đứa cháu ngoại một chuyến chơi dạn dĩ hơn nhiều, bà : “Kinh thành chỉ hiệu sách , còn lâu, thư lâu, họa lâu nữa. Con thể xem thử hết.”

 

Hôm nay đúng là một ngày mở mang tầm mắt đối với Khương Đốc. Kinh thành quả hổ là kinh đô mà hằng ao ước, nơi đây thiếu thứ gì, chỉ cần nghĩ đến là . Ông ngoại thể gây dựng cơ ngơi ở chốn , thật quá phi thường. “Bà ngoại, ông ngoại lợi hại thật, là lợi hại nhất mà con từng thấy đó ạ.”

 

Trúc Lan bật , gõ nhẹ lên mũi cháu ngoại: “Vậy thì hãy lấy ông ngoại gương mà cố gắng nhé.”

 

Khương Đốc gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ.”

 

Xương Trung mà ngây cả , chút dám thẳng đứa cháu lớn . Trong miệng cháu lúc nào cũng là “cha”, ngay cả , con trai ruột của cha, cũng chẳng mấy khi nhắc đến cha như . Nhớ ánh mắt rực lửa của cháu trai mỗi khi kể về cha, Xương Trung cảm thấy cháu trai Minh Huy vẫn dễ thương hơn!

 

Xương Trí thì khóe miệng khép . Trong nhà thêm một sùng bái cha còn hơn cả tam ca, xem tam ca sắp “thoái vị” .

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Ăn trưa xong, Trúc Lan lật xem cuốn sách mà Từ gia gửi tới. Đó là một tập tranh hải ngoại, nét vẽ điêu luyện, chủ yếu là tranh phong cảnh, Từ gia mua từ một cửa hàng ở nước ngoài.

 

Vì Trúc Lan từng nhờ Từ gia nếu thấy gì mới lạ thì mua về, nên Từ gia ghi nhớ trong lòng. Hôm qua tặng ly lưu ly, hôm nay tặng tập tranh.

 

Tống bà tử chẳng thấy cả: “Vẽ .”

 

Trúc Lan : “Những bức tranh là xem ở ý cảnh.”

 

Tống bà tử hiểu, chỉ cảm thấy tranh của bản triều mới là nhất. Bà hiểu vì chủ mẫu thể ngắm nghía cả buổi sáng một cuốn sách chỉ vài trang giấy như .

 

Trúc Lan thì đang dự tính khác. Bà lấy giấy bút , ghi những thứ , định bụng sẽ giao cho Từ gia để họ mua về trong chuyến khơi tiếp theo.

 

Không chỉ , bà còn đến các cửa hàng ở kinh thành xem thử. Từ khi giao thương hàng hải mở cửa, kinh thành xuất hiện ít cửa hàng bán đồ ngoại quốc. Trước tiền nên dám , bây giờ rủng rỉnh , bà mua sắm một chuyến cho thỏa thích.

 

Tại Ngũ hoàng tử phủ, Trương Cảnh Hoành run run cầm thánh chỉ, sống sót. “Còn sống thật quá.”

 

Trời mới , luôn mơ thấy lăng trì, đó trở thành nỗi ám ảnh của . Những miếng thịt lóc đầm đìa m.á.u tươi, bộ xương đỏ hỏn, cuối cùng giải thoát.

 

Diêu Hinh đỡ lấy chồng, hoàng tử phủ hỗn loạn, nàng cũng thoáng hoảng hốt. từng những lời mơ của chồng, nàng sự chuẩn từ . “Bên ngoài lạnh lắm, đỡ về phòng.”

 

Trương Cảnh Hoành ho một tiếng: “Nàng ngạc nhiên ?”

 

Hắn nghĩ rằng Diêu Hinh sẽ kinh ngạc, sẽ bối rối, sẽ oán hận.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-841-ho-bo-chu-su.html.]

Diêu Hinh đột nhiên mỉm , bây giờ cũng chẳng còn gì để giấu giếm: “Chàng chắc chắn , mơ.”

 

Tròng mắt Trương Cảnh Hoành co rút . Hắn thật sự . Vậy là, Diêu Hinh từ sớm, nhưng hề tiết lộ ngoài. Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Nàng…”

 

Diêu Hinh cảm thấy còn phận Ngũ hoàng tử phi cũng , nhẹ nhõm. Nàng hiếm khi tinh nghịch nháy mắt: “Thiếp nghĩ, bây giờ là lúc để thảo luận chuyện . Thiếp đưa về nghỉ ngơi , còn nhiều việc . À đúng , thánh chỉ thể mang theo một vài thứ, hãy lập danh sách cho để còn thu dọn.”

 

Trương Cảnh Hoành vuốt ve thánh chỉ. Lần suýt chết, nhưng hồi báo cũng thật hậu hĩnh. Hắn thể mang những thứ tích góp, còn giữ tên cũ. , cần đổi tên, hơn nữa vẫn mang họ Trương. Điều ý nghĩa quá lớn đối với , nó mang ý nghĩa của sự bảo vệ. Dù còn phận Ngũ hoàng tử, cũng sợ kẻ khác chà đạp.

 

Trương Cảnh Hoành : “Chúng về phòng thôi. Danh sách chuẩn từ lâu , một thứ đóng rương, những thứ còn nàng thu dọn giúp .”

 

Diêu Hinh “ừm” một tiếng, đỡ chồng xuống, nhận lấy danh sách, trong lòng càng thêm vững tin. Chồng nàng dự liệu từ sớm, nàng cũng chẳng sợ hãi. “Sau mong chỉ giáo nhiều hơn.”

 

Trương Cảnh Hoành thẳng mắt Diêu Hinh, thấy nàng chút căng thẳng, mới : “Mong chỉ giáo nhiều hơn.”

 

Diêu Hinh bí mật từ sớm mà hề với bất kỳ ai, tấm lòng của nàng, sẽ ghi khắc trong tâm.

 

Tại Hộ Bộ, Chu Thư Nhân và Khâu Duyên , cố gắng tiêu hóa thánh chỉ truyền đến.

 

Chu Thư Nhân thật sự ngờ, Trương Cảnh Hoành khi mất phận Ngũ hoàng tử thể Hộ Bộ nhậm chức Chủ sự, chức quan chính lục phẩm. Đây là một khởi đầu hề thấp.

 

Tiêu Thanh chút bực bội. Ông cảm thấy Trương Cảnh Hoành là một mớ phiền phức, nhưng thánh chỉ của Hoàng thượng thì thể phản bác. “Các vị cũng về việc của !”

 

Khi Chu Thư Nhân và Khâu Duyên ngoài, Khâu Duyên mới lên tiếng: “Chuyện thật giả hoàng tử là thật. Trương Cảnh Hoành cũng lợi hại thật, chỉ sống sót mà còn chức quan.”

 

Không cần thi cử, cần thăng tiến từng bước một, trực tiếp trở thành Chủ sự chính lục phẩm của Hộ Bộ.

 

Chu Thư Nhân vuốt râu, ông cũng ngờ tiềm năng của một con lớn đến , Trương Cảnh Hoành đổi quá nhiều. “Nghe vết thương của nặng, dù thể nhậm chức cũng dưỡng bệnh cho .”

 

Khâu Duyên còn cả một bụng lời : “Hắn đúng là bản lĩnh, chỉ giữ tên mà còn giữ cả họ.”

 

Chu Thư Nhân vỗ vai Khâu Duyên: “Đừng nghĩ nữa, còn cả đống việc đang chờ chúng kìa!”

 

Khâu Duyên còn bàn tán về Ngũ hoàng tử thật, ông thực sự tâm trí việc. Có lẽ bây giờ cả kinh thành đều đang xôn xao về chuyện .

 

Diêu hầu phủ, Diêu Văn Kỳ tin tức về Trương Cảnh Hoành, trái tim dần chìm xuống. Với sự hiểu của ông về Hoàng thượng, Trương Cảnh Hoành chắc chắn lập đại công nên mới thể bình an rút lui.

 

Trương Cảnh Hoành thể sống sót . Xem , năm xưa khi xử lý đám cô nhi của triều , ông để một nước cờ dự phòng.

 

Nhị hoàng tử phủ, Trương Cảnh Dương khẽ : “Trương Cảnh Hoành quả là bản lĩnh.”

 

Qua tiếp xúc, thực sự tán thưởng Trương Cảnh Hoành. Con càng sống càng thông tỏ, hề thấy chán ghét, ngược còn cảm thấy khá hợp.

 

Còn về Thẩm Dương, trong lòng Trương Cảnh Dương mâu thuẫn. Phụ hoàng năm con trai, bốn trình độ cũng xem xem , đột nhiên xuất hiện một kẻ dám thẳng, kéo thấp trình độ của cả bọn xuống!

 

Tam hoàng tử Trương Cảnh Thời thì đang sứt đầu mẻ trán. Lão tứ gây chuyện ở Giang Hoài, liên lụy đến nhà ngoại của . Chuyện thật giả lão ngũ, chẳng sức mà quan tâm.

 

Buổi tối, Thái tử đưa Thẩm Dương về phủ. Trên xe ngựa, Thẩm Dương mấy thôi. Ban đầu Thái tử như thấy, nhưng thấy nhiều quá, ngài bèn cau mày: “Có chuyện gì thì cứ thẳng, ấp a ấp úng, thể thống gì.”

 

 

Loading...