Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 764: Sẽ trốn
Cập nhật lúc: 2025-09-15 09:15:10
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Cảnh Hoành nội tâm diễn nhiều. Từ khi nhận ý chỉ của Hoàng thượng, mắng , tại chuyện điều tra Tôn Liệu giao cho . “A, bổn hoàng tử đến tìm đại nhân.”
Chu Thư Nhân: “....... Hửm?”
Vậy ngài gọi bản quan gì? Bản quan đang vội về nhà ăn cơm, con trai và vợ còn đang chờ!
Trương Cảnh Hoành gượng một tiếng, thể là đang trốn , ho khan một cái: “Bổn hoàng tử bất tri bất giác đến cửa Hộ Bộ, Chu đại nhân là đầu tiên , cho nên mới gọi đại nhân.”
Chu Thư Nhân: “...... Bản quan vội về nhà.”
Cho nên xin cáo từ , tạm biệt!
Trương Cảnh Hoành thấy Chu Thư Nhân chào hỏi xong liền , há miệng ngậm . Hắn chọc Chu đại nhân, hiện tại tự tin. Lại thấy các quan viên Hộ Bộ lượt về, thở dài lên xe ngựa.
Vệ thị vệ : “Điện hạ, về phủ ạ?”
Trương Cảnh Hoành lạnh một tiếng: “Không về.”
Hắn khỏi cung là trốn luôn. Lúc chắc đều phụ trách điều tra Tôn Liệu, lẽ đều đang ở trong phủ chờ . Hắn điên mới về phủ.
Vệ thị vệ dừng một chút hỏi: “Điện hạ định ạ?”
“Thái tử phủ. Ca ca của cấm túc, là , thể đến thăm.”
Thuận tiện ăn vạ ở Thái tử phủ, dù , sẽ về phủ là .
Vệ thị vệ: “....... Vâng.”
Chu phủ, Xương Trung thấy cha, vô cùng vui mừng: “Mẫu lừa con, cha thật sự về ở.”
Trúc Lan giải thích: “Thằng nhóc sáng dậy thấy , cứ tưởng trêu nó. Buổi chiều, cứ ở sân chờ về.”
Chu Thư Nhân dắt tay con trai béo ú: “Mấy ngày nay bận quá, nó nhớ đây mà. Hiện tại Hộ Bộ tiền, bận như nữa, đều thể về nhà ở.”
Xương Trung nắm c.h.ặ.t t.a.y cha: “Cha, tối nay thức ăn đều là món cha thích, là con gọi đấy.”
Một bộ dạng cầu khen ngợi, đầu nhỏ ngẩng cao.
Chu Thư Nhân vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con trai: “Được, tối nay cha sẽ ăn nhiều một chút, đây đều là lòng hiếu thảo của Xương Trung.”
Trúc Lan con trai dắt Chu Thư Nhân ăn cơm, liền ngăn : “Cha con mặc quần áo cả ngày , quần áo hãy ăn.”
Chu Thư Nhân : “Ta đưa con trai quần áo.”
Trúc Lan : “Được.”
Sau bữa cơm tối, Chu Thư Nhân thấy Xương Liêm và Dung Xuyên , hiểu rõ tại . Ông chắp tay lưng : “Đến thư phòng chuyện.”
Xương Liêm và Dung Xuyên liếc , vội vàng nhấc chân đuổi kịp.
Thư phòng, Chu Thư Nhân xuống hiệu cho con trai và Dung Xuyên cũng , đó bảo Cẩn Ngôn dâng một ấm lên. Tối nay ăn thịt nhiều, trong miệng chút ngấy.
Xương Liêm vẫn luôn cố nhịn, đợi dâng lên mới mở miệng : “Cha, con trai chuyện lâm triều ạ.”
Dung Xuyên mới là lo lắng nhất. Chàng gặp Thái tử thường xuyên, trong lòng đối với Thái tử cận. Hôm nay xong tin tức, cả một ngày cũng tĩnh tâm .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chu Thư Nhân con trai, Dung Xuyên, hai vẫn còn quá trẻ. Ông cũng định nhiều: “Đây là chuyện của thiên gia, chúng đều là ngoài, chuyện thiên gia tự giải quyết. Điều chúng thể là việc của , quản bản .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-764-se-tron.html.]
Ông dừng tiếp: “Sau bất kể là ai tìm các con, các con đều quản cái miệng của . Còn nữa, Chu phủ về phe nào, chỉ trung thành với Hoàng thượng. Đặc biệt là con, Xương Liêm, con là đứa con trai duy nhất của hiện tại đang quan, nếu lôi kéo con, con mà dám tâm tư lệch lạc, xem xử lý con thế nào.”
Xương Liêm hận thể giơ tay thề: “Cha, con trai hiện tại dám, cũng dám. Con trai lấy cha gương, tuyệt đối trung với Hoàng thượng.”
mà, lời của cha hôm nay, sự bất an của biến mất.
Dung Xuyên nhịn nhịn, cuối cùng nhịn : “Thúc, Thái tử ạ?”
Chu Thư Nhân đầu ngón tay vuốt ve đáy chén . Rốt cuộc là em ruột, gặp vài , dù tương nhận, huyết thống lừa . Dung Xuyên thật sự lo lắng cho Thái tử. Ông nghĩ nghĩ : “Ta mới , đây là chuyện riêng của thiên gia, Thái tử sẽ .”
Nếu e dè thế của Dung Xuyên, ông sẽ nhiều hơn một chút. Hiện tại chỉ thể trả lời mơ hồ.
Dung Xuyên nhận thức , thúc là lợi hại nhất, thúc , cũng yên tâm .
Thái tử phủ, Thái tử gia ở ghế chủ vị, Trương Cảnh Hoành một ngụm rượu một ngụm thức ăn. “Ngũ hoàng tử phủ nghèo đến mức cơm ăn ? Bổn cung nhớ, bổng lộc của hoàng tử phủ thấp.”
Trước Trương Cảnh Hoành cũng là chừng mực, bây giờ quá tục khí, như thể từng thấy đồ , cứ ăn hết bụng mới yên tâm.
Trương Cảnh Hoành uống cạn ly rượu: “Rượu ngon. Thái tử gia, thần vì mà để đường lui, tiền bạc là thể thiếu. Hiện tại Ngũ hoàng tử phủ trừ những chi tiêu cần thiết đều tiết kiệm cả. Thần lâu ăn món ăn tinh xảo như .”
Rượu ngon trong phủ đều cất . Của cải nhân lúc tích cóp, cơ hội tiếp xúc với cống phẩm.
Thái tử : “Ngươi sợ đến lúc đó của cải ngươi tích cóp cho ngươi mang ?”
Trương Cảnh Hoành vui vẻ hớn hở: “Thần sợ lắm, cho nên sớm cầu Hoàng thượng, Hoàng thượng cho phép thần mang tiền kiếm chính đáng.”
Những thứ thu mang , nhưng tự tích cóp thì thể.
Thái tử tuy cảm thấy Trương Cảnh Hoành hiện tại thuận mắt, nhưng canh giờ: “Giờ còn sớm, ngươi thể .”
Trương Cảnh Hoành héo hon: “Thái tử gia, thần thể về phủ, họ đều đang chặn ở trong phủ chờ thần đấy!”
Hiện tại ai cũng đắc tội nổi, tự tin đủ. Nếu là Ngũ hoàng tử thật, cần gì trốn đông trốn tây, sớm đối mặt .
Trương Cảnh Thần híp mắt: “Thái tử phủ ngươi thể ở , nhưng bổn cung thể chỉ cho ngươi một nơi để .”
Trương Cảnh Hoành: “Ninh Quốc Công phủ ?”
Hắn cũng nghĩ đến, nhưng Ninh Quốc Công phủ cũng dám . Ninh Quốc Công phủ nhiều năm khiêm tốn, hiện tại Thái tử phạt, càng thể dễ dàng đến cửa.
Trương Cảnh Thần chỉ : “Ngươi quan hệ khá với một thứ cát sĩ ở Hàn Lâm Viện , nhà chính là một nơi để .”
Trương Cảnh Hoành sững sờ. Người ở Hàn Lâm Viện quan hệ khá với , chỉ thể là Thẩm Dương. Hoàng thượng bảo tiếp xúc Thẩm Dương, sắp xếp vài tình cờ gặp mặt, vài chuyện, chút ngơ ngác, Thẩm Dương cũng chỉ đơn thuần một chút. Nếu Hoàng thượng bảo tiếp xúc, mặc kệ . Nói , cũng một thời gian gặp Thẩm Dương.
Trương Cảnh Thần dậy: “Thế nào, là một nơi để ?”
Trương Cảnh Hoành tim gan run rẩy. Thái tử bây giờ trông giống Hoàng thượng, thật hổ là do Hoàng thượng đích dạy dỗ lớn lên. Hắn vốn hoài nghi Hoàng thượng và Thái tử gia, bây giờ bộ dạng của Thái tử, trầm mặc, vẫn nên thành thật một chút thì hơn. “Quả thật là một nơi để .”
“Ừm, ngươi thể .”
Trương Cảnh Hoành đến hơn một canh giờ, chậm trễ của quá nhiều chuyện.
Trương Cảnh Hoành cảm nhận sự ghét bỏ nồng đậm, dám hé răng: “Vâng ạ.”
Ngũ hoàng tử phủ, của Nhị hoàng tử báo cáo: “Ngũ hoàng tử đến Thái tử phủ, khi rời trở về, đến một tiểu viện ở Bắc thành.”
Trương Cảnh Dương chỉ chờ đến mức một bụng tức giận, còn lão tam lão tứ liên hợp chọc tức. Trương Cảnh Hoành mấy ngày nay ăn của uống của , kết quả khỏi cung liền trốn . Hắn nghiến răng: “Bắc thành, cũng tìm chỗ thật.”