Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 734: Bài học nhớ đời

Cập nhật lúc: 2025-09-15 04:27:45
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa trưa món mì lạnh trụng qua nước đá, ăn một miếng là bao nóng nực trong đều tan biến.

Xương Trung còn nhỏ tuổi, tỳ vị của trẻ con bằng lớn nên mì lạnh của bé chỉ trụng qua nước giếng, quá lạnh. Dù , nhóc vẫn ăn vui vẻ.

Sau bữa trưa, các phòng đều bận rộn. Hành lý cần thu dọn, hạ nhân các phòng cần sắp xếp, cả Chu phủ trở nên vô cùng náo nhiệt.

Trúc Lan tắm rửa quần áo xong , ngoài sân chính viện vẫn còn ít hòm xiểng, các nha ma ma đang tất bật qua .

Tống ma ma : “Mấy cái rương gửi đến mấy hôm đều mở kiểm kê cả , vấn đề gì ạ.”

Trúc Lan thấy Tống ma ma đầu đẫm mồ hôi, mới nhớ, Tống ma ma cũng lớn tuổi hơn bà, bèn : “Vất vả cho bà , bà cũng nghỉ một lát !”

Tống ma ma quả thật chút mệt, lớn tuổi nên dễ mỏi mệt. Bà hiểu phu nhân khách sáo nên cảm ơn lui xuống.

Trúc Lan đám nha đầu bận rộn trong sân, hiện tại bên cạnh bà vẫn chỉ một Tống ma ma. Lần đến kinh thành, cũng nên để Tống ma ma dẫn dắt thêm hai nha đầu để san sẻ công việc.

Mười lăm phút , Chu Thư Nhân cuối cùng cũng dắt con trai tắm rửa xong : “Tiết trời oi bức thế , cứ ngâm trong nước là thoải mái nhất.”

Trúc Lan cau mày, kéo tay Chu Thư Nhân: “Thoải mái thật đấy, xem tay , da dẻ nhăn nheo hết cả .”

Chu Thư Nhân cũng chẳng buồn tay , bàn tay vốn gầy gò giờ càng khó coi, thật hoài niệm bàn tay thon dài của ở thời hiện đại. “Vẫn dọn dẹp xong ?”

Trúc Lan buông tay ông : “Chắc còn nửa canh giờ nữa là xong. Tinh thần như , định ngủ trưa ?”

Chu Thư Nhân: “Ừm, định xe ngựa dạo loanh quanh.”

Trúc Lan bàn tay nữa chìa của Chu Thư Nhân: “Hửm?”

Chu Thư Nhân ho khan một tiếng: “Nương tử hiểu mà!”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

“Không hiểu!”

Chu Thư Nhân: “....... Đừng mà!”

Trúc Lan hừ một tiếng: “Gần đây biểu hiện của .”

Hơn nữa Chu Thư Nhân mới đến Hộ Bộ, vẫn nên mang theo nhiều bạc một chút. Trúc Lan nghĩ đến bạc còn trong nhà, vẫn tiết kiệm một ít.

Chu Thư Nhân theo nương tử phòng, Trúc Lan lấy hộp , cầm hai tờ ngân phiếu trăm lượng và mười lượng bạc vụn đưa cho Chu Thư Nhân: “Chàng tiêu tiết kiệm thôi nhé, bạc trong nhà gần như tiêu hết , còn nuôi cả gia đình, mà còn mấy tháng nữa mới đến vụ thu hoạch đấy!”

Chu Thư Nhân cất bạc xong: “Yên tâm, tính toán .”

Cảm giác trong túi trống rỗng thật sự hoảng hốt, bài học quá đủ .

Xương Trung lau khô tóc: “Cha, .”

Trúc Lan dắt tay con trai mũm mĩm: “Được , đưa con ngủ trưa.”

Xương Trung ngủ, thích nhà ở kinh thành, hơn nữa lúc các cháu trai đều đến, bạn chơi cùng: “Mẹ, con tìm các cháu chơi!”

“Các cháu của con đều đang bận, chúng nó thu dọn hành lý của . Con ngoan ngoãn ngủ trưa với .”

Xương Trung sắc mặt mẫu , bé phát hiện mùa hè mẫu nổi giận nhiều hơn. Bây giờ mẫu nổi giận, nhưng vẻ mặt nhàn nhạt, dám chọc: “Mẹ, con mệt ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-734-bai-hoc-nho-doi.html.]

Chu Thư Nhân ngẩn , ban ngày ông đều ở nha môn, chuyện trong nhà nhiều lắm, hóa con trai bất tri bất giác kỹ năng sinh tồn mạnh mẽ như ?

Đại phòng, khắp sân đều vang lên tiếng của Lý thị: “Cái để trong phòng, mấy thứ cần thì gói hết . Hai các ngươi cẩn thận một chút, đây là đồ quý giá cả đấy.”

Minh Đằng cảm thấy bây giờ thật đáng sợ: “Cha, cha giúp một tay ?”

Xương Lễ uống lạnh, : “Ta tìm mắng.”

Bây giờ Lý thị cũng chẳng nể mặt . Tiết trời oi bức thế , chỉ cần giọng của nương tử là thể trong lòng nàng đang bao nhiêu lửa giận .

Minh Vân sắp xếp xong sách vở và hành lý của , khỏi phòng thấy Minh Đằng còn đang hóng chuyện: “Sách của dọn xong hết ?”

Minh Đằng vốn nóng nực khó chịu, thấy gương mặt lạnh như băng của đại ca thì lập tức lạnh sống lưng: “Chưa ạ.”

Chu lão đại cũng cảm thấy lạnh lẽo, vỗ một cái lưng con trai thứ: “Còn mau dọn dẹp, đừng nghĩ chờ nha rảnh rỗi giúp con dọn. Đồ của thì tự thu dọn.”

Mau dẫn đại ca của con !

Ánh mắt Minh Vân dừng cha, đối diện với nụ lấy lòng của ông, im lặng dời mắt : “Minh Đằng, trông dọn dẹp.”

Minh Đằng lòng lạnh như tro, thật sự định chờ nha giúp , ông nội sách vở giấy bút của tự thu dọn, vẫn luôn ghi nhớ, chỉ là thích hóng chuyện thôi mà!

Tam phòng, Đổng thị một vòng quanh các sân mới về. Các chị dâu và em dâu đều bắt bẻ gì, lòng nàng cũng yên tâm phần nào.

Ma ma hồi môn : “Tiểu thư, vẫn thư về quê báo tin vui ạ!”

Đổng thị cố tình báo tin vui: “Cha sớm muộn gì cũng sẽ thôi.”

Ma ma im lặng, ý nghĩa khác mà. Tiểu thư tự thư, nghĩa là tiểu thư vẫn còn nghĩ cho nhà đẻ. Bây giờ đến thư cũng , thế là…?

Đổng thị khẽ : “Ta cũng là cho cha , mối liên hệ giữa Đổng gia và Chu gia là dựa . Ta ở Chu gia sống , bọn họ mới thể giúp đỡ. Sau cha vẫn nên tỉnh táo một chút, đừng để các ca ca tẩu tẩu gây chuyện nữa.”

Ma ma hồi môn trong lòng run lên. Bà là tiểu thư lớn lên, lúc xuất giá tiểu thư vẫn còn kiêu ngạo, Chu gia hưng thịnh, tiểu thư cũng học nhiều. Lần tiểu thư quản gia ở kinh thành, . Bây giờ bà phát hiện, hiểu của về tiểu thư vẫn còn đủ. Bà cẩn thận nuốt nước bọt, những ý nghĩ nhỏ nhen nảy sinh lập tức biến mất.

Đổng thị hài lòng sự đổi của ma ma hồi môn. Từ khi nàng quản gia ở kinh thành, nàng phát hiện ma ma hồi môn chút tự mãn, những suy nghĩ nhỏ cũng bắt đầu trỗi dậy. Đây đều là do phận đổi mang , nhưng nàng sẽ để hạ nhân tam phòng gây chuyện thị phi.

Nhị phòng, Triệu thị cả tràn đầy nhiệt huyết, bận rộn một hồi cũng thấy mệt chút nào: “Con gái, nhà ở kinh thành thật lớn, phủ là của nhà chúng .”

Ngọc Sương hiểu lòng . Phủ ở Tân Châu cũng tệ, nhưng của Chu gia: “Ở nhà của , lòng mới an.”

Triệu thị : “ , bảy năm , nguyện vọng lớn nhất của con ăn no mặc ấm, trong tay chút tiền dư dả. ai thể ngờ Chu gia ngày hôm nay.”

Cha chồng thành quan tam phẩm, cả nhà kinh, chính là kinh thành. Bà thật sự sợ đây chỉ là một giấc mơ!

Ngọc Sương thẳng , bầu trời quang đãng một gợn mây, : “Chu gia sẽ ngày càng hơn.”

Triệu thị nét mặt giãn : “Ừm.”

Tứ phòng, nha và ma ma của tứ phòng đông nhất nên hành lý cũng thu dọn nhanh chóng. Tô Huyên và Xương Trí gốc cây hóng mát.

“Trước phủ ở Tân Châu cũng nhỏ, nhưng gác mái chiếm ít diện tích, sân của các phòng cũng lớn lắm. Vẫn là phủ ở kinh thành hơn, nhiều tiểu viện và gác mái như , sân của các phòng đều rộng rãi, cuối cùng cũng cảm giác chật chội nữa.”

Xương Trí thoải mái dựa ghế : “Trước tiểu viện nhiều là do tri phủ tiền nhiệm nhiều , nên ngăn sân lớn . nàng đúng, vẫn là nhà ở kinh thành thoải mái hơn.”

Loading...