Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 745 - 755: Vẫn còn phải học

Cập nhật lúc: 2025-09-15 09:15:00
Lượt xem: 181

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 745: Chỉ mang theo đôi tai

Buổi tối, bữa cơm Xương Liêm thấy cha . “Mẹ, cha về ạ?”

Trúc Lan bóc vỏ tôm bỏ bát của con trai út: “Cha con nghỉ ở Hộ Bộ, mấy ngày gần đây đều sẽ về.”

Xương Liêm nghĩ đến cuối tháng, Hộ Bộ quả thật bận, hỏi xong cũng yên tâm.

Xương Trung ăn thịt tôm: “Mẹ, con tự bóc mà, cần bóc giúp con . Mẹ, cũng ăn .”

Trúc Lan đưa con tôm bóc xong đến bên miệng con trai: “Mẹ con tự bóc , chỉ là sợ con bẩn quần áo thôi.”

Cậu nhóc tính tình chút nóng nảy, nhưng trẻ con còn nhỏ kiềm chế cảm xúc.

Hộ Bộ, Chu Thư Nhân cũng dùng bữa tối, nhưng nghỉ ngơi. Ông cẩn thận kiểm tra kế hoạch , xác nhận thiếu sót gì mới gấp bỏ túi tiền. Hộ Bộ tuy bề ngoài đoàn kết, nhưng bên trong cũng thiếu đấu đá ngầm.

Ông sớm cảm nhận sự mâu thuẫn của Khâu đại nhân đối với . Từ khi ông gặp Tiêu đại nhân, Khâu đại nhân ít thăm dò. Lúc ông , Khâu đại nhân cũng thường xuyên đến vài câu, mắt cũng yên, vài dừng những gì ông . May mà ông cẩn thận, xong là đậy ngay.

Khâu Duyên vài ngẩng đầu Chu Thư Nhân, mỗi mày nhíu chặt hơn. Hắn cảm thấy Chu Thư Nhân biện pháp, tìm hiểu nhưng Chu Thư Nhân đề phòng , chút hoảng hốt. tự nghĩ cách kiếm tiền, những cách thể dùng, Thượng thư đại nhân đều nghĩ đến, Hộ Bộ thật sự moi đồng nào nữa.

Khâu Duyên sổ sách bàn: “Chu đại nhân, bên bận quá xuể, ngài thể giúp san sẻ một ít ?”

Chu Thư Nhân đầu ngón tay gãi nhẹ lòng bàn tay, mặt tủm tỉm: “Được chứ.”

Khâu Duyên vẻ mặt cảm kích: “Cảm ơn ngài, nếu tự tính toán, đến khi nào mới xong.”

Chu Thư Nhân nhận lấy sổ sách Khâu Duyên đưa qua, thật khách khí, chia cho ông một nửa. “Khâu đại nhân lời cảm ơn là khách sáo , cũng là Hộ Bộ Thị lang, đều bận, thể lười biếng .”

Khâu Duyên trong mắt một chút ý : “Vậy những thứ giao cho Chu đại nhân.”

“Được.”

Chu Thư Nhân lấy bàn tính , ông gảy bàn tính cũng thành thạo. Khâu Duyên chỉ hố ông, mà còn tiêu hao tinh lực của ông. Chỉ tiếc là, Khâu Duyên tính sai.

Khâu Duyên tiếng bàn tính ngẩng đầu lên, trong mắt càng ngày càng lạnh. Lúc khi đến Hộ Bộ, cũng là học từng chút một. Chu Thư Nhân đến thành thạo, mím môi, thất sách. Ngày mai còn định nhờ Chu Thư Nhân giúp tính toán, ý của là, Chu Thư Nhân thành thạo thành, ngày mai thể nhắc đến mặt Thượng thư.

Phải rằng, Thượng thư đại nhân ghét nhất là những kẻ chỉ phá đám, đặc biệt là lúc Hộ Bộ bận rộn nhất. bây giờ, kế hoạch của thất bại, còn nổi bật lên năng lực tính toán của Chu Thư Nhân!

Chu Thư Nhân cảm nhận ánh mắt, tủm tỉm ngẩng đầu: “Khâu đại nhân như ?”

Khâu Duyên gượng một tiếng: “Ta thấy Chu đại nhân gảy bàn tính thành thạo, nên thêm vài .”

Chu Thư Nhân vui vẻ giải thích: “Lúc ở Lễ Châu, một đồng tiền cũng tính toán cẩn thận, quen tay việc, cũng dần dần luyện . Tay một khi chạm bàn tính, còn thấy thiết.”

Khâu Duyên trong lòng nghẹn : “Vậy , Chu đại nhân thật đúng là thích hợp với Hộ Bộ.”

“Ta cũng thấy .”

Khâu Duyên mở miệng nữa, cũng thấy gương mặt đổi của Chu Thư Nhân, ngược càng thêm gấp gáp. Hắn thể tính toán chậm hơn Chu Thư Nhân, cúi đầu nhanh chóng đối chiếu sổ sách.

Chu Thư Nhân Khâu Duyên, vị bản lĩnh cũng nhỏ. Ông thể hiểu Khâu Duyên, ông cũng là đỗ tiến sĩ ở tuổi ba mươi mấy, mười mấy năm một bước một dấu chân đến ngày hôm nay. Nếu Khâu Duyên thế Chung đại nhân thì sẽ nể phục hơn, đối với ông thì , dù tư lịch của ông cũng còn nông.

Sáng sớm hôm , Tiêu Thượng thư cho Chu Thư Nhân liệu, Chu Thư Nhân liền nhận ngay.

Tiêu Thanh giao liệu cho Chu Thư Nhân: “Đây là liệu đối chiếu đêm qua, Hộ Bộ tốn ít nhân lực. Bây giờ tính toán , ngươi đầu cũng . Ngươi thật sự nghĩ kỹ ?”

Chu Thư Nhân cầm cuốn sổ, ông tự tin: “Hạ quan nghĩ kỹ .”

Tiêu Thanh gương mặt nghiêm túc ý , ông cũng chỉ là một nữa, để cũng thêm chút tự tin mà thôi. “Đi việc , chờ tin của ngươi.”

Chu Thư Nhân nắm chặt cuốn sổ: “Vâng ạ.”

Trở phòng việc, Chu Thư Nhân tiên lật xem liệu về trang sức. Số lượng quả thật nhỏ, ông gọi Cẩn Ngôn đến: “Ngươi đến Từ gia, hỏi Từ lão gia t.ử xem giá cả trang sức ở hải ngoại.”

Cẩn Ngôn: “Vâng ạ.”

Chu Thư Nhân sợ Từ gia dối, Từ gia còn nợ Chu gia một ân tình lớn. Hơn nữa Từ gia dựa Thái tử, hỏi Từ gia, Thái t.ử nhất định sẽ tin tức. Thái t.ử , Hoàng thượng cũng sẽ , những chuyện đó cũng sẽ thuận lợi hơn.

Lúc Khâu Duyên trở về, Chu Thư Nhân xem xong hết tất cả liệu. Tranh chữ hư hỏng, một là bút tích hiếm , chỉ là hư hỏng chút nghiêm trọng. quan trọng, lấy mồi nhử là đủ , ông vốn định dùng tiền của Hộ Bộ để tu bổ.

Hàn Lâm Viện, Xương Liêm gặp viện sĩ trở về, trong phòng đặc biệt náo nhiệt. “Có chuyện gì ?”

Lữ công t.ử bĩu môi: “Thẩm Dương mới từ trong cung về, mời khách, nên đều xem náo nhiệt, đang bàn bạc ăn cơm đấy!”

Xương Liêm liếc mắt một cái thấy miếng ngọc bội bàn của Thẩm Dương, đây là thứ mà Thẩm Dương thể . Mấy hôm , Thẩm Dương sống eo hẹp, mấy ngày nay bán nhà cũng giống phung phí mời khách. Kết hợp với phản ứng của , “Hắn ban thưởng?”

Lữ công t.ử ghen tị thôi: “Ừ, Thái t.ử ban thưởng ngọc bội.”

Hắn cũng cung vài , một cũng ban thưởng. “Nói , ngươi cũng cung vài , cũng ban thưởng !”

Xương Liêm vị trí của , ừ một tiếng, cũng ghen tị, chỉ là nghi hoặc, Thái t.ử ban thưởng cho Thẩm Dương, còn qua mặt Hoàng thượng?

Thẩm Dương tới: “Xương Liêm, buổi tối cùng ăn cơm, ?”

Xương Liêm xa cách: “Cảm ơn, buổi tối .”

Lần ban thưởng , khiến cảm thấy, Thẩm Dương quả thực là một siêu cấp phiền phức!

Thẩm Dương chỉ là hỏi một chút, cũng trông mong Chu Xương Liêm sẽ . Nghĩ đến tin tức trong cung, trong mắt vẻ nghiền ngẫm: “Phương nam mưa lớn liên miên, đang cần gấp tiền bạc, Hộ Bộ chắc chắn bận rộn nhỉ!”

Chu Xương Liêm híp mắt, Hàn Lâm Viện của họ thường cung, tin tức tự nhiên linh thông. Hắn Thẩm Dương gì, chẳng là Hộ Bộ thiếu bạc ?

Xương Liêm nhàn nhạt : “Nói năng cẩn thận, đây là chuyện chúng nên bàn luận. Vào cung vẫn là chỉ nên mang theo đôi tai thôi.”

Thẩm Dương phản bác, nhưng lời đến bên miệng nuốt . Hắn cũng dám nhiều, chỉ là chút vui mừng. Vào Hộ Bộ thì , Hộ Bộ bây giờ gian nan lắm, mới Hộ Bộ còn thiếu bạc hơn tưởng tượng.

Lúc những vây xem đều tản . Thẩm Dương Thái t.ử ban thưởng, họ kiêng dè. Chu Xương Liêm một cha là Hộ Bộ Thị lang, họ cũng kiêng dè. Náo nhiệt khó coi, đặc biệt là lời của Chu Xương Liêm, quả thật, cung chỉ thể mang theo đôi tai.

Hoàng cung, Thái t.ử nhận tin tức, đó thuật cho phụ hoàng: “Chu Thư Nhân nhắm đến trang sức tồn đọng của Hộ Bộ.”

Hoàng thượng ừ một tiếng, càng để ý hơn: “Bán hải ngoại trang sức đắt ?”

Thái t.ử dám giấu giếm: “Đắt hơn trong nước một nửa, nếu là trang sức đá quý, giá bán thể gấp đôi.”

Hoàng thượng híp mắt: “Vậy là thuế thu nhập vẫn còn thấp.”

Thái tử: “...... Vâng ạ.”

Lúc theo dõi Thẩm Dương đến báo cáo.

Hoàng thượng: “Chu Thư Nhân quả thật dạy con trai.”

Thái t.ử đồng tình, trong lòng thầm nghĩ, may mà Thẩm Dương là giả!

Chương 746: Kỹ năng bằng

Hộ Bộ, Chu Thư Nhân nhận giá cả của trang sức bán nước ngoài. Thương mại biển mới mở vài năm, thuế vụ còn thấp, giá cả trang sức quả thật hề rẻ, đặc biệt là những bộ trang sức quý giá thậm chí thể bán với giá cao gấp ba trong nước.

Chu Thư Nhân trong lòng tiếc nuối, trang sức của Hộ Bộ, những món quý giá sớm sung quốc khố để đổi lấy bạc, chỉ còn một mấy giá trị. May mà lượng nhỏ, ông thu hồi bảng giá trang sức, những thứ đều giao lên .

Chu Thư Nhân lấy tấu chương chuẩn sẵn, nhân lúc Khâu Duyên cùng Thượng thư đại nhân đối chiếu sổ sách, ông liền tấu chương. Trong lòng sớm bản thảo nên cũng nhanh, chỉ vì chữ nhiều nên mất nửa canh giờ.

May mà khi Khâu Duyên trở về, mực tấu chương của Chu Thư Nhân khô.

Khâu Duyên phòng, mắt tinh tường, liếc một cái thấy tấu chương trong tay Chu Thư Nhân. “Chu đại nhân, ngài tấu chương?”

Chu Thư Nhân : “Vâng, Khâu đại nhân về, tìm Thượng thư đại nhân đây.”

Khâu Duyên bám lấy cuốn sổ, giọng điệu thăm dò: “Chu đại nhân nghĩ cách kiếm tiền ? Khâu mỗ bội phục, Chu đại nhân hổ là Hoàng thượng và Thượng thư đại nhân coi trọng.”

Chu Thư Nhân nụ đổi: “Hoàng thượng và Thượng thư đại nhân cũng coi trọng Khâu đại nhân, từ sự bận rộn của Khâu đại nhân là thể thấy , bản quan thể so sánh với Khâu đại nhân.”

Khâu Duyên ánh mắt trầm xuống, Chu Thư Nhân trả lời trực tiếp, trong lòng cũng hiểu rõ, quả thật nghĩ cách. “Thượng thư chắc đang chờ Chu đại nhân, Chu đại nhân mời.”

Hắn đảo mắt xem, Chu Thư Nhân nghĩ cách gì, hiểu rõ nhất cái gì gọi là hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

Chu Thư Nhân gật đầu: “Được.”

Tiêu Thanh thấy Chu Thư Nhân cầm tấu chương , ông ngờ Chu Thư Nhân sẽ nhanh như xong tấu chương cho ông. Ông trong lòng cho Chu Thư Nhân hai ngày thời gian, ừm, ông cũng cho thêm, nhưng sắp đến cuối tháng, Hộ Bộ cần tiền bạc.

Tiêu Thanh mắt tấu chương rời, miệng : “Ngươi việc quả thật nhanh nhẹn.”

Chu Thư Nhân đưa tấu chương cho Thượng thư đại nhân: “Hạ quan trong lòng sớm nghĩ kỹ , chỉ là vẫn thiếu liệu. hạ quan rốt cuộc là mới đến Hộ Bộ, đối với một hoạt động còn hiểu sâu, đại nhân mời xem, nếu chỗ nào phù hợp, còn cần đại nhân chỉ .”

Ông cho rằng ý tưởng của hảo. Hộ Bộ quản lý tiền bạc, quan viên Hộ Bộ mới thực sự là những con cáo già, đặc biệt là Tiêu Thanh Thượng thư mười mấy năm, mỗi ngày tiếp xúc với tiền bạc, Thượng thư bất luận là cái đại cục nhãn quang đều là hàng đầu.

Tiêu Thanh cầm lấy tấu chương, mở thấy độ dày, càng nhiều, ông trong lòng mới càng vững tin. “Ngươi một lát , xem .”

Chu Thư Nhân cũng khách khí, ghế, nhanh dâng . Chu Thư Nhân uống , mỗi uống đều cảm khái, lúc tri phủ ở Tân Châu thật thể so sánh với phúc lợi của Hộ Bộ. Đừng Hộ Bộ tiền, cũng thật sự bạc đãi bản . Cũng , đủ khổ , còn ngược đãi bản , uất ức đến c.h.ế.t mới lạ.

Tiêu Thanh mở tấu chương, chỉ thấy giá cả trang sức ở nước ngoài, ông lập tức nghĩ đến việc tăng thuế, thuế xuất nhập khẩu đều tăng, nhưng chỉ đơn giản là mặt hàng trang sức. Trong lòng tính toán thương mại biển mấy năm, ánh mắt dừng Chu Thư Nhân, nới lỏng nhiều năm như , quả thật nên tăng .

Chu Thư Nhân hổ là tri phủ Tân Châu, Bình Cảng ở Tân Châu, Chu Thư Nhân sớm ý tưởng tăng thuế !

Tiêu Thanh giữa mày giãn một chút, ý tưởng , chỉ thể xử lý đống trang sức đáng tiền của Hộ Bộ, còn thể lâu dài gia tăng bạc cho quốc khố, tồi, vội vàng xem ý tưởng bên .

Chu Thư Nhân cảm thấy Thượng thư đại nhân xem lâu , ông uống hai chén , giải quyết một “nỗi buồn”, trở về mà Thượng thư đại nhân vẫn đang tấu chương.

Tiêu Thanh buông tấu chương, chút hưng phấn lên. Chu Thư Nhân chỉ thấy Thượng thư đại nhân lấy một cái hộp, mở khóa , Chu Thư Nhân trầm mặc, Thượng thư đại nhân giấu thật kỹ.

Tiêu Thanh cảm nhận ánh mắt, hổ, nhớ lúc đưa Chu Thư Nhân cung, ông vẫn luôn than, ho khan một tiếng: “Đây là chút đồ vật giá trị cuối cùng của Hộ Bộ, bản quan cũng là để phòng vạn nhất, còn mấy tờ khế ước.”

Ông dễ dàng động đến khế ước cửa hàng, ông ở Hộ Bộ nhiều năm, vẫn luôn hiểu rõ lợi ích của việc để cho một đường lui.

Chu Thư Nhân liếc qua, quả thật còn mấy tờ khế ước. Nói chắc chắn ai tin, ai bảo Hộ Bộ vẫn luôn than, than nhiều năm như , mức độ đáng tin cũng cao. “Đại nhân, ngài lấy khế nhà gì ạ?”

Tiêu Thanh ha ha : “Ý tưởng cuối cùng của ngươi , treo danh nghĩa Hộ Bộ, nơi tự nhiên cũng do Hộ Bộ .”

Chu Thư Nhân: “Đại nhân .”

Tiêu Thanh lấy một tờ khế ước cửa hàng ở nơi lớn nhất, vị trí sân . Lấy xong khế ước, cẩn thận gấp tấu chương của Chu Thư Nhân . “Ngươi cùng cung !”

Chu Thư Nhân: “Vâng ạ.”

Tiêu Thanh cất mấy tờ khế ước còn , chiếc hộp trống rỗng, chua xót thôi. Thần tài qua cửa chính là Hộ Bộ, nhưng ông tin tưởng Hộ Bộ sẽ dư dả, đến cũng sẽ thẳng lưng. Ông thật sự cam tâm tình nguyện than !

Thượng thư và Chu Thư Nhân cung, Khâu Duyên là đầu tiên . Khâu Duyên đầu óc chút trống rỗng, trong lòng càng nghẹn c.h.ế.t. Vào cung, chứng tỏ biện pháp của Chu Thư Nhân tồi.

Trước khi Chu Thư Nhân đến, cẩn thận dẫn dắt quan viên Hộ Bộ, nâng cao biện pháp của Chu Thư Nhân cũng vô dụng. Lần Chu Thư Nhân thật sự kiếm bạc, vững gót chân, dù cam lòng, cũng còn cách nào ngăn cản, kỹ năng bằng !

Trên xe ngựa cung, tay Tiêu Thanh rời khỏi tấu chương. Ông càng Chu Thư Nhân càng thuận mắt, đồng thời trong mắt ý . Chu Thư Nhân tiên đưa tấu chương cho ông, mà vượt cấp đưa cho Hoàng thượng, đây là sự tin tưởng đối với ông. Hơn nữa Chu Thư Nhân thật bình tĩnh, việc thăng chức mắt mờ mắt, khó trách Hoàng thượng coi trọng, Hoàng thượng thích nhất là tiến thoái.

Ông cũng thích tiến thoái, thể nghĩ cách kiếm bạc cho Hộ Bộ.

Lễ Châu, Xương Nghĩa cuối cùng cũng đến cửa thành Lễ Châu. “Cả một quãng đường phi ngựa, cuối cùng cũng đến nơi.”

Hắn cả một quãng đường gấp, gầy nhiều, nhưng cũng tinh thần hơn nhiều.

Tiểu nhị: “Vâng, nhị gia, ngài xem phía đến đón chúng ?”

Xương Nghĩa liếc mắt một cái thấy từ quán ở cửa thành dậy, vội xuống ngựa. “Phải.”

Dương Trúc Mộc lớn: “Ta suýt nữa nhận , Xương Nghĩa, thằng nhóc ngươi gầy ít!”

Xương Nghĩa : “Đại cữu, là ngài đích đến ạ!”

Dương Trúc Mộc vỗ vai cháu ngoại, ừm, gầy mà rắn chắc, chịu nổi một bàn tay của . “Vốn dĩ Võ Xuân đến, nhưng việc đột xuất về doanh trại, liền tự đến. À , cha ngươi thăng chức nhanh thật, mới tri phủ mấy năm mà kinh .”

Lúc đó nhận thư báo tin vui, Võ Xuân nửa ngày hồn, con trai giải thích một hồi, mới Hộ Bộ Thị lang là cái gì, quản lý tiền bạc, em rể quả thật tầm thường.

Xương Nghĩa choáng váng: “Cha kinh?”

Dương Trúc Mộc : “Ngươi !”

Xương Nghĩa lắc đầu: “Cữu, ngài nhanh lên, cha kinh?”

Dương Trúc Mộc : “Chắc là ngươi lên đường nên thể thông báo cho ngươi. Cha ngươi thăng lên tam phẩm, tạm quyền Hộ Bộ Hữu Thị lang, tính ngày thì nhậm chức .”

Xương Nghĩa ngơ ngác lặp : “Hộ Bộ Thị lang?”

Trời ạ, cha thật lợi hại, khó trách tam cả ngày nhắc đến cha!

Chương 747: Giá cả phù hợp

Dương Trúc Mộc bộ dạng ngây ngốc của cháu ngoại, ha hả: “Thằng nhóc ngươi ngạc nhiên giống hệt lúc tin , trông chẳng giống con trai của Hộ Bộ Thị lang chút nào.”

Hộ Bộ Thị lang, từ miệng cảm giác cũng thật oai. Dương gia cũng một nhà thông gia là kinh quan, còn là Hộ Bộ Thị lang. Con trai ông , em rể lợi hại lắm, chừng ngày nào đó sẽ thăng lên nhị phẩm.

Xương Nghĩa tiêu hóa xong tin tức, miệng càng lúc càng toe toét. Đây quả thật là tin vui trời ban. “Cữu, chúng đừng ở cửa thành chuyện nữa.”

, đúng, đại cữu mẫu của con còn đang ở nhà chờ đấy. Từ lúc nhận thư con gửi đến, sáng sớm thúc giục cửa thành chờ, uống hết hai ấm đây .”

Xương Nghĩa : “Cữu, ngài xe ngựa cùng con !”

Dương Trúc Mộc: “Được.”

Kinh thành, Chu Thư Nhân và Thượng thư đến chính điện. Hoàng thượng đang gặp Binh Bộ Thượng thư. Đợi một lát, Binh Bộ Thượng thư từ trong điện , cũng thẳng ngoài mà tiến đến chỗ Tiêu đại nhân.

Tiêu Thanh : “Lý đại nhân, thật trùng hợp!”

Binh Bộ Thượng thư Lý đại nhân nghi hoặc. Gần đây, hễ cơ hội là ông chặn đường Tiêu Thanh, mỗi Tiêu Thanh đều chạy mất dép. Dù chặn , Tiêu Thanh cũng mặt mày đau khổ, một bộ dạng “ thật bạc, ngươi bạc chính là bức c.h.ế.t ”. Hôm nay tươi chào đón!

Lý đại nhân cau mày: “Ngươi bạc ?”

Tiêu Thanh giật giật khóe miệng. Mấy bộ khác, trừ Công Bộ lót đáy , gặp mặt ông là đòi bạc, một chút khách sáo cũng , thật thẳng thắn. “Không.”

“Vậy ngươi cái gì? Đừng tưởng ngươi với nhắc đến bạc. Tiêu Thanh, đại quân sắp về kinh , ngươi thể để lòng các tướng sĩ nguội lạnh .”

Tiêu Thanh mặt đen : “Lý đại nhân, lời nghiêm trọng . Các ngày nào cũng nghĩ cách đòi bạc, thật coi là núi vàng chắc! Ngươi mau , lão phu bây giờ thấy ngươi là phiền.”

Tiêu Thanh lòng cứng rắn. Lại Bộ Thượng thư lời giấu kim, thủ đoạn mềm dẻo. Binh Bộ Lý đại nhân đừng cao to, tâm tư cũng ít. Lễ Bộ Thượng thư gặp mặt thì khách khí, lúc cần bạc cũng chậm trễ. Cẩn thận đếm , những kẻ đòi bạc đều hợp với Hộ Bộ!

Lý đại nhân hừ một tiếng. Hắn cũng chẳng chặn đường lão cáo già , cũng là thấy thương vong mà sầu não. Hộ Bộ nghèo, Binh Bộ còn nghèo hơn, Binh Bộ mới là nơi một đồng bạc nào!

Liễu công công tới: “Hoàng thượng mời Tiêu đại nhân và Chu đại nhân .”

Lý đại nhân ánh mắt dừng Chu Thư Nhân, vị kinh hề khiêm tốn. Mắt ông sáng lên vài phần, đặc biệt là khi thấy tấu chương trong tay lão già họ Tiêu, ha hả : “Lão Tiêu , chúng giao tình nhiều năm, bạc nhất định nhớ đến đầu tiên đấy nhé!”

Tiêu Thanh coi như thấy, sải bước trong phòng.

Chu Thư Nhân theo , bước chân ngập ngừng, cánh tay : “Đại nhân?”

Lý đại nhân ỷ cao sức lớn, kéo Chu Thư Nhân đến một góc, nhỏ giọng : “Có bạc ?”

Liễu công công ho khan một tiếng, Lý đại nhân buông tay , vỗ vai Chu Thư Nhân: “Ha ha, lão phu vẫn luôn quen với Chu đại nhân, hôm nay gặp kích động quá. Chu đại nhân thời gian nhất định cùng uống .”

Chu Thư Nhân chỉ một cảm giác là đau. Thân thể yếu ớt của ông, vai thật đau. “Nhất định.”

Liễu công công bàn tay to lớn của Lý đại nhân nắm chặt, đồng tình Chu đại nhân. Chu đại nhân gầy gò ốm yếu, ông còn nỡ.

Chu Thư Nhân thấy Lý đại nhân cuối cùng cũng , thở phào một , cử động vai, ừm, vẫn còn đau, chắc là bầm tím .

Liễu công công giật giật miệng, cuối cùng vẫn gì. Binh Bộ Thượng thư cũng dạng dễ chọc, ông coi như thấy, ừm, thấy gì cả.

Trong phòng, Hoàng thượng đang xem tấu chương, Tiêu đại nhân và Thái t.ử chuyện.

Thái t.ử : “Chu đại nhân, mời bên .”

Chu Thư Nhân: “Tạ ơn Thái t.ử điện hạ.”

Tiêu Thanh từ mặt Chu Thư Nhân gì, ông cũng tiện hỏi ở chính điện xem Lý đại nhân gây khó dễ cho Chu Thư Nhân . Nói , nụ của Chu Thư Nhân, dường như vẫn hề đổi!

Hoàng thượng nhanh xem xong tấu chương, sự chờ đợi của ông là đúng, Chu Thư Nhân quả thật đầu óc linh hoạt. “Biện pháp tồi.”

Tiêu Thanh : “Trang sức dễ xử lý, gói bán cho thương nhân là .”

Hoàng thượng Chu Thư Nhân: “Ngươi thế nào?”

Chu Thư Nhân thấy đều , ho khan một tiếng: “Trang sức tồn kho của Hộ Bộ rốt cuộc đáng giá bao nhiêu bạc, quả thật thích hợp để gói bán cho thương nhân buôn bán biển. thần cảm thấy, thể tung tin tăng thuế , đó mới tung tin Hộ Bộ xử lý trang sức. Nếu ai giá hợp lý, thể miễn nửa năm tăng thuế.”

Nửa năm tăng thuế cũng nhỏ, thương nhân lớn buôn bán biển nửa năm thể tiết kiệm ít tiền. Nửa năm nếu đường ngắn đủ hai chuyến, đường dài một chuyến, thuế thu nhập vẫn luôn là một khoản tiền nhỏ.

Hoàng thượng nghiền ngẫm Chu Thư Nhân: “Ái khanh cứ tiếp.”

Chu Thư Nhân tiếp tục: “Mấy thương nhân lớn nhất định sẽ tranh giành. Họ trong lòng giá nào là hợp lý nhất, hơn nữa nhờ chuyện dẫn đầu, các thương nhân lớn tham gia, việc tăng thuế cũng sẽ thuận lý thành chương.”

Giá cả phù hợp , mấy thương nhân lớn buôn bán biển lưng đều chống đỡ, thiếu bạc, còn thể nhân cơ hội lấy lòng Hoàng thượng, nhất định vui lòng trả thêm tiền. Điều cần rõ với Hoàng thượng, ngài nhất định .

Hoàng thượng: “Ái khanh quả nhiên thích hợp với Hộ Bộ. Tiêu Thanh , trẫm cho ngươi một trợ thủ đắc lực.”

Tiêu Thanh : “Thần tạ ơn Hoàng thượng.”

Trong lòng nghĩ, Chu Thư Nhân trong lòng tính toán thật sâu xa, một mũi tên trúng mấy con chim, tồi, tồi.

Thái t.ử mắt rời khỏi Chu Thư Nhân, cảm thấy, đợi đến khi đăng cơ, nếu khổ sở như phụ hoàng, nhất định một Hộ Bộ Thượng thư đặc biệt vơ vét tiền bạc.

Chu Thư Nhân im lặng. Thái t.ử gia, ngài đừng thần nữa, thần lưng chút lạnh, sắp hoài nghi tự đào hố chôn ?

Cẩn thận nghĩ , một mũi tên trúng mấy con chim thành vấn đề!

Lễ Châu thành, Xương Nghĩa đến Dương gia. Xương Nghĩa sân: “Đại cữu, trong nhà cũng đổi nhiều nhỉ!”

Lần đến bao nhiêu hạ nhân, vẫn bấy nhiêu.

Dương Trúc Mộc: “Đại cữu ca của con chỉ là một võ tướng phẩm cấp cao, chúng thể so sánh với Chu gia các ngươi . Nhìn xem phô trương của con kìa, đây còn là đường giản tiện, tiểu nhị bảy tám , so .”

Lúc cha còn sống tích cóp một ít tiền, nhưng khi cha qua đời phân gia, của cải chia cho nhị một nửa, thu nhập một năm còn cao như . Một năm chi tiêu, cháu trai cháu gái lớn lên cũng cần tiền, chỉ riêng việc mời một năm tốn ít bạc, cộng thêm chi tiêu của cả gia đình, một năm cũng chỉ tích cóp chút ít.

Số bạc còn thể động đến, của hồi môn của cháu gái, sính lễ của cháu trai, chỗ nào cũng cần bạc. À , còn giao tế qua , Dương gia thể duy trì hiện trạng tồi.

Xương Nghĩa gượng một tiếng, Dương gia quả thật bằng Chu gia, nhà một cha giỏi đến tưởng, , còn một luôn vun vén thêm của cải.

Dương Võ Xuân : “Xương Nghĩa biểu đến .”

Xương Nghĩa: “Đại biểu ca, ngài việc ?”

“Biểu đến, việc xử lý xong, liền vội vã trở về. Biểu đường thuận lợi ?”

Chương 748: Chí hướng cần tiền bạc để thực hiện

Xương Nghĩa dậy: “Đại biểu ca, đường thuận lợi. Đại biểu ca vội vã trở về vất vả .”

Dương Võ Xuân xuống rót một chén nước, cả một quãng đường cưỡi ngựa trở về, miệng chút khô. “Biểu đến, ca ca nhất định về. Hôm nay nếu việc, ca ca nhất định sẽ đích đón. Biểu đừng nữa, chúng em ruột, cần khách sáo.”

Xương Nghĩa xuống: “Cha vẫn luôn bảo mấy em chúng học tập biểu ca. Nhìn xem khí thế của biểu ca kìa, đuổi kịp.”

Dương Võ Xuân ha hả : “Dượng nhất định đùa . Ta mới học tập các chứ. Ta cả đời cũng chỉ đến thế thôi, Xương Liêm mấy đứa thì khác, Xương Liêm ở Hàn Lâm Viện, dượng kinh, các mới là tiền đồ vô lượng.”

Hắn, đại biểu ca , còn cần mấy biểu giúp đỡ. Nếu , thật sẽ vội vã cưỡi ngựa trở về. Biểu chỉ là biểu , mà còn là khách quý của Dương gia.

Dương Trúc Mộc lên: “Hai em các ngươi chuyện , hậu viện xem .”

Xương Nghĩa lễ vật vội đưa, các tiểu nhị đều đang sắp xếp, đợi sắp xếp xong sẽ đưa. “Cữu, mang rượu ngon đến, lát nữa chúng uống vài ly.”

Dương Trúc Mộc thích rượu: “Được.”

Dương Võ Xuân đợi cha mới : “Cô cô và dượng việc đều chứ?”

“Cha thì thể tả, ông đào hố cho khác là . Mẹ sống cũng hài lòng, con dâu hiếu thuận, cháu trai cháu gái ít, mỗi ngày đều vui vẻ. Đại biểu ca thì , trong nhà việc đều chứ?”

Dương Võ Xuân: “Chúng nhiều đổi, mấy năm nay đổi duy nhất là thêm con cái.”

Thật là thể so sánh , mơ cũng dám nghĩ Chu gia sẽ phát triển nhanh như . Chớp mắt kinh, nhận tin tức lúc đó còn chút hoảng hốt, như thể về Chu gia thôn, ngược cảm thấy cuộc sống ở Chu gia thôn mới chân thật.

Kinh thành, Trúc Lan nhận thiệp, thiệp ngắm hoa của nhà Lại Bộ Thị lang. “Nhà Chung đại nhân !”

Tống ma ma thói quen tìm hiểu tin tức, đến kinh thành một thời gian, hỏi thăm ít. “Chung đại nhân và nương t.ử của ngài đều là phong nhã, yêu nhất là ngắm hoa thưởng tranh.”

“Bây giờ nhà Lại Bộ Thị lang Chung đại nhân náo nhiệt lắm!”

Gia thế của Chu Thư Nhân mỏng, tuy kinh rầm rộ, nhưng vẫn còn nhiều quan sát. Chu gia còn tính là náo nhiệt, Chung gia mới là náo nhiệt. Từ khi Chung đại nhân điều nhiệm, khách đến Chung gia ngớt. Thật ngờ, nương t.ử của Chung đại nhân gửi thiệp cho bà.

Tống ma ma : “Ngài tham dự cũng . Yến tiệc của Chung gia xem là yến tiệc tồi, ít chuyện phiền lòng, hơn nữa nương t.ử của Chung đại nhân nổi tiếng hiền lành. Từ việc bà dẫn ngài vòng quan quyến cũng thể thuận lợi hơn.”

Trúc Lan cũng cảm thấy loại gia yến tồi. “Ngày lành trùng với Uông gia, nếu chỉ thể bỏ qua.”

“Ngài đưa tiểu thư cùng ạ?”

Trúc Lan lắc đầu: “Lần đưa Tuyết Hàm , một .”

Lần định đưa ai cả, bà cần phân tâm, lúc thể chuyên tâm quan sát các quan quyến ở kinh thành. Quan quyến kinh thành so với quan quyến địa phương đẳng cấp cao hơn nhiều.

Trong hoàng cung, Hoàng thượng chỉ thư viện tấu chương: “Ái khanh giải thích .”

Chu Thư Nhân giải thích: “Sách tồn đọng của Hộ Bộ nhiều, chủng loại cũng đầy đủ. Thần cảm thấy vì để chất đống chờ mối mọt, bằng sắp xếp hết, Hoàng thượng lợi dụng những cuốn sách để thiết lập thư quán, đưa hết sách thư viện, miễn phí cho một nơi để sách.”

Hoàng thượng Chu Thư Nhân trầm mặc. Chu Thư Nhân đang mang danh tiếng cho ông. Chiến loạn mười năm chỉ tiêu hao sinh mạng con , mà còn cả sự kế thừa. Rất nhiều sách vở hủy hoại, dù triều đại thành lập mười mấy năm, sách vẫn là thứ thường thể mua nổi.

Tiêu Thanh híp mắt, tấu chương của Chu Thư Nhân đầy đủ. “Bản quan cứ tưởng ngươi bán sách, ngờ là miễn phí.”

Chu Thư Nhân vốn định bán sách, trực tiếp nịnh nọt, còn nịnh chuẩn. Nhiều năm như , ông vẫn thể sự vui mừng của Hoàng thượng.

Hoàng thượng tâm trạng tồi, vẫn hỏi: “Miễn phí, tiền từ ?”

thương nhân buôn bán biển trả tiền cũng đủ.

Chu Thư Nhân : “Hoàng thượng, thư quán là chuyện . Tuy Hộ Bộ sách tiền, thư quán treo danh nghĩa Hộ Bộ, nhưng quan viên Hộ Bộ đều bận, thời gian kiêm nhiệm. Cho nên thần nghĩ, quán trưởng của thư quán nhất định cống hiến trọng đại mới , đây bình thường thể .”

Thái tử: “.......”

Đây mới là kẻ tâm đen, cống hiến trọng đại, đó chính là móc tiền . Ai móc nhiều, ai cống hiến lớn, ai thư quán treo danh nghĩa Hộ Bộ.

Hoàng thượng thầm nghĩ, Chu Thư Nhân tâm đen lên thì thật đen, đào hố chừa đường lui. ông tâm trạng vui vẻ. “Trẫm chuẩn.”

Thái tử: “.......”

Hắn chút đồng tình với nhị , tam , tứ . Cái hố , cần đoán cũng , ba nhất định sẽ tranh giành. Tâm trạng của , ừm, đặc biệt .

Cuối cùng là sách vở và tranh chữ hư hỏng, Chu Thư Nhân trong tấu chương , đều để trong thư quán, tìm năng lực tu bổ. Tu bổ xong thể chép một bản mang , cũng thể ưu tiên mua . Sách cổ hư hỏng, mấy cuốn danh tiếng, còn thể giúp thư quán quảng bá một phen.

Hoàng thượng càng Chu Thư Nhân càng thuận mắt, trong lòng tiếc nuối thôi. Sớm lúc cho Chu Thư Nhân Lễ Châu, trực tiếp ném Hộ Bộ hơn , tội gì khổ sở nhiều năm như . cũng chỉ là nghĩ thôi.

Ông cảm thấy Chu Thư Nhân năng lực ngày hôm nay, cũng là do ngừng rèn luyện mà . Mấy năm nay sự tiến bộ của Chu Thư Nhân ông thể thấy , từ non nớt trong xử lý đến lão luyện, đây đều là những viên gạch nền tảng tạo nên Chu Thư Nhân của ngày hôm nay.

Qua non nửa canh giờ nữa, Chu Thư Nhân theo Tiêu đại nhân khỏi cung.

Chu Thư Nhân khỏi cung mới thở phào một . Tiêu Thanh bật : “Bản quan ngươi cung nhiều , cũng năng đĩnh đạc, dễ căng thẳng, ?”

Chu Thư Nhân thể ánh mắt của Thái t.ử ông quá nóng bỏng, ông sợ hãi. Hoàng quyền đổi, ông cũng c.h.ế.t dí ở Hộ Bộ, , nhất định sẽ . Ý nghĩ thật đáng sợ. Nhiều năm như cũng tiếp xúc một ít với Thái tử, Thái t.ử chí hướng lớn, ý tưởng lớn. Chí hướng và ý tưởng đều cần tiền bạc để thực hiện, nghĩ đến là thấy đáng sợ!

Chương 749: Công nhận

Chu Thư Nhân và Tiêu đại nhân từ trong cung muộn, đường về Hộ Bộ thể thấy ít xe ngựa, đây đều là những tan sở về nhà.

Đến Hộ Bộ, Tiêu Thanh xuống xe ngựa : “Ngươi cũng dọn dẹp một chút, lát nữa về nhà nghỉ ngơi !”

Chu Thư Nhân trong lòng hiểu rõ, đây là vì thể kiếm bạc, Thượng thư đại nhân nắm chắc. “Vâng ạ.”

Khâu Duyên sắc mặt vẫn còn bình tĩnh, sự việc thành kết cục, cũng sẽ ngốc đến mức tiếp tục những hành động nhỏ nhặt. “Chu đại nhân về.”

Chu Thư Nhân : “Vâng, Thượng thư đại nhân , hôm nay Hộ Bộ đều thể về nghỉ ngơi. Khâu đại nhân, bản quan một bước.”

Khâu Duyên sửng sốt, đó trong lòng nghẹn c.h.ế.t. Bây giờ thể về nhà nghỉ ngơi, nhất định là cách kiếm ít bạc. “Vậy thì quá, cũng thu dọn về nhà đây.”

Lúc Tiêu đại nhân phái thông báo cho các bộ trong Hộ Bộ. Khi Chu Thư Nhân ngoài, gặp ít quan viên Hộ Bộ đang về nhà.

Các quan viên Hộ Bộ đều , hôm nay Thượng thư đại nhân và Chu Thư Nhân cung. Hai ngày họ nịnh bợ Chu Thư Nhân, thật mấy ai thật lòng. Bây giờ chào hỏi, Chu Thư Nhân cảm nhận sự công nhận của các quan viên Hộ Bộ đối với .

Nửa canh giờ , cả nhà ăn cơm xong, Chu Thư Nhân mới trở về.

Trúc Lan vô cùng vui mừng: “Hôm nay về báo một tiếng?”

Chu Thư Nhân giải thích: “Ta hôm nay cung, từ trong cung muộn. Thượng thư đại nhân thể về nghỉ ngơi, thời gian thông báo. Ta quần áo, cứ ăn .”

Trúc Lan lên: “Ta cùng .”

Xương Liêm và mấy khác buông đũa xuống, cha đều , họ cũng dám ăn , vẫn đợi cha .

Hiện tại vẫn là Tuyết Hàm quản gia, nàng sai nha đầu thêm hai món mà cha thích.

Chu Thư Nhân trở về phòng tiên rửa mặt. “Nơi nghỉ ngơi ở Hộ Bộ điều kiện tệ, nhưng tự tại như ở nhà, vẫn là về nhà nghỉ ngơi hơn.”

Trúc Lan cầm quần áo: “Sau đều thể về nghỉ ngơi ?”

Chu Thư Nhân : “Hôm nay là Thượng thư đại nhân vui mừng, ngày mai chắc về . nhiều nhất cũng chỉ bận đến khi đại quân hồi triều thôi.”

Trúc Lan : “Chỉ cần thể về nghỉ ngơi là .”

Đợi Trúc Lan và Chu Thư Nhân xuống ăn cơm, là một tuần nhỏ trôi qua, thức ăn bàn đều hâm một .

Chu Thư Nhân thấy đều chờ , trong lòng cảm xúc là giả. Đây là sự tôn kính của con cái đối với ông. “Ăn cơm .”

Nói ông động đũa. Chu Thư Nhân thấy món ăn thích. Ở Hộ Bộ còn sở thích của ông, ông ăn cùng Khâu Duyên, khẩu vị món ăn chút thiên về Khâu Duyên, quá thanh đạm, ông ăn thấy ngon.

Xương Liêm cẩn thận quan sát vẻ mặt nhẹ nhõm của cha, nét sầu khổ, trong lòng càng thêm vững tin. Xem vấn đề tiền bạc của Hộ Bộ giải quyết. Hắn để ý thấy cha cung, chứng tỏ biện pháp là do cha nghĩ . Cha thật lợi hại, ở Hộ Bộ vững , chờ xem phản ứng của Thẩm Dương.

Xương Liêm tâm trạng , cầm chén rượu lên: “Cha, con kính cha một ly.”

Chu Thư Nhân trong lòng cũng nhẹ nhõm nhiều, áp lực của ông mới là lớn nhất. Ông : “Được.”

Ăn cơm tối xong, Trúc Lan và Chu Thư Nhân trong sân. “Thời tiết âm u, xem sắp mưa .”

Chu Thư Nhân ăn no uống đủ, thổi cơn gió nhẹ, vô cùng thoải mái. “ .”

Trúc Lan dựa ghế, vẫn là Chu Thư Nhân bên cạnh mới . Tuy đều ở kinh thành, nhưng Chu Thư Nhân về nhà ở, lòng bà vẫn luôn canh cánh. Bà nhịn đưa tay nắm lấy tay trượng phu.

Chu Thư Nhân nắm tay bà. Ông lý do để vơ vét tiền bạc, vì để ngày nào cũng thể về nhà nghỉ ngơi, ông khổ sở như các quan viên Hộ Bộ đây!

Thái t.ử phủ, Thái t.ử phái thông báo cho Từ gia. Thái t.ử bảo Từ gia nhận lấy trang sức, tham gia, chỉ là báo tin tăng thuế. Dù , hiện tại Từ gia theo , Từ gia vẫn trung thành và hữu dụng.

Thái t.ử trong thư phòng, bàn bày tất cả thông tin về Chu Thư Nhân. Thái t.ử cẩn thận xem xét, điều duy nhất khiến bất mãn là tuổi tác của Chu Thư Nhân còn nhỏ, phụ hoàng khi nào mới thoái vị.

Thái t.ử nghĩ đến thoái vị, híp mắt, đó đáy mắt trong sáng trở , vội.

Sáng sớm hôm , Chu Thư Nhân dậy sớm thượng triều. Hôm nay là đại triều vì chuyện tăng thuế và thư quán. Bình thường đều là thường triều, còn đại triều. Đại triều chỉ tổ chức các ngày như Nguyên Đán, Đông Chí.

Kinh quan triều đình ai cũng thể tham gia triều hội, các quan viên tham gia đều thẻ bài riêng, thượng triều cũng thống kê, giống như khảo hạch, nếu nghỉ bệnh việc đều xin phép .

Trên triều đình, Chu Thư Nhân là tam phẩm, vị trí xa phía . Trong điện đủ chỗ cho tất cả quan viên, ít quan viên ngoài điện. May mà sáng sớm mưa tạnh.

Hôm nay Chu Thư Nhân chỉ cần mang theo đôi tai là . Tăng thuế cũng , thư quán cũng , đều Hoàng thượng và Thượng thư đại nhân ở đó!

Việc tăng thuế đề , ai phản đối. Ai cũng quốc khố còn bao nhiêu bạc, bây giờ đại quân hồi triều, phương nam cần gấp tiền bạc, hơn nữa Hoàng thượng lên tăng thuế, rõ ràng ngài hạ quyết tâm, ai dám mở miệng.

Chu Thư Nhân cảm khái, vị hoàng đế khai quốc quả thật lợi hại, ai dám hó hé một lời.

Chuyện thư quán thì nghị luận, một lời một câu, ừm, những kẻ nịnh bợ càng nhiều, nào là Hoàng thượng thánh minh. Đương nhiên cũng những lời thật lòng, cơ bản đều là các đại nhân xuất nghèo khó, hiểu rõ nhất nỗi khổ của chí tiến thủ mà tiền mua sách.

Toàn bộ đại triều, Chu Thư Nhân đều như một cái bóng mờ. Chu Thư Nhân còn tìm một vòng Tề đại nhân, ừm, Tề đại nhân còn giống một công cụ hơn cả Chu Thư Nhân. Mãi đến khi tan triều, Chu Thư Nhân mới thấy Tề đại nhân vẫn nhúc nhích cử động.

Chu Thư Nhân bội phục, cảnh giới , ông học hỏi.

Tiêu Thanh tâm trạng tồi, hôm nay Hộ Bộ ba đến đại triều. Tiêu Thanh với Chu Thư Nhân và Khâu Duyên: “Chúng thôi.”

Khâu Duyên khó khăn lắm mới tiêu hóa tin tức triều đình, ánh mắt phức tạp Chu Thư Nhân, thể bội phục. “Chu đại nhân, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Chu Thư Nhân : “Chỉ giáo dám nhận, chúng cùng học hỏi.”

Tiêu Thanh tâm trạng đặc biệt . Những hành động nhỏ của Khâu Duyên ông đều rõ, nhưng quản nhiều. Chu Thư Nhân dùng năng lực của để khiến Khâu Duyên công nhận, tồi, tồi. Các phụ tá đắc lực thể chung sống hòa bình, ông cũng thể nhàn nhã hơn một chút.

Chương 750: Thừa nhận

Uông gia, Trúc Lan dẫn theo Ngọc Lộ đến sân của lão phu nhân. Ma ma bên cạnh lão phu nhân : “Lão phu nhân vẫn luôn nhắc mãi, từ lúc nhận thiệp mong đến hôm nay ạ!”

Trúc Lan thầm nghĩ, may mà gửi thiệp đến sớm. Trong lúc chuyện đến cửa phòng, nha đầu vén rèm trúc lên.

Trúc Lan dẫn cháu gái phòng, lão phu nhân lên tiếng: “Hôm nay chim khách cứ kêu mãi, quả là ứng với việc khách quý đến nhà.”

Trúc Lan hành lễ , đó : “Con dám nhận là khách quý ạ, con đoán chắc là trong phủ hỉ sự.”

Lão phu nhân : “Dám nhận, dám nhận chứ. Mau , đây là Ngọc Lộ .”

Ngọc Lộ một nữa chào hỏi: “Bái kiến lão phu nhân.”

Lão phu nhân vẫy tay: “Nhìn xem cái dáng vẻ , thích . Con bé ngoan, mau đây, để cho kỹ một chút.”

Trúc Lan xuống, bà lo lắng cho Ngọc Lộ. Đứa trẻ trầm nhất trong các cháu gái.

Ngọc Lộ tiến lên, lão phu nhân đưa tay , nắm lấy tay Ngọc Lộ. Nếu phù hợp, lẽ tay lão phu nhân sờ lên mặt cô bé .

Liễu thị diện mạo hài lòng, đứa trẻ trông phúc khí, ánh mắt trong sáng trầm , tính tình chững chạc, hợp với vị trí trưởng tức. Hơn nữa tự nhiên phóng khoáng, Liễu thị càng thêm cảm tình.

Hôm nay Trúc Lan chỉ là nền, nhân vật chính là Ngọc Lộ. Trúc Lan Ngọc Lộ đối đáp trầm , trong lòng khỏi tự hào, bà dốc lòng dạy dỗ cho từng đứa cháu gái.

Ngọc Lộ cũng hiểu về Phật pháp, tính tình nàng thể tĩnh lặng, thể kinh Phật.

Kinh Phật ở đại phòng nguồn gốc từ Lý thị, nhưng công lao thuộc về Trúc Lan. Trúc Lan và Đào thị lễ Phật đều sẽ đưa Lý thị cùng. Lý thị tuy chữ , nhưng cũng sẽ bảo con gái cho hai thiên.

Liễu thị càng thêm hài lòng. Thiếu nữ ở tuổi , thường thích những thứ mới mẻ thú vị, ít ai thể tĩnh tâm kinh Phật.

Liễu thị cảm khái: “Những đạo lý trong kinh Phật thể hiểu vài phần, đối với tương lai đều lợi.”

Bà lúc trẻ ngộ sâu, về già mới hiểu nhiều điều. Đối với Ngọc Lộ, thật sự thể hiểu vài phần, bà càng thêm yêu thích.

Trúc Lan đôi khi cũng xem, : “Ngài .”

Đây là đầu tiên Ngọc Lộ đến Uông gia khi đính hôn, lão phu nhân chuẩn lễ vật, một bộ trang sức hồng ngọc, sắc đỏ rực rỡ Trúc Lan chút lóa mắt.

Liễu thị trong mắt vẻ hoài niệm: “Đây là của hồi môn của lúc xuất giá, nhiều năm như vẫn bảo quản . Hôm nay tặng cho con, con đối xử với nó.”

Ngọc Lộ cuối cùng cũng chút căng thẳng: “Thứ quá quý giá ạ.”

Nàng rõ, viên hồng ngọc còn lớn hơn cả viên mà bà nội cho nàng, đây là bảo bối.

Liễu thị thật chuẩn hai phần lễ vật. Phần là vì công nhận nên mới tặng, phần còn là một đôi vòng tay, quý giá bằng bộ trang sức . “Sớm muộn gì cũng là của con thôi.”

Mối hôn sự thể hỏng . Lão gia tuy với bà chuyện chính sự, nhưng nhiều năm như thể hiểu lòng lão gia, ông xem trọng Chu Thư Nhân.

Trúc Lan gì, lúc Ngọc Lộ nhận lấy là .

Ngọc Lộ mặt chút đỏ, nhưng vẫn thoải mái phóng khoáng lời cảm ơn: “Cảm tạ lão phu nhân.”

Liễu thị mắt chút hoa, nhưng hôm nay đặc biệt sáng. Chu Ngọc Lộ dùng ánh mắt hỏi Dương thị mà trực tiếp nhận lấy, con bé chỉ trầm mà còn quyết đoán. Nụ của bà càng sâu hơn: “Tốt, .”

Trúc Lan cũng , ai mà hy vọng cháu gái ở nhà chồng sống .

Về đến nhà, Trúc Lan chút mệt mỏi. Hôm nay tiếp khách hai canh giờ, luôn , dáng còn chuẩn mực, luôn ưỡn thẳng eo và lưng. Thay quần áo xong, Trúc Lan liền xuống.

Tống ma ma đưa tay xoa bóp, ấn một hồi, Trúc Lan mới thấy thoải mái. “Ta lâu tham gia yến tiệc, chút yên.”

Tống ma ma im lặng, phu nhân ở nhà tùy ý, mệt thì dựa, mệt quá thì . Tự thả lỏng quen , nên lâu .

Trúc Lan ngáp một cái, chút mệt mỏi, hiệu cho Tống ma ma ngoài. Trúc Lan mơ màng ngủ .

Hộ Bộ, Chu Thư Nhân cũng đang bận rộn. Chuyện tăng thuế cần ông quản, nhưng thư quán thì cần ông để mắt đến. Chu Thư Nhân đang dẫn phân loại sách vở.

“Chu đại nhân, Thượng thư đại nhân mời ngài qua đó.”

Chu Thư Nhân với vị Đại sứ của bộ Tạng Phạt: “Chỗ giao cho ngươi trông coi.”

Đại sứ kích động: “Vâng ạ.”

Ông thể cảm nhận Chu đại nhân ấn tượng tồi về . Bây giờ Chu đại nhân ở Hộ Bộ vững chân, ông lọt mắt xanh của đại nhân, chừng sẽ nâng đỡ.

Chu Thư Nhân phòng, liếc mắt một cái thấy Nhị hoàng tử, liền chào hỏi: “Bái kiến Nhị hoàng tử.”

Nhị hoàng t.ử mặt nhưng trong lòng mắng . Hắn thật sự giao tiếp với con cáo già Chu Thư Nhân , đặc biệt là khi tại tăng thuế và xây dựng thư quán. “Ta Tiêu đại nhân , chuyện thư quán giao cho Chu đại nhân.”

Chu Thư Nhân ngạc nhiên khi Nhị hoàng t.ử đến cửa. Thư quán dù chỉ là chức vụ tạm thời, nhưng cũng thể tạo chút hảo cảm trong giới sĩ tử. “Vâng ạ.”

Nhị hoàng t.ử Tiêu Thanh, Chu Thư Nhân, đầu đau nhức. Hắn vẫn luôn chú ý đến Chu Thư Nhân, Chu Thư Nhân cung, . Tin tức tăng thuế và thư quán, phụ hoàng thẳng cho họ , ngay cả ý đồ sâu xa cũng thẳng.

Mấy vị hoàng t.ử trướng cũng thương nhân buôn bán biển, trang sức của Hộ Bộ dễ xử lý, ít nhất còn miễn nửa năm tăng thuế, tuy sẽ tốn một ít bạc nhưng vẫn thể chịu .

thư quán, họ rõ sẽ tốn ít bạc, nhưng vẫn tranh giành, chỉ vì lợi ích danh nghĩa, mà còn vì để các khác .

Nhị hoàng t.ử hối hận đến Hộ Bộ. Một Tiêu Thanh khó đối phó, bây giờ thêm một Chu Thư Nhân. Cân nhắc xong, thể vội vàng . “Bổn hoàng t.ử còn việc, cáo từ.”

Chu Thư Nhân trơ mắt Nhị hoàng t.ử bỏ , ông về phía Tiêu đại nhân: “Đại nhân, Nhị hoàng t.ử ạ?”

Tiêu Thanh giọng điệu vô cùng tiếc nuối, ông thì hy vọng Nhị hoàng t.ử gì đó, chỉ tiếc là, đến chỉ gặp Chu Thư Nhân. “Không gì cả.”

Chu Thư Nhân còn nhiều việc: “Đại nhân, hạ quan việc .”

“Đi .”

Tiêu Thanh đợi Chu Thư Nhân , khóe miệng cong lên, ông chỉ cần chờ bạc đến cửa.

Nhị hoàng t.ử xe ngựa lâu, xe ngựa dừng , lâu , Tam hoàng t.ử lên xe.

Trương Cảnh Dương cầm quạt gõ lòng bàn tay: “Lão Tam, ngươi đây là trắng trợn theo dõi ca ca đấy !”

Chương 751: Từ gia ngưỡng mộ

Tam hoàng t.ử xuống: “Nhị ca đừng oan cho , cũng đến Hộ Bộ, tình cờ gặp nên mới đến chào hỏi thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-745-755-van-con-phai-hoc.html.]

Trương Cảnh Dương hừ một tiếng: “Chào hỏi xong , ngươi thể xuống xe .”

Tam hoàng t.ử ăn trái cây: “Không , cũng việc gì gấp, vẫn là ca ca quan trọng hơn.”

Trương Cảnh Dương ha hả hai tiếng: “Ta mới , quan tâm ca ca như , ca ca thật cảm động a!”

“Đệ đối với nhị ca, ca ca nhớ kỹ là .”

Trương Cảnh Thời quét mắt một vòng trong xe, Trương Cảnh Dương đang nhắm mắt dưỡng thần. Hộ Bộ Thượng thư là lão hồ ly vạn năm, thêm một Chu Thư Nhân, nhị ca hẳn là rút lui, cũng cần chuốc lấy bực .

Trương Cảnh Thời mở miệng : “Chu Thư Nhân thật bản lĩnh, hai biện pháp chỉ giải quyết khó khăn của Hộ Bộ, mà mỗi biện pháp đều đ.á.n.h trúng tâm ý của phụ hoàng. Chỉ tiếc là, Chu Thư Nhân thể lôi kéo .”

Trương Cảnh Dương mở mắt : “Huynh chúng nên cùng bàn bạc chuyện . Ta một lòng hướng về phụ hoàng, suy nghĩ của tam nguy hiểm quá đấy!”

Trương Cảnh Thời cho ghê tởm: “Nhị ca, trong lòng ai cũng quỷ cả, đừng ở mặt mà đóng kịch.”

Trương Cảnh Dương: “Hôm nay ca ca coi như thấy lời của tam . Nể tình ruột thịt, vẫn là đừng thì hơn.”

Trương Cảnh Thời cảm thấy thua: “Dừng xe.”

Diêu Hầu phủ, Diêu Văn Kỳ từ triều hội trở về, trong lòng cứ hối hận thôi vì g.i.ế.c c.h.ế.t Chu Thư Nhân. Cứ nghĩ đến Chu Thư Nhân, đầu óc ong ong. Nếu sớm g.i.ế.c c.h.ế.t Chu Thư Nhân, đến nông nỗi chuyện thuận lợi như ngày hôm nay.

Diêu Văn Kỳ nhắm mắt . Tình hình Hộ Bộ, quốc khố thế nào, hiểu rõ hơn ai hết. Lũ lụt ở phương nam bố trí gần xong, Chu Thư Nhân nhậm chức… n.g.ự.c đau nhói, hiện tại dám động tĩnh lớn, đáng giận!

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt hai ngày. Hộ Bộ gặp vài vị thương nhân buôn bán biển, đều đưa giá thu mua trang sức, giá cả đưa hề thăm dò vớ vẩn.

Tiêu Thanh cũng suy xét chủ t.ử lưng những thương nhân là ai, ông chỉ nhớ lời Hoàng thượng , ai cho bạc cuối cùng thì chọn đó là .

Lúc Chu Thư Nhân thấy bạc, cũng là ngày phát bổng lộc. Bổng lộc phát, Hộ Bộ cũng chút bạc, quan viên Hộ Bộ cũng thể thở phào nhẹ nhõm về nhà nghỉ ngơi.

Chu gia, buổi tối nghỉ ngơi, Trúc Lan tò mò nhỏ giọng hỏi: “Thương nhân buôn bán biển cho bao nhiêu bạc?”

Chu Thư Nhân đưa hai ngón tay: “Hai mươi vạn lượng.”

Trúc Lan hít một lạnh: “Ta cứ tưởng nhiều nhất cũng chỉ mười vạn lượng.”

Chu Thư Nhân hạ giọng : “Hai mươi vạn lượng đối với những thương nhân đó nhiều . Số bạc Thượng thư đại nhân còn thấy ít đấy, chỉ tiếc ai giá cao hơn.”

Trúc Lan im lặng: “Thế còn thư quán?”

Chu Thư Nhân: “Thư quán mới thu dọn xong, hiện tại ai tay , nhưng vội.”

Trúc Lan : “Quả thật vội, họ sẽ kéo dài đến khi đại quân hồi triều .”

Chu Thư Nhân cũng vui vẻ: “ , ai thể ngờ Hoàng thượng công khai hiệu cho mấy vị hoàng t.ử chứ!”

Ông phục Hoàng thượng, nước cờ công khai , thật sự hố mấy vị hoàng t.ử một vố đau!

Trúc Lan cũng nhịn thành tiếng: “Bây giờ mấy vị hoàng t.ử chắc đang mắng c.h.ế.t bầm.”

Chu Thư Nhân một chút cũng để tâm: “Dù họ cũng thiếu mắng .”

Trúc Lan nữa, chuyện chính sự: “Hôm nay của Từ gia đến. Lúc chuyện với Từ gia chủ mẫu, Từ Triệu thị, bà vài nhắc đến Thi Khanh, giọng điệu là ngưỡng mộ, miệng cứ luôn tiếc nuối!”

Chu Thư Nhân : “Quả thật đáng tiếc, phận của Từ gia hạn chế.”

Trúc Lan tủm tỉm: “Cho nên một ý tưởng, thể cho bạc của Hộ Bộ càng thêm dư dả. Tướng sĩ bảo vệ quốc gia, bá tánh mới thể an cư lạc nghiệp, .”

Chu Thư Nhân lập tức hiểu Trúc Lan gì: “Ý tưởng tồi.”

Trúc Lan cong mắt: “Ta cũng thấy tồi, đề đầu tiên mới thể lợi a!”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Chu Thư Nhân nhỏ giọng : “Để suy nghĩ, suy nghĩ kỹ một chút.”

Ngày hôm là ngày nghỉ của Hàn Lâm Viện. Chu Thư Nhân ở Hộ Bộ, ngày nghỉ của ông khác với Hàn Lâm Viện. Chu Thư Nhân ăn sáng xong liền đến Hộ Bộ.

Trúc Lan thấy Dung Xuyên ăn sáng xong rời : “Khó khăn lắm mới nghỉ, cần con ở trò chuyện , về nghỉ ngơi !”

Dung Xuyên trong lòng hổ thẹn, thật vì ở trò chuyện với thím. Bây giờ còn xa cách Tuyết Hàm, khó khăn lắm mới nghỉ, tiện đến sân của Tuyết Hàm, cho nên mới động não, mời thím thưởng tranh.

Trúc Lan thấy Dung Xuyên mặt đỏ, đứa trẻ nuôi lớn bao nhiêu năm vẫn là hiểu rõ, là bà tự đa tình. “Tìm việc ?”

Dung Xuyên ở Hàn Lâm Viện rèn luyện tồi, nhanh khôi phục bình thường: “Thím, con một họa lâu tệ, cho nên mời thím xem.”

Trúc Lan cũng khá hứng thú: “Được chứ, chỉ mời thôi ?”

Dung Xuyên mặt đỏ bừng, tâm tư của thấu. “Còn , còn Tuyết Hàm .”

Trúc Lan vì kỳ đà cản mũi, bà cảm thấy nên rủ thêm vài nữa. “Đến kinh thành cũng một thời gian, còn ngoài nào. Hôm nay thời tiết quả thật tệ, chỉ đưa Tuyết Hàm thì ít quá, Ngọc Lộ, Ngọc Sương cũng cùng luôn. Hai đứa nó cũng thích tranh. À , còn tam tẩu của con nữa.”

Nói xong, Trúc Lan nhịn . Mấy con dâu trong nhà, lão đại thì hiểu tranh, lão nhị thích, lão tứ lười xem, chỉ Đổng thị là thể cùng.

Dung Xuyên đếm đếm , trong lòng tự nhủ, coi như thím thì cũng là , thêm vài cũng thành vấn đề, cứ coi như họ là .

Kinh thành, họa lâu. Bên trong chỉ thư sinh, mà nữ quyến cũng ít.

Dung Xuyên giải thích: “Nữ quyến đều ở lầu hai, nam nhân ở lầu sẽ lên.”

Dung Xuyên cũng là do Ninh Hầu gia dẫn đến đây, mới nơi . Ninh Hầu gia thích tranh, tất cả đều là vì , tranh chữ của tồi.

Dung Xuyên nghĩ đến Ninh Hầu gia thì liền thấy xe ngựa của Ninh Hầu phủ. Xe ngựa dừng , Dung Xuyên trong lòng vui sướng, lâu gặp Ninh Hầu gia. “Bái kiến Hầu gia.”

Chương 752: Lý Chiêu

Ninh Tự vẫn luôn cố nhịn gặp Dung Xuyên. Cha Chu Thư Nhân mới nhậm chức, Ninh Quốc phủ vẫn nên cố gắng tiếp xúc với Chu phủ thì hơn. Hôm nay thật trùng hợp. “Đến xem tranh ?”

Dung Xuyên tiến lên một bước: “Vâng, Hầu gia cũng hẹn ?”

Ninh Tự gật đầu: “ .”

Dung Xuyên chút thất vọng, nhưng vẫn hỏi một câu: “Hầu gia gần đây bận ?”

Đã lâu gặp . Từ khi cảm thấy Ninh Hầu gia là cha, từ nhỏ nhận sự quan tâm của cha , đột nhiên cha, cũng dần dần khao khát sự quan tâm của ông.

Ninh Tự trong mắt vẻ kinh hỉ, Dung Xuyên để ý đến ông. Niềm vui trong lòng sắp tràn ngoài, ông nhịn đưa tay sờ tóc Dung Xuyên: “Gần đây quả thật bận, đại quân sắp hồi triều.”

Ông dối, gần đây ông quả thật Hoàng thượng sai khiến xoay như chong chóng. Điều càng chứng thực, Hoàng thượng hy vọng Ninh Quốc phủ và Chu phủ tiếp xúc, ảnh hưởng đến Chu Thư Nhân.

Dung Xuyên thu liễm cảm xúc, lùi một bước: “Hầu gia ngài cứ bận việc .”

Ninh Tự gật đầu với nương t.ử của Chu đại nhân đang chào ông, đó buông rèm cửa sổ xe xuống. “Đi thôi.”

Trúc Lan đợi xe ngựa , ánh mắt Dung Xuyên. Dung Xuyên vẫn luôn chằm chằm xe ngựa. Lúc Trúc Lan chuyện phiếm với Đổng thị, Đổng thị , Xương Liêm và Dung Xuyên thường xuyên gặp Ninh Hầu gia, lúc đó bà thật nghĩ nhiều, vẫn luôn cho rằng ruột chăm sóc cháu trai.

Hôm nay thấy đúng, ánh mắt của giống như cha con trai , Dung Xuyên Ninh Tự cũng như cha. Nếu xác định Dung Xuyên là con trai của Hoàng thượng, bà nghĩ nhiều .

Trúc Lan nhanh nghĩ đến Thẩm Dương, dung mạo của Dung Xuyên, ngộ . Hoàng thượng và Hoàng hậu đối với Dung Xuyên thật sự che chở, một chút cũng liên lụy đến Dung Xuyên, cho nên mới ám chỉ Ninh Hầu gia!

Họa lâu, Trúc Lan dẫn theo cháu gái và con gái lên lầu. Họa lâu chiếm diện tích rộng, hai cửa hàng hai bên cũng là họa lâu, đả thông với , sẽ một lát là hết. Đứng bên cửa sổ còn thể thấy sân của họa lâu, sân ít phòng ở, mỗi phòng đều tranh.

Trúc Lan bên cửa sổ: “Hôm nay thật ít.”

Sân , qua .

Đổng thị chút kích động, nàng đầu tiên đến họa lâu. “Mẹ, đây chắc là họa lâu lớn nhất kinh thành nhỉ.”

Trúc Lan: “Vừa Dung Xuyên một câu, hình như là họa lâu lớn nhất, tranh ở đây đều tồi.”

Chỉ tiếc là gia đình chút eo hẹp, nếu , bà thật mua hai bức về. Nghĩ đến bạc, mỗi cuối tháng, túi tiền của bà đều xẹp lép.

Hộ Bộ, Chu Thư Nhân và Khâu Duyên đang xem tấu chương xin cấp bạc của các bộ, đây là từ trong cung mới đưa đến. Khâu Duyên quen: “Xem qua trong lòng hiểu rõ là .”

Chu Thư Nhân cũng để tâm, chỉ là thấy lý do vẻ thú vị nên thêm vài . Lễ Bộ lý do là đồ dùng của Lễ Bộ cũ kỹ, nên đổi, những thứ thể dùng nữa.

Không đáng chú ý nhất là Công Bộ, còn cách nào, Công Bộ thật sự tự tin, ừm, yếu thế nhất.

Chu Thư Nhân tin lý do của Lễ Bộ. Đừng Lễ Bộ thực quyền gì, trong Lục Bộ xếp thứ ba, xin bạc nhất định thể xin . Ngược Công Bộ mới là nơi thật sự cần tiền để đổi mới.

Tiêu Thanh hừ một tiếng: “Hộ Bộ khó khăn lắm mới chút bạc, mấy mới đầu tháng đòi tiền.”

Chu Thư Nhân : “Ở đây tấu chương của Binh Bộ.”

Tiêu Thanh mặt lập tức đen : “Cứ chờ xem, lát nữa lão già họ Lý sẽ đến.”

Người thể nhắc, lời dứt, Binh Bộ Thượng thư Lý đại nhân liền bước . “Tiêu lão ca, đang nghĩ đến thăm ca ca, ca ca nhắc đến , vẫn là tình cảm của chúng !”

Chu Thư Nhân nếu cần chào hỏi, ông nhất định dời mắt , miệng của Lý đại nhân thật lợi hại!

Chu Thư Nhân và Khâu Duyên chào hỏi: “Lý đại nhân.”

Lý đại nhân vui vẻ hớn hở: “A, hai vị cũng ở đây .”

Sau đó với Tiêu Thanh: “Ta thật ngưỡng mộ ca ca, phụ tá đắc lực đều là tài ba, giống , hai phụ tá cứ như hai kẻ ngốc.”

Một hai nháo ba thắt cổ đều , thế mà còn lên vị trí của lão tử, cửa . Binh Bộ thể giao cho kẻ ngốc, nếu , bắt nạt đến c.h.ế.t mất.

Tiêu Thanh giật giật khóe miệng, râu cử động liên tục. “Giao tiếp nhiều năm như , ai mà ai. Ngươi ruột của ngươi, tiền thì , mạng thì một.”

Lý Chiêu trừng mắt: “Ngươi còn ruột của , ca, ngươi thể tổn thương trái tim .”

Chu Thư Nhân lúc ngước trần nhà, nếu sẽ tiếng. Có thể Thượng thư đều là những lợi hại, ông tự nhận mặt đủ dày, hôm nay thua, ông với Lý đại nhân!

Tiêu Thanh đau dày, ghê tởm. “Cửa ở lưng, mau biến khỏi mắt , Hộ Bộ chúng bận lắm, ngươi mau .”

Lý Chiêu thấy mềm , kéo ghế xuống. “Tiêu lão già, ngươi đuổi . Hôm nay cứ ở lì đây, một vạn lượng đừng hòng tống .”

Hôm nay ông thật vì tiền trợ cấp mà đến, ông là vì tiền khấu trừ của Binh Bộ. Hộ Bộ mới tiền , ông lấy về một ít, đợi lâu , Binh Bộ chẳng vớt vát gì.

Tiêu Thanh mặt đen , ông còn cùng hai trợ thủ bàn chuyện thư quán. Số tiền thương nhân buôn bán biển cho ông hài lòng, ông cũng nghĩ cách để kiếm thêm chút bạc từ thư quán. Dù hố hoàng t.ử cũng , hố ai cũng , chỉ thể hố một , túi tiền Hộ Bộ thoải mái là .

Lý Chiêu nghiền ngẫm Tiêu Thanh. Ông vẫn luôn chú ý đến động tĩnh tiếp theo của Hộ Bộ. Ông và Tiêu Thanh giao tiếp nhiều năm như , thể hiểu rõ Tiêu Thanh, nhưng cũng hiểu một nửa. Ông tự tin sẽ xin tiền.

Chu Thư Nhân và Khâu Duyên liếc , hai vẫn nên nền thì hơn.

Chu Thư Nhân nghĩ Hộ Bộ còn bao nhiêu bạc. Đừng hai mươi vạn lượng nhiều, nơi cần dùng tiền còn nhiều hơn. Đây vẫn là những khoản cần dùng gấp, lũ lụt ở phương nam lập tức lấy mười vạn lượng, là bổng lộc, là mấy khoản cần dùng gấp, Hộ Bộ thật sự còn bao nhiêu bạc.

Tiêu Thanh nghiến răng hàm , Lý Chiêu mặt dày đến mức nào, ông lĩnh giáo qua. Nhiều năm như , Binh Bộ từ tay ông lấy tiền nhiều nhất, đều dựa Lý Chiêu. Lý Chiêu thật sự tư tâm, nếu , lão già sẽ vững ghế Thượng thư như .

Lý Chiêu nhận lấy dâng lên, mỗi uống đều ghen tị, ông là yêu . “Mỗi uống của Hộ Bộ đều ngưỡng mộ, nghĩ đến Binh Bộ chúng , so so . Binh Bộ chúng là những kẻ thô lỗ, tâm tư đấu mấy bộ khác, luôn bắt nạt!”

Tiêu Thanh “phi” một tiếng: “Ngươi câm miệng . Ngươi ngưỡng mộ thì mặt Hoàng thượng mà xin!”

Lý Chiêu gượng một tiếng, Hộ Bộ khổ sở, ông . Chi phí của Hộ Bộ là do Hoàng thượng đặc phê, ông cũng dám. “Ta chỉ là thôi.”

Lúc thông báo tiến : “Đại nhân, mấy vị hoàng t.ử đến.”

Chương 753: Không,

Tiêu Thanh , hối hận thôi. Sớm đuổi Lý Chiêu sớm. Để tên nhóc Hộ Bộ tiền , lão già nhất định sẽ ăn vạ . Ông nghiến răng: “Khâu Duyên, ngươi dẫn Lý đại nhân lấy bạc.”

Khâu Duyên đau lòng thôi, mất một vạn lượng. Hắn hoảng hốt, nhưng thể phản bác lời của Thượng thư đại nhân. “Vâng ạ.”

Lý Chiêu chút , nhưng đối diện với ánh mắt uy h.i.ế.p của Tiêu Thanh, cân nhắc một chút, vẫn là nên đắc tội Tiêu Thanh ngay lập tức. Nếu , Tiêu Thanh thật sự sẽ giữ bạc của ông. Mấy năm khi mới nhậm chức Binh Bộ Thượng thư, ông từng xúc động đắc tội Tiêu Thanh, ông nếm trải cảm giác đó.

Chu Thư Nhân đợi Lý đại nhân ngoài, mở miệng : “Đại nhân, cũng về .”

Tiêu Thanh : “Ngươi ở . Bây giờ thương lượng thời gian, tin tưởng năng lực của ngươi, nhớ kiếm nhiều tiền .”

Chu Thư Nhân hiểu rõ, Thượng thư đại nhân giữ ông để trợ công. “Vâng ạ.”

Mấy vị hoàng t.ử bước , Chu Thư Nhân thầm nghĩ, của Hộ Bộ đều là nhân tài, dẫn đường đủ chậm.

Mấy vị hoàng t.ử sắc mặt .

Tiêu Thanh dậy: “Mấy vị hoàng t.ử cùng đến, sắc mặt thế , chắc là nóng .”

Ông dừng với tiểu nhị bên cạnh: “Ngươi thật mắt , còn mau dâng lạnh cho mấy vị hoàng t.ử giải nhiệt.”

Trương Cảnh Dương xuống suýt nữa thì tức . Tại sắc mặt họ khó coi, lão cáo già hiểu rõ nhất. Dẫn đường đặc biệt chậm, rõ ràng là kéo dài thời gian để thương lượng tính kế họ!

Trương Cảnh Thời liếc Tiêu đại nhân, Chu Thư Nhân. Hai ở cùng , chút e dè.

Tứ hoàng t.ử Trương Cảnh Tích mà như , trong lòng mắng , hai kẻ lòng hiểm độc hợp với , thật mệt cho phụ hoàng nghĩ .

Trương Cảnh Hoành chỉ đến xem náo nhiệt, tiếp lời Tiêu đại nhân: “Chờ một chút, đừng chỉ dâng lạnh. Nghe chi phí của Hộ Bộ vẫn luôn tồi, dâng chút trái cây và hạt dưa lên . À , mang thêm hai chậu băng đến nữa, thời tiết thật nóng, Tiêu đại nhân ngài ?”

Tiêu Thanh: “...... Phải.”

Ngũ hoàng t.ử giống đến để tranh giành, mà càng giống đến xem kịch, ngay cả hạt dưa cũng đòi. mà, tuy chi phí của Hộ Bộ tồi, nhưng mỗi tháng cũng định mức, đau lòng!

Chu Thư Nhân lâu gặp Ngũ hoàng tử, nếu nhớ rõ dáng vẻ đây của ngài , hôm nay suýt nữa nhận . Ngũ hoàng t.ử bây giờ trông cực kỳ thuận mắt!

Trương Cảnh Dương cầm quạt: “Lão ngũ , ca ca đối với ngươi tồi chứ, ngươi cũng ít chiếm tiện nghi của ca ca.”

Trương Cảnh Hoành: “A, nhị ca đối với tiểu quả thật tồi.”

Ăn chực uống chực lâu như , cũng từng đuổi ngoài.

Trương Cảnh Dương mở quạt phe phẩy: “Ca ca lời của ngươi trong lòng cũng yên tâm .”

Trương Cảnh Hoành lưng chợt lạnh: “Chỉ cần nhắc đến chuyện mượn tiền, vẫn là nhị ca của .”

Trương Cảnh Dương nghẹn , thằng nhóc phản ứng thật nhanh.

Chu Thư Nhân cảm thấy Ngũ hoàng t.ử bây giờ ý tứ!

Họa lâu, Trúc Lan chuẩn rời , xuống lầu bảo tiểu nhị tìm Dung Xuyên.

Dung Xuyên chờ sẵn ở cửa lầu. Trúc Lan thấy bên cạnh Dung Xuyên, ngạc nhiên, Thẩm Dương .

Dung Xuyên phiền thôi, Thẩm Dương quấn lấy một hồi. “Thím, giờ còn sớm, con bảo tiểu nhị đặt bàn ở tửu lầu, chúng qua đó .”

Trúc Lan cũng quả thật chút đói bụng: “Được.”

Thẩm Dương đoán là ai, còn tưởng Trương Dung Xuyên một đến họa lâu, hóa cùng khác. Người gặp qua, rõ là ai, vội vàng bước lên một bước: “Bái kiến Thục nhân.”

Trúc Lan vốn định như thấy, bà cũng tài diễn xuất. “A, là ngươi , chú ý.”

Thẩm Dương : “Thục nhân cũng đến xem tranh, thích bức nào ạ? Nếu thích, ngài cứ chọn một bức.”

Trúc Lan Thẩm Dương một bộ dạng “ngài thích thì tặng”, nên lời. Tuy bà là vai vế bà nội, nhưng đây là nơi công cộng, tặng cũng tặng lén chứ. Ở bên ngoài thế , tặng , hổ.

Hơn nữa, Thẩm Dương gọi bà là “Thục nhân”, rõ ràng cho , bà là quan quyến cấp tam phẩm. Thẩm Dương coi bà là một phụ nhân vô tri ? Bà nhận và Chu phủ nhận gì khác ?

Trúc Lan thu nụ : “Tiền mua tranh, Chu phủ vẫn thể trả nổi. Cáo từ.”

Ngươi tính kế , đừng trách khách khí.

Thẩm Dương sắc mặt biến đổi, lời của nương t.ử Chu đại nhân, như thể coi thường Chu phủ . Chỉ là cho cơ hội nữa, đoàn khỏi họa lâu.

Thẩm Dương ngơ ngác bóng lưng đoàn , thấy tiếng bàn tán nhỏ phía , mặt đen , nhanh chóng ngoài. Đợi đến cửa, xe ngựa của Chu phủ . Gió thổi qua xe ngựa, Thẩm Dương sửng sốt.

Tiểu nhị nghi hoặc hỏi: “Công tử, ngài xem gì ạ?”

Thẩm Dương hồn: “Không, thấy gì cả.”

Bên trong xe ngựa của Chu gia, Tuyết Hàm Ngọc Sương bên cửa sổ, liền kéo Ngọc Sương . Vừa gã nam t.ử chọc giận mẫu đang chằm chằm Ngọc Sương!

Tuyết Hàm Ngọc Sương. Ngọc Sương từ nhỏ nuôi dưỡng , cũng thiếu dinh dưỡng. Ngọc Sương giống đại ca về chiều cao, vóc dáng cô bé thấp hơn nàng bao nhiêu, mười ba mười bốn tuổi cũng tin.

Tuyết Hàm cau mày: “Dung Xuyên, là ai ?”

Dung Xuyên : “Hắn chính là Thẩm Dương mà thường xuyên kể với .”

Tuyết Hàm hiểu : “Hóa !”

Người thật thông minh.

Dung Xuyên bên cạnh Tuyết Hàm, trong lòng đang vui sướng. Tay và tay Tuyết Hàm chỉ cách một nắm tay. Chàng đè nén niềm vui trong lòng : “Chúng nhắc đến nữa.”

Tuyết Hàm: “Ừm, đặt bàn ở tửu lầu nào ?”

Dung Xuyên : “Ta đặt ở Thực Lâu.”

Lần ăn, nghĩ sẽ đưa Tuyết Hàm ăn, hôm nay nguyện vọng thành hiện thực.

Trúc Lan vẫn luôn dời mắt ăn “cẩu lương”, đến Thực Lâu liền đầu . Bà vẫn luôn nỡ , nghĩ quá lãng phí. Lời đến bên miệng nuốt . Dung Xuyên hiếu kính bà, là vì lấy lòng Tuyết Hàm. Hơn nữa Dung Xuyên tiền, ai thiếu tiền chứ vị sẽ thiếu. Bây giờ nghĩ hoàng kim tặng, bà chút ghen tị.

Tuyết Hàm Thực Lâu: “Huynh trong lòng Thực Lâu?”

“Ừm, đặt ngư yến, nhưng món ăn ở Thực Lâu đều tệ.”

Tuyết Hàm giá cả, Dung Xuyên với nàng, nàng chỉ cảm thấy ngọt ngào, trong lòng nhớ thương nàng mới đưa nàng ăn.

Hộ Bộ, Chu Thư Nhân ánh mắt dời khỏi mấy cái hộp, mấy vị thật tiền, khó trách Hoàng thượng công khai hố mấy vị hoàng tử.

Tiêu đại nhân ho khan một tiếng: “Thư quán giao cho Chu đại nhân, Chu đại nhân, ngài cũng vài câu ?”

Chu Thư Nhân nhận tín hiệu, : “Vậy hạ quan xin vài câu.”

Mấy vị hoàng tử: “.......”

Không, bọn họ !

Chương 754: Lòng hiểm độc

Chu Thư Nhân thẳng , nụ mặt biến mất, dần dần chuyển thành vẻ mặt sầu khổ: “Kế hoạch ban đầu là để sách cổ hư hỏng của Hộ Bộ thư quán. Chỉ là, ai, hư hỏng quá nghiêm trọng, quá cũ nát, tổn hại đến thư quán, cho nên...”

Câu tiếp theo, Chu Thư Nhân nữa. Mọi đều là thông minh, đều thể hiểu!

Tiêu đại nhân hiểu, trong lòng thầm nghĩ, Chu Thư Nhân quả nhiên ông thất vọng. Mấy vị hoàng t.ử đều là những kẻ tiền, gia sản hậu hĩnh. Năm đó mẫu tộc của mấy vị hoàng t.ử cũng vơ vét ít, tiền trong tay hoàng t.ử dồi dào, chính vì nền tảng quá vững chắc, tiền nên hành động nhỏ mới ngừng.

Nhị hoàng t.ử Trương Cảnh Dương c.ắ.n một miếng Chu Thư Nhân, lòng hiểm độc, hố tiền tính, còn hố cả bộ sưu tập của . Bộ sưu tập của đều là trân phẩm, quý giá vô cùng, một món đáng giá liên thành.

Tam hoàng t.ử Trương Cảnh Thời kéo khóe miệng: “Chu đại nhân, ngài một khi mở miệng, nhất định thấy máu!”

Chu Thư Nhân mặt dày: “Hạ quan cũng là bất đắc dĩ a!”

Tài diễn xuất của ông cũng tồi, ừm, vẻ mặt đau khổ đúng chỗ.

Tứ hoàng t.ử Trương Cảnh Tích ý định rút lui. Tiêu đại nhân và Chu Thư Nhân hai như một cái hố đáy, sợ lấp đầy!

Trương Cảnh Hoành trái , trong tay chỉ còn vỏ hạt dưa. Hôm nay học nhiều điều. mà, cửa Hộ Bộ , nhất định sẽ bước nữa, tốn tiền!

Tiêu Thanh thở dài: “Hộ Bộ cũng là cho thư quán thêm phần thể diện, tất cả đều là vì Hoàng thượng a!”

Chu Thư Nhân: “Mấy vị hoàng tử, các ngài xem?”

Thời điểm thể hiện lòng hiếu thảo đến. Hoàng thượng hố con trai nương tay, họ cũng lý do gì để nương tay.

Mặt mấy vị hoàng t.ử đều tái , đặc biệt là Tứ hoàng tử. Hắn chuẩn rút lui, bây giờ Tiêu đại nhân nhắc đến phụ hoàng, dám rút nữa, chỉ thể cứng rắn đáp lời, giá của , bộ sưu tập của .

Trương Cảnh Tích n.g.ự.c đau nhói, nhị ca chỉ là thích sưu tầm, tam ca cũng . Chỉ , là thật sự yêu thích sách vở và tranh chữ, cũng là học vấn nhất trong các hoàng tử!

Lễ Châu thành, Xương Nghĩa chờ ở cửa thư viện. Hắn đến Lễ Châu, vội gặp em vợ ngay mà cẩn thận điều tra . Sau khi xác nhận những gì em vợ trong thư đều là thật, mới lộ diện.

Tiền Khả Kỳ khỏi thư viện, kỹ, cảm thấy quen thuộc, do dự : “Tỷ phu?”

Xương Nghĩa chỉ xe ngựa phía : “Lên xe ngựa chuyện!”

Tiền Khả Kỳ gật đầu, theo lên xe ngựa. Đối mặt với tỷ phu, căng thẳng. Trước còn nhỏ, ngây thơ mờ mịt, thư viện, học tri thức, hiểu nhiều hơn, , tỷ phu và tỷ tỷ thực sự thích .

Xương Nghĩa đợi em vợ xong, hiệu cho xa phu thể . “Thư của ngươi, chúng nhận . Tỷ tỷ ngươi yên tâm về ngươi, nên bảo đến Lễ Châu xem ngươi thế nào.”

Tiền Khả Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu. Hắn thư thứ nhất là vì tự hiểu lấy, đến Chu phủ chán ghét. Thứ hai cũng là chí khí, dựa bằng dựa . Hắn thiếu tiền, đang sách ở thư viện, cộng thêm sự che chở của Dương gia, cũng chút tự tin.

Hắn thật trông mong tỷ tỷ sẽ phái đến Lễ Châu, ngờ, tỷ tỷ chỉ cho đến, mà đến còn là tỷ phu!

Xương Nghĩa , đứa trẻ vẫn còn nhỏ, dù vợ qua đời trưởng thành ít. “Tỷ tỷ ngươi thật sự rời khỏi nhà , liền nàng tế bái vợ. Chúng pháp sự cho vợ, tỷ tỷ ngươi và cháu ngoại gái còn chép kinh văn, kinh văn đều mang đến đây.”

Tiền Khả Kỳ nghĩ đến , tai đỏ lên. Lúc còn sống, ít nhắc nhở tỷ tỷ hưởng phúc giúp . Trước khi lâm chung, còn luôn nhắc che chở tỷ tỷ như thế nào, bảo nhớ kỹ, nếu ở Chu phủ tỷ tỷ đối xử với , bảo cứ nhắc nhiều .

Xương Nghĩa phản ứng của em vợ, hiểu rõ, vợ chắc chắn về nương tử. Hắn thật để tâm, cũng mất, nương t.ử hoài niệm vợ, cũng định về cho nương t.ử . Hắn đối với em vợ chút hứng thú.

Tiền Khả Kỳ thấy tỷ phu , cảm giác như thấu, trong lòng hoảng hốt: “Tỷ phu.”

Xương Nghĩa thu hồi ánh mắt: “Ta sẽ ở Lễ Châu thành một thời gian, hôm nay ngươi cứ theo , sắp xếp cho ngươi thỏa, chúng cũng thể yên tâm một chút.”

Thằng nhóc là một đứa trẻ thiên phú, và viện trưởng của thư viện đ.á.n.h giá cao. Bị từ hôn, đứa trẻ cũng chịu ít lời châm chọc, còn nhỏ tuổi mà oán hận, còn thể dồn hết tâm tư việc sách. Đứa trẻ nếu bồi dưỡng sẽ tương lai.

Tiền Khả Kỳ hiểu rõ, tỷ phu dẫn gặp , gặp nhất định là quan viên của Lễ Châu thành. Hắn giật giật miệng: “Cảm ơn tỷ phu.”

Xương Nghĩa vuốt mái tóc vẫn còn dáng thiếu niên: “Chúng một nhà.”

Kinh thành, Hộ Bộ. Tiêu Thanh những bức tranh chữ và sách cổ đưa đến bàn, râu miệng đều vểnh lên.

Chu Thư Nhân cũng hài lòng, những bức tranh chữ chép , cũng sẽ mua với giá cao.

Tam hoàng t.ử vẻ mặt uất ức. Dù trở thành quán trưởng của thư quán, trong lòng cũng thoải mái. so với nhị ca và tứ , trong lòng thoải mái ít.

Nhị ca và tứ chẳng vớt vát gì, tiền thì lấy về , nhưng tranh chữ sách cổ bỏ .

Nhị hoàng t.ử Trương Cảnh Dương một khắc cũng Hộ Bộ nữa, nghiến răng: “Chu đại nhân, ngài một khi mở miệng, bổn hoàng t.ử lĩnh giáo.”

Chu Thư Nhân khiêm tốn : “Hạ quan dám nhận sự bội phục của Nhị hoàng tử.”

Trương Cảnh Hoành chút ngơ ngác, giọng điệu của nhị ca hận thể ăn thịt Chu Thư Nhân!

Tiêu Thanh ho khan một tiếng: “Mấy vị hoàng t.ử còn việc gì ? Nếu việc gì, bản quan cũng nên tấu chương cho Hoàng thượng.”

Chu Thư Nhân tiếp lời: “Đây đều là lòng hiếu thảo của mấy vị hoàng tử, Hoàng thượng thấy nhất định sẽ vui mừng.”

Tứ hoàng t.ử Trương Cảnh Tích lên: “Cáo từ.”

Trương Cảnh Dương cũng dậy theo, trong lòng tự nhủ, chỉ cần Hộ Bộ còn Chu Thư Nhân, nhất định sẽ dễ dàng đến cửa. Bây giờ trong lòng đều đang rỉ máu, của hồi môn của mẫu phi đều cho cả, của hồi môn của mẫu phi phong phú, ngoại tổ cũng lực ủng hộ, tiền, cũng đau lòng.

Nhị hoàng t.ử Trương Cảnh Dương trừng mắt Trương Cảnh Hoành còn đang uống : “Kịch kết thúc .”

Trương Cảnh Hoành gượng một tiếng: “A, giờ còn sớm, cũng nên hồi phủ.”

Nói , liền nhanh chân chuồn.

Chu Thư Nhân theo mấy vị hoàng t.ử rời , đó : “Lần đắc tội hết mấy vị hoàng t.ử .”

Tiêu Thanh nhạo một tiếng: “Đừng cứ như ngươi sợ .”

Thật coi !

Chu Thư Nhân tủm tỉm: “Hạ quan chỉ là cảm khái một chút thôi.”

Tiêu Thanh đếm xong ngân phiếu, run run ngân phiếu: “Thật tiền, hai mươi vạn lượng lấy là thể lấy ngay.”

Ông tự nhận là một vun vén cuộc sống, mấy năm nay cũng tích cóp ít của cải. Nhìn ngân phiếu trong tay, ông chút ghen tị, gia sản của ông bán hết cũng nhiều như .

Chương  755: Vẫn còn học

Chu Thư Nhân thầm nghĩ, thời chiến loạn, mẫu tộc của mấy vị hoàng t.ử vơ vét ít bạc. Dù mấy năm nay xa hoa tiêu tốn ít, nhưng nền tảng vững chắc, thêm thu nhập, bạc nắm trong tay vẫn khiến kiêng kỵ. Tiền nhiều quá , tiền là thể chuyện, Hoàng thượng động tâm tư !

 

Hoàng cung, Hoàng thượng tấu chương Tiêu Thanh dâng lên. Nhiều năm như , con trai thứ hai và mấy đứa khác thu mua , đều cần bạc. Mấy năm nay tiêu ít, lão tam còn thể lập tức lấy hai mươi vạn lượng. Mấy đứa con trai đều tinh ranh, chúng cũng dám lấy quá nhiều, vặn bằng tiền mà thương nhân buôn bán biển đưa .

 

Cho nên, trong tay mấy đứa con trai còn ít bạc. Lần nhân cơ hội thăm dò, quả thật bất ngờ.

 

Hoàng thượng trong lòng lướt qua từ mẫu tộc của con trai thứ hai là Trần gia, mẫu tộc của con trai thứ ba là Tề gia, đến mẫu tộc của tứ nhi t.ử là Phùng gia. Ninh gia từ khi lập triều vẫn luôn khiêm tốn, còn ba gia tộc nhiều năm như , bao giờ thế nào là thu liễm.

 

Chớp mắt hai ngày, Chu Thư Nhân một nữa thượng lâm triều. Ông và Khâu Duyên hai luân phiên thượng triều, tháng ông , tháng Khâu Duyên .

 

Lần triều đình quan viên ít nhiều, hàng phía đều là những quan viên cố định thượng triều, ví dụ như thượng thư của Lục Bộ!

 

Chu Thư Nhân chút buồn ngủ, dậy sớm. Thật , triều đình thật sự việc gì của ông. Hỏi đến tiền bạc, Hộ Bộ Thượng thư ở đó, ông chỉ là cho đủ .

 

Hôm nay triều đình tin tức lớn duy nhất, đại quân ba ngày sẽ hồi triều. Đối với Hộ Bộ thì xem là tin tức, Hộ Bộ sớm thời gian cụ thể hồi triều, ai bảo cần Hộ Bộ chuẩn sẵn bạc gì!

 

Tan triều, Chu Thư Nhân theo bên cạnh Thượng thư, Lý đại nhân nhanh tới: “Tiêu đại nhân, bạc chuẩn xong ?”

 

Tiêu Thanh mí mắt cũng nâng, tiếp tục về phía .

 

Lý Chiêu thấy, Tiêu Thanh trốn ông, đây là chuẩn xong tiền trợ cấp. Nói , ông và Tiêu Thanh giao tiếp nhiều năm như , trong những việc lớn, Tiêu Thanh vẫn đáng tin cậy. mà, “Lão ca ca, chuẩn nhiều bạc một chút đấy nhé.”

 

Tiêu Thanh coi như thấy, đối với việc đòi tiền, ông cho bao nhiêu cũng chê ít!

 

Chu Thư Nhân cùng Binh Bộ Tả Thị lang chuyện. Binh Bộ Tả Thị lang ngây ngô: “Ta danh ngài từ lâu. Lý đại nhân ít nhắc đến ngài mặt chúng , chúng ngốc, bảo chúng thời gian học hỏi ngài nhiều hơn.”

 

Chu Thư Nhân: “.......”

 

Lời bảo ông đáp thế nào?

 

Lý Chiêu thấy giọng lớn, mặt đen , tên ngốc . Ông đầu : “Hộ Bộ và Binh Bộ đều là em một nhà, học hỏi lẫn , để phục vụ triều đình hơn.”

 

Chu Thư Nhân giật giật râu, ông thật , lẽ tâm tư của Binh Bộ đều dồn hết lên Lý đại nhân. “Đại nhân , học hỏi lẫn , cùng tiến bộ.”

 

Lý Chiêu trong mắt vẻ tiếc nuối, Chu Thư Nhân là võ tướng chứ!

 

Chu gia, Từ Triệu thị đến. Trúc Lan đón Từ Triệu thị : “Ta ở đây mới hai bức tranh, nên mời ngươi đến xem, giúp thẩm định một chút.”

 

Từ Triệu thị đối với tranh chữ vẫn tự tin. Tuy là con gái thương nhân, nhưng những gì nên học, bà cũng đều học qua. Sau khi gả chồng, sở thích cũng bỏ.

 

Trúc Lan chỉ là lấy tranh cớ để mời đến thôi. , tự nhiên cho thật một chút, vẫn là cầm tranh đến. Hai bức tranh , bà lấy từ tam phòng, bây giờ bà tiền mua tranh.

 

Trúc Lan hiệu cho nha mở tranh, lên đến tranh. Hai bức đều là tranh núi non trùng điệp. Trúc Lan cảm khái: “Bức tranh sơn hà , chỉ thời thái bình mới nhiều.”

 

Từ Triệu thị hồi tưởng chiến loạn, năm đó loạn lạc, Từ gia cũng c.h.ế.t ít . “ .”

 

Trúc Lan lời chuyển hướng: “Đại quân sắp hồi triều, các tướng sĩ đ.á.n.h lui kẻ địch, bảo vệ non sông ngoại tộc giày xéo, họ đều là những con ưu tú.”

 

Bà dừng , chút thương cảm : “Chỉ là chiến tranh thì thương vong, các tướng sĩ dùng m.á.u tươi để bảo vệ non sông, bảo vệ bá tánh an cư lạc nghiệp.”

 

Từ Triệu thị cũng nghĩ nhiều, thuận theo lời đáp , chỉ là trong lòng cảm khái một phen, đó liền bỏ qua.

 

Trúc Lan cũng thêm gì, tiếp tục xem tranh.

 

Đợi tiễn Từ Triệu thị , Trúc Lan thầm nghĩ, bà thể đưa lời nhắc nhở, Từ lão gia nghĩ đến , thì xem bản Từ lão gia. Hôm qua Chu Thư Nhân về ở, Chu Thư Nhân suy tính , đối với Từ gia vẫn cẩn thận một chút, Từ gia rốt cuộc là của Thái tử.

 

Hôm nay hàm súc nhắc nhở, nếu Từ gia hiểu , tự nhiên gì. Nếu Từ gia hiểu, thì bỏ lỡ một cơ hội , Hộ Bộ cũng thiếu một khoản tiền thu .

 

Từ gia, Từ lão gia mỗi nương t.ử Chu gia, đợi nương t.ử trở về, ông đều hỏi han. Nghe xong lời của nương tử, Từ lão gia t.ử lên, vẫn như thường lệ chuyện, chỉ là bước chân đến cửa thì dừng .

 

Từ lão gia cẩn thận suy ngẫm lời của Thục nhân, nắm chặt tay, ông nghĩ đến. Ông nhanh chóng ngoài, trong lòng thầm nghĩ, Chu gia thật đúng là quý nhân của Từ gia. Hôm nay nếu Dương Thục nhân mời nương t.ử qua thưởng tranh, ông nhận sự chỉ dẫn .

 

Buổi chiều, Hộ Bộ. Chu Thư Nhân đối chiếu sổ sách đưa đến, Khâu Duyên trở về.

 

Khâu Duyên hạ thấp giọng: “Ta đưa sổ sách, đại nhân mà đặc biệt vui vẻ.”

 

Chu Thư Nhân ngẩng đầu: “Chắc là chuyện gì vui !”

 

Khâu Duyên nghi hoặc: “Có thể là chuyện vui gì chứ? Sắp đến ngày đại quân hồi triều, tiền sắp cạn, đây là hỉ sự lớn đến mức nào mà Tiêu đại nhân còn thể ?”

 

Chu Thư Nhân trong lòng rõ ràng, nhất định là Từ gia đến đưa tiền. “Ta việc đây, bên tối nay đưa cho Thượng thư đại nhân.”

 

“A, .”

 

Ngày hôm , Chu Thư Nhân và Tiêu đại nhân cùng thượng triều. Đến cửa cung, Chu Thư Nhân liếc tấu chương của Tiêu đại nhân, đây là do Tiêu đại nhân tối qua.

 

Trên triều đình, Tiêu đại nhân : “Thần việc tấu.”

 

Hoàng thượng tấu chương: “Trình lên.”

 

Tiêu Thanh đưa tấu chương cho Liễu công công, đó cảm nhận ánh mắt của các đồng liêu, ừm, .

 

Hoàng thượng mở tấu chương, việc ông . Thái t.ử hôm qua , chỉ là tiền. Đầu ngón tay vuốt ve tiền tấu chương, thương nhân thật tiền, tay là năm mươi vạn lượng. “Truyền xuống, cho cùng xem.”

 

Các quan viên bên tức giận hỏng, Hộ Bộ Thượng thư thượng triều, ít khi chủ động mở miệng, phần lớn là chọc tức mới phản công, nhưng mỗi Tiêu đại nhân mở miệng đều là đại sự.

 

Tấu chương chuyền một vòng, triều đình ai ngốc. Chu Thư Nhân thấy đại nhân ánh mắt mờ ám Thái tử.

 

Chu Thư Nhân cúi đầu, a, chuyện thật sự liên quan gì đến Thái tử, Thái t.ử chỉ là chịu oan ông thôi. mà, điều đối với Thái t.ử cũng lợi.

 

Tiêu đại nhân đợi tấu chương tay Hoàng thượng mới : “Từ gia chủ quyên tiền cho triều đình, mỗi một câu đều phát từ đáy lòng. Lão thần xong đều hổ thẹn, thương nhân đều thể chủ động quyên tiền, thần lĩnh bổng lộc mà giác ngộ thương nhân vượt qua, thần hổ thẹn!”

 

Tiêu đại nhân dừng tiếp: “Hoàng thượng, sự giác ngộ và cống hiến của Từ gia, lão thần cho rằng đáng khen thưởng, xin Hoàng thượng minh giám.”

 

Chu Thư Nhân đầu càng cúi thấp, ông cảm thấy, vẫn còn học nhiều!

 

 

Loading...