Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 740: Nhậm chức
Cập nhật lúc: 2025-09-15 07:12:59
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xương Trung vui vẻ: “Ta ngay nhị cháu trai đủ nghĩa khí mà.”
Cậu bé nhanh chóng trèo xuống ghế chạy đến bên Minh Đằng, một tay giật lấy túi tiền của !
Minh Đằng che chặt túi tiền: “Tiểu thúc thúc?”
Xương Trung tủm tỉm: “Có phúc cùng hưởng mà. Ngươi xem, túi tiền của thúc chỉ mấy đồng tiền, so với túi tiền của ngươi chênh lệch quá nhiều, cùng hưởng mới đúng!”
Ừm, dối, trong túi tiền quả thật mấy đồng.
Minh Thụy ha hả: “Tiểu thúc thúc đúng.”
Đáng đời, ai bảo Minh Đằng thích đếm bạc khoe khoang, còn chỉ một đếm mặt tiểu thúc thúc. Tiểu thúc thúc đây là sớm nhắm trúng !
Minh Đằng trừng lớn mắt. Đây là bạc tích cóp a, dễ dàng gì , chịu bao nhiêu cái bạt tai của mới tích cóp !
Xương Trung buông tay: “Giờ cũng còn sớm, cũng nên về thôi, cha chắc đang đợi về sân đấy!”
Minh Đằng: “......”
Cậu sợ ông nội, run rẩy cởi túi tiền . Sau đó nổi giận: “Minh Thụy, bạc của ngươi còn nhiều hơn , mà cũng hổ đưa tay ?”
Xương Trung mắt sáng rực lên. Tam cháu trai từng đếm bạc, túi tiền cũng bẹp lép, thế mà tiền hơn nhị cháu trai. “Có phúc cùng hưởng!”
Ngoài cửa thư phòng, Chu Thư Nhân và Minh Vân ở cửa. Minh Vân tiếng là thể tưởng tượng tình hình bên trong, nhịn một cái.
Chu Thư Nhân thấy tiếng : “Con nên nhiều một chút.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Đừng lạnh mặt nữa, ông ông nội còn thấy khó chịu. Chắc là ông tiếp xúc với những kẻ mặt lòng dao, vẫn là những kẻ đó thuận mắt hơn!
Minh Vân sửng sốt, mím môi: “Tôn nhi sợ áp chế Minh Đằng và mấy đứa .”
Chu Thư Nhân vỗ vai cháu trai cả: “Hố chúng nó vài là chúng nó sợ ngay. Con xem tiểu thúc thúc của con kìa, bài học , Minh Đằng và Minh Thụy nhất định sẽ nhớ kỹ.”
Tuy mặt lạnh của cháu trai cả cũng hiệu quả, nhưng ông vẫn thích kiểu ngấm ngầm hơn.
Minh Vân: “...... Tôn nhi học .”
Trong thư phòng, túi tiền của Minh Thụy và Minh Đằng đều xẹp lép, tuy cũng nhiều hơn Minh Đằng bao nhiêu!
Xương Trung và Minh Huy vui vẻ vỗ tay: “Minh Huy, về chính viện , ngươi cũng nên về thôi nhỉ.”
Minh Huy cảm thấy, thiên hạ chỉ tiểu thúc thúc là với nhất.
Xương Trung dắt tay Minh Huy, hài lòng vì Minh Huy lời .
Chu Thư Nhân trong mắt đều là ý , con trai một bụng tâm tư chắc chắn là giống ông. Ông mở cửa thư phòng, dắt tay con trai béo ú: “Cha đến đón con.”
Con trai mới bắt nạt mấy đứa cháu xong, hôm nay ông tạm tha cho chúng, kiểm tra bài vở nữa.
Xương Trung cong mắt, ngọt ngào: “Cha.”
Minh Đằng và Minh Thụy vội dậy: “Ông nội.”
Minh Vân cũng , ông nội đang tủm tỉm, kéo khóe miệng cũng một cái. Minh Đằng và Minh Thụy thấy lập tức kinh hãi, đại ca ? Có chỉnh bọn họ ?
Chu Thư Nhân ý càng đậm, dắt con trai khỏi thư phòng. Chuyện của các cháu, ông quan tâm, quan tâm!
Xương Trung vui vẻ theo cha, còn phe phẩy cái túi tiền nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-740-nham-chuc.html.]
Chu Thư Nhân dừng bước, thuận tay cởi túi tiền nhỏ, đổ hết bạc trong đó , chỉ để những đồng tiền vốn . Cất bạc xong, ông : “Con còn quá nhỏ, nhiều bạc thế nặng lắm. Cha giữ giúp con , cũng để con phát hiện . Mẹ con cho con mang nhiều bạc như .”
Xương Trung chớp mắt, lời của cha vấn đề gì, nhưng bạc túi cha, cảm thấy gì đó đúng nhỉ?
Chu Thư Nhân buộc chặt túi tiền. Ông giữ giúp con trai, ừm, giữ hộ!
Ngày hôm , Chu Thư Nhân liền đưa Minh Vân và mấy đứa khác đến Chung Tú thư viện. Việc nhập học thuận lợi, học vấn của Minh Vân và mấy đứa đều tồi. Bất kể là chính tả giải nghĩa, đều . Đối mặt với sự khảo sát của mấy vị , chúng cũng thể đối đáp trôi chảy.
Chu Thư Nhân một tiết học. Vì nhập học hỏi bối cảnh gia đình, Chung Tú thư viện càng yêu cầu cử nhân bảo lãnh, Chu Thư Nhân khiêm tốn cũng .
May mà Chu Thư Nhân còn nhậm chức, khuôn mặt quá bình thường, mặc thường phục giản dị, cũng thu hút sự chú ý của khác. Chu Thư Nhân từ chối lời giới thiệu của viện trưởng, vẫn thuận lợi xong một tiết học.
Buổi tối, các cháu tan học trở về, ăn cơm tối xong, Chu Thư Nhân đưa các cháu đến thư phòng, nhân lúc còn ở nhà mấy ngày, dạy dỗ thêm một ít.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đến ngày Chu Thư Nhân nhậm chức. Quan phục Hộ Bộ Thị lang cuối cùng cũng mặc lên ông.
Ngày đầu tiên nhậm chức, ông đến trình diện . Xe ngựa đến cửa lớn Hộ Bộ.
Chu Thư Nhân xuống xe giật giật khóe miệng. Ngoài cửa Hộ Bộ mấy vị, chờ ông xuống xe, đặc biệt nhiệt tình. Người bên trái : “Chu đại nhân cuối cùng cũng mong ngài đến .”
Người bên : “Đại nhân, mau trong, Thượng thư đại nhân vẫn luôn chờ đấy!”
Chu Thư Nhân ở cửa, sờ sờ tóc, kìm nén tức giận: “Mấy vị mời !”
Mấy vị đại nhân Hộ Bộ đương nhiên chú ý đến hành động của Chu đại nhân, ánh mắt chút lảng tránh. Bọn họ nhớ lúc Chung đại nhân rời khỏi Hộ Bộ cũng sờ sờ tóc !
Chu Thư Nhân khi gặp mấy vị đại nhân Hộ Bộ, ông phát hiện, so sánh một chút, tóc của ông nhiều hơn hẳn!
Trong hoàng cung, Hoàng thượng hôm nay tâm trạng tệ: “Lát nữa Hộ Bộ Thượng thư chắc sẽ đưa Chu Thư Nhân cung!”
Thái tử cũng : “ .”
Hoàng thượng vuốt râu: “Cuộc sống trôi chậm quá!”
Thái tử thấy chậm, ước gì còn chậm hơn nữa. Đại quân sắp hồi triều, tiền trợ cấp còn moi !
Hoàng thượng hiệu cho Liễu công công ngoài, đợi chỉ còn Thái tử mới : “Phủ sắp xếp mua ?”
Thái tử gật đầu: “Đã sắp xếp xong ạ.”
Hộ Bộ, Chu Thư Nhân gặp Hộ Bộ Thượng thư, Tiêu đại nhân. “Hạ quan bái kiến Thượng thư đại nhân.”
Tiêu đại nhân vuốt bộ râu thưa thớt: “Chu đại nhân thể đến Hộ Bộ, đây là may mắn của Hộ Bộ. Lão phu chờ đại nhân nhiều ngày .”
Chu Thư Nhân Tiêu đại nhân, ông tìm hiểu qua về các quan viên Hộ Bộ. Tiêu đại nhân Hộ Bộ Thượng thư quản lý túi tiền mười mấy năm, thể vững mười mấy năm, đó là tín của Hoàng thượng. “Đại nhân quá lời, hạ thần dám nhận. Hạ thần thể Hộ Bộ, là may mắn của hạ quan!”
Tiêu đại nhân tủm tỉm, ông cũng quan tâm lời của Chu Thư Nhân là thật lòng , dù ông cũng thấy thuận tai. “Hộ Bộ chúng đều việc với tiền bạc, con thích thẳng thắn. Bây giờ Hộ Bộ đang thiếu nhân lực, giờ cũng còn sớm, bản quan đưa ngươi cung.”
Chu Thư Nhân Tiêu đại nhân ôm một chồng sổ sách, lưng Tiêu đại nhân chút còng, như thể đang cầm vật gì đó nặng. Chu Thư Nhân im lặng đưa tay : “Để hạ quan cầm cho.”
Tiêu đại nhân tủm tỉm: “Được.”
Đồng thời trong lòng thở phào một . Đống sổ sách ông vẫn dám giao lên, chỉ chờ Chu Thư Nhân nhậm chức. Hôm nay cuối cùng cũng thể giao lên !
Chu Thư Nhân sổ sách trong tay, Tiêu đại nhân. Ông nhận sổ sách, lưng Tiêu đại nhân còn còng nữa, sải bước về phía . Chu Thư Nhân trong lòng trợn trắng mắt.
Xe ngựa hướng hoàng cung, Tiêu đại nhân Chu Thư Nhân đối diện, nhịn nhớ lời Hoàng thượng riêng với ông. Hoàng thượng quả thật coi trọng Chu Thư Nhân. Sau cùng việc ở Hộ Bộ, để ông xem, bản lĩnh của Chu Thư Nhân đến !