Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 812: Ám chỉ

Cập nhật lúc: 2025-09-15 15:35:59
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian trôi thật nhanh, tam thư lục lễ của Chu phủ và Ninh phủ diễn thuận lợi. Việc hai nhà Chu - Ninh tái đính hôn cũng trở thành giai thoại của kinh thành, và dĩ nhiên, còn sính lễ xa hoa mà nhà họ Ninh mang đến.

 

Ngày hôm đó, sính lễ của nhà họ Ninh bày đầy sân của Chu gia. Vàng bạc tính, đồ cổ và trang sức khiến những đến xem lễ mở rộng tầm mắt.

 

Ngày thành cũng định, mùa đông năm .

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Ba ngày khi đính hôn, Trúc Lan vẫn bận rộn, vội vàng sắp xếp của hồi môn cho con gái. Mấy cô con dâu cũng đến giúp, bận rộn suốt ba ngày trời mới sắp xếp xong xuôi.

 

Lý thị danh sách của hồi môn dày cộp trong tay chồng, nhẹ nhàng thở phào: “Cuối cùng cũng chuẩn xong. Mẹ, mấy hôm nay tối nào con dâu cũng mơ thấy đang sắp xếp của hồi môn.”

 

Mỗi khi tỉnh dậy, nàng thấy lòng mệt mỏi. Cô em chồng gả hầu phủ, của hồi môn lộng lẫy nàng hoa cả mắt. Ngọc Lộ nhà nàng chẳng cũng là gả nhà cao cửa rộng ? Uông phủ gia thế sâu dày, Uông lão gia là quan nhất phẩm, con gái nàng là trưởng tức của đời cháu chắt. Nàng lo lắng cho của hồi môn của con gái.

 

Trúc Lan vuốt ve danh sách của hồi môn: “Mẹ cũng , nhắm mắt mở mắt đều là của hồi môn. May mà cuối cùng cũng định xong.”

 

Sính lễ nhà họ Ninh đưa đến quá quý giá. Bà với Thư Nhân, bộ sính lễ sẽ để Tuyết Hàm mang . Nếu mang hết, cộng thêm của hồi môn bà chuẩn , của hồi môn của Tuyết Hàm sẽ quá nhiều, lên đến 120 gánh.

 

Năm đó Thái tử phi gả cho Thái tử là 140 gánh, các hoàng tử phi khác là 120 gánh. Tuy Dung Xuyên thực sự là Ngũ hoàng tử, nhưng vẫn nhận .

 

Trúc Lan bất đắc dĩ, chỉ thể cắt giảm của hồi môn, nhưng món nào cũng là bà tỉ mỉ chuẩn cho con gái, dù nén cũng vẫn vượt quá.

 

mới sắp xếp của hồi môn một nữa, loại bỏ một thứ thực sự dùng đến, cũng tiện thể chốt danh sách của hồi môn cuối cùng.

 

Triệu thị mấy ngày nay giúp đỡ, quả thực là mở mang tầm mắt. Nhớ đây, mấy lạng bạc nàng đều mang theo bên mỗi ngày, bây giờ túi tiền của nàng ít khi đựng bạc, là ngân phiếu. “Mẹ, áo cưới của tiểu cô cũng nên chuẩn ạ?”

 

Trúc Lan: “ là nên chuẩn , chỉ là nguyên liệu chọn lựa kỹ càng.”

 

Tô Huyên tiếp lời: “Mẹ, nguyên liệu áo cưới của con dâu lúc , nhưng đặt . Con dâu giúp tiểu cô đặt, thấy thế nào ạ?”

 

Trúc Lan : “Vậy thì quá, nếu còn đang rầu đây!”

 

Lý thị thấy chút mệt mỏi, bèn dậy: “Mẹ, nghỉ ngơi ạ, con dâu xin phép về .”

 

Trúc Lan quả thật chút mệt: “Được.”

 

Mấy cô con dâu đều về, Trúc Lan dậy định về phòng nghỉ ngơi, nhưng bước chân dừng , bà với Tống ma ma: “Số của hồi môn loại , bà chia đều thành năm phần đưa đến các phòng. Mấy phần là cho Ngọc Sương và mấy đứa nhỏ.”

 

Tống ma ma : “Sao đợi lúc các vị tôn tiểu thư xuất giá hãy đưa qua ạ?”

 

Trúc Lan : “Mấy đứa nó xuất giá còn mấy năm nữa, những món trang sức sẽ thời. Không bằng bây giờ chia luôn.”

 

Tống ma ma: “Vâng.”

 

Đại phòng, Lý thị trở về sân yên, bèn cùng ma ma đến nhà kho. Trong nhà kho là của hồi môn nàng tích góp cho con gái. Của hồi môn thật thể so sánh, so kém quá nhiều. Những thứ thể lấy cũng là do chồng chia cho các phòng.

 

Lý thị chỉ mong tướng công mau về nhà, , là Đinh quản gia mau về nhà, để nàng kiếm bao nhiêu bạc, còn mua sắm thêm cho con gái.

 

Lý thị khỏi kho thấy Tống ma ma dẫn theo nha đầu đến, phía bưng vải vóc và tráp. Lý thị mở miệng hỏi: “Đây là?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-812-am-chi.html.]

Tống ma ma giải thích: “Đây là chủ mẫu chia cho các vị tôn tiểu thư. Ngọc Lộ tiểu thư và Ngọc Sương tiểu thư tuổi lớn, đúng là tuổi đeo trang sức, nên phần chia cho hai vị tiểu thư đều là vải vóc và những thứ tương tự. Các vị tiểu thư khác tuổi còn nhỏ, nên đa phần là một ít đá quý mài giũa.”

 

Lý thị đợi Tống ma ma , mở tráp , đều là những món trang sức hợp với con gái . Nàng thầm cảm khái: “Tống ma ma thật là cẩn thận.”

 

Nha đầu bên cạnh thầm nghĩ, Tống ma ma còn nghiêm khắc nữa, đám nha đầu các nàng sợ nhất chính là Tống ma ma.

 

Nhị phòng, Triệu thị nhận hai phần. Nàng con gái út đang mân mê đá quý, thầm nghĩ, may mà con gái út và Ngọc Sương cách nhiều tuổi, còn cho nàng mấy năm để tích góp của hồi môn.

 

Đổng thị vì con gái còn nhỏ, bản đang mang thai, nên xem qua cất .

 

Tô Huyên thì quá nhiều đồ , nên cất , đợi con gái lớn hơn một chút sẽ dùng.

 

Tại Hàn Lâm Viện, thời tiết se lạnh, Thi Khanh bệnh, cả vô cùng khó chịu, hai bước thấy đầu óc choáng váng.

 

Xương Liêm ở phía đỡ lấy một cái: “Không , ngươi sức khỏe xin nghỉ?”

 

Thi Khanh nỗi khổ khó . Gần đây Hoàng thượng bảo theo dõi kinh thành, dám lơ là. Hơn nữa, càng tiếp xúc, càng một việc mà Diêu Hầu phủ năm đó. Tuy nhiều, nhưng cũng hiểu rằng, Hoàng thượng đối với Diêu Hầu phủ là hận thấu xương.

 

Thi Khanh nhớ , khi Diêu Dao mang thai, Hoàng thượng gặp ám chỉ rằng, con cùng c.h.ế.t là kết cục nhất. Hắn liền hiểu, Hoàng thượng hối hận vì ban hôn, Hoàng thượng tha cho bất kỳ ai trong nhà họ Diêu.

 

Lúc đó đầu óc trống rỗng. Hắn rằng và Diêu Dao tình sâu như biển, chính cũng tin. Hắn và Diêu Dao chỉ thể là hiểu , tình cảm thì , nhưng sâu đậm. Cả Diêu Dao và đều thể trao tấm lòng chân thật, trong lòng họ đều sự dè chừng.

 

Sau đó, quỳ bao lâu, chỉ , thể tuyệt tình như . Nếu thật sự tuyệt, Hoàng thượng sẽ càng yên tâm về . Hổ dữ ăn thịt con, cho nên bảo vệ Diêu Dao và đứa bé.

 

Bây giờ chính là cái giá trả, dù khó chịu cũng cố gắng chống đỡ. Điều duy nhất tiếc nuối là Diêu Dao chỉ thể sinh con gái, đây là sự nhượng bộ cuối cùng của Hoàng thượng.

 

Thi Khanh , đủ sức để khiến Hoàng thượng nhượng bộ. Người khiến Hoàng thượng nhượng bộ chính là vì nể tình năm đó giúp đỡ Dung Xuyên.

 

Xương Liêm thấy Thi Khanh gì, bèn thở dài: “Ngươi , rót cho ngươi cốc nước ấm.”

 

Thi Khanh giọng khàn khàn: “Cảm ơn.”

 

Xương Liêm ngoài rót nước ấm. Hàn Lâm Viện nhiều thứ cát sĩ, nhưng ai hầu hạ. Cũng thể , cũng là thứ cát sĩ, nhưng bao giờ tự rót nước ấm, nào cũng giúp.

 

Trước là dựa một cha , thêm cả Dung Xuyên, những ngày tháng của ở Hàn Lâm Viện như cá gặp nước. Xương Liêm gã sai vặt đang giúp rót nước ấm, quả thực thích hợp ở kinh thành. Ở kinh thành sẽ luôn cha che chở, suy nghĩ , hai năm , để rèn luyện.

 

Xương Liêm một chuyến đến nhà bếp, chỉ xách về một ấm nước nóng, mà còn pha cả gừng. Hắn đưa gừng cho Thi Khanh: “Uống , ấm nước cứ để đây, lát nữa nguội bớt thì uống. Uống nhiều nước ấm cũng sẽ dễ chịu hơn.”

 

Thi Khanh: “Cảm ơn.”

 

Xương Liêm vỗ vai Thi Khanh, cha qua, cuộc sống của Thi Khanh gian nan.

 

Tại Hình Bộ, Chu Thư Nhân là hôm qua theo Thái tử đến đây. Ông xoa xoa cổ, mặt đờ đẫn chồng hồ sơ bàn. E rằng sự nhàn rỗi ở Lễ Bộ và Công Bộ hỏng việc , tất cả đều dồn về Hình Bộ chờ ông.

 

Thái tử còn năng hùng hồn, lấy lời của ông để chặn họng ông, nào là “từng quản lý chính sự một châu”, tóm , chính là bảo ông xem hết đống hồ sơ , hy vọng ông thể vấn đề.

 

Chu Thư Nhân hắt một cái, hối hận vì tối qua trời mưa mà mở cửa sổ. Nếu mà bệnh thì thể xin nghỉ, hà tất ở Hình Bộ vật lộn với hồ sơ.

 

 

Loading...