Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1807: Làm nũng vô ích
Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:42:34
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xương Trí chỉnh trang ở ngoài thành, về nhà mà tiến cung thẳng, đem bộ hồ sơ vụ án giao cho Hoàng thượng. Chờ đến khi bẩm báo xong xuôi việc, trời tối hẳn.
Lúc Xương Trí bước khỏi cửa cung, lưng ướt đẫm mồ hôi. Hoàng thượng quả nhiên dọa một phen! Ngài còn cho rời kinh nữa. Hắn ước gì như , ở tu thư thì quá !
Vừa khỏi cửa cung, Xương Trí liếc mắt thấy ánh đèn lồng. Chưa kịp lên tiếng, Cẩn Ngôn mở lời: "Tứ gia, Hầu gia đang đợi ngài trong xe ngựa."
Xương Trí liền chạy nhanh đến xe ngựa: "Cha."
Chu Thư Nhân thấy con trai vẫn bình an vô sự, chịu khổ cực gì, liền : "Hừ, còn mau lên xe, chờ kéo ngươi lên ?"
Xương Trí nhanh nhẹn leo lên xe ngựa: "Cha, ngài lo lắng cho con ạ."
"Ngươi xem? Thằng nhóc nhà ngươi gan quá lớn."
Ông nghĩ, nếu đổi là điều tra, ông cũng thể cái sự lỗ mãng như Xương Trí!
Xương Trí rụt cổ : "Đó là biện pháp nhất mà con thể nghĩ ."
"Ồ."
Xương Trí lành: "Cha, ở bên ngoài con nhớ ngài và ."
"Nhớ xem chúng ngươi dọa c.h.ế.t ?"
Xương Trí vươn tay kéo tay áo của cha : "Con nghĩ , con chỉ nghĩ cha của con lợi hại như thế, nhất định thể bảo vệ con."
Chu Thư Nhân giật giật tay áo, râu cong lên vài phần: "Hừ, ai ngươi chỉ một đường gân, còn học cả cách nũng."
Xương Trí thầm nghĩ, để đòn, gì cũng . "Ai bảo ngài là cha của con chứ!"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chu Thư Nhân dứt khoát giật tay áo : "Hoàng thượng cho ngươi nghỉ mấy ngày?"
"Năm ngày ạ."
Chu Thư Nhân: "Hôm nay nghỉ ngơi cho , sáng mai hai cha con chuyện đàng hoàng."
Xương Trí: "!!"
Cho nên nũng một chút cũng vô ích ? Phì, nên lời khuyên của Trương Cảnh Hoành mới !
Xe ngựa trở về Hầu phủ, trong nhà đều đang đợi. Xương Trí cũng cần quan phục, trực tiếp rửa mặt bàn ăn cơm.
Chu lão đại nâng chén rượu tiên: "Đại ca kính một ly, hy vọng , đại ca còn sống thêm mấy năm."
Tim của ông cứ phập phồng theo từng tin tức, sợ đến mấy ngày ngủ ngon, chỉ lo nhận tin tứ còn.
Xương Nghĩa cũng nâng chén rượu: "Ca ca vì mà chú ý, ca ca ở đây xin cảm ơn ."
Xương Trí: "!!"
Chu Thư Nhân mỉm : "Nó nghỉ năm ngày, mấy các con mấy hôm nay hãy giao lưu cho ."
Chu lão đại và Xương Nghĩa: "Vâng."
Chu Thư Nhân tiếp tục với lão đại: "Ban ngày ở nhà, con trông chừng việc thi hành gia pháp."
Chu lão đại : "Con nhất định nương tay."
"Ừm."
Xương Trí quét mắt một vòng, , trong nhà ai định giúp một lời. Hắn tha thiết về phía vợ, chỉ thấy nàng vô cùng rạng rỡ. Xương Trí nuốt nước bọt!
Sau đó, chủ đề câu chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn, bàn cơm ai nhắc đến vụ án nữa, mà chuyển sang về chuyện các giống cây lương thực. Cả nhà xem như đoàn tụ, bữa cơm sum họp hiếm nên ai cũng vui vẻ.
Ăn cơm xong, vợ chồng Trúc Lan trở về nghỉ ngơi, giờ còn sớm.
Các phòng khác cũng lượt trở về. Xương Trí nhẹ nhàng theo vợ con, chờ con trai con gái về sân của , hai vợ chồng mới đến sân của tứ phòng. Xương Trí ở cửa nhúc nhích.
Tô Huyên đầu : "Hôm nay , cũng đừng cửa nữa."
Xương Trí từ trong lòng lấy một chiếc hộp: "Ta quà cho nàng."
Tô Huyên đuổi nha đầu bà tử bên cạnh , liếc mắt qua chiếc hộp: "Ồ, vẫn luôn mang trong ?"
"Là quà cho nàng, vẫn luôn mang theo bên , qua tay ngoài."
Tô Huyên mở xem, là một đôi nhẫn. "Chàng mua ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1807-lam-nung-vo-ich.html.]
"Thích ?"
Cha nhẫn đôi, suy nghĩ cũng chọn nhẫn đôi quà.
Tô Huyên nén sự yêu thích trong lòng, nước mắt rơi là rơi, khiến Xương Trí ngây . Trong trí nhớ của , vợ chỉ .
Xương Trí luống cuống: "Đừng , nàng lo cho , bình an vô sự ?"
Nước mắt của Tô Huyên chảy càng nhiều hơn: "Ta vốn mang tiếng khắc , còn gánh thêm cái danh khắc phu nữa ? Ta khó khăn lắm mới một gia đình, dễ dàng ?"
Xương Trí hoảng hốt: "Ta sai , đáng lẽ nên cẩn thận hơn, nên dọa nàng."
Tô Huyên gì, chỉ , cho cạn nỗi lo lắng trong lòng. Nàng thật sự sợ hãi, còn tỏ kiên cường mặt các con. Bây giờ bình an trở về, còn cho nàng ?
Tại chủ viện, Trúc Lan ngâm chân : "Ngày mai thăm đại ca đại tẩu."
Chu Thư Nhân: "Ta vốn nên cùng, nhưng mấy ngày nay bận quá."
Trương Cảnh Hoành áp tải tiền bạc về kinh, những việc tiếp theo cần sắp xếp.
Trúc Lan : "Đại ca sẽ hiểu cho ."
Chu Thư Nhân dựa ghế: "Xương Trí cuối cùng cũng về kinh, cũng thể ngủ một giấc yên ."
Ông cũng hỏi con trai trải qua những nguy hiểm gì, thể bình an trở về là .
Trúc Lan trong lòng cũng nhẹ nhõm: "Chúng cũng nghỉ ngơi thôi."
"Được."
Ngày hôm , Chu Thư Nhân lên triều mà ở nhà đợi Xương Trí. Thằng nhóc đúng giờ đến thư phòng. Thư Nhân con trai, thoáng chốc hơn hai mươi năm, đứa nhỏ hơn ba mươi tuổi.
Xương Trí dỗ vợ cả đêm, nhận thức sâu sắc sự lỗ mãng của , quỳ mặt đất: "Cha, con sai ."
Chu Thư Nhân nhiều lời , nhưng cuối cùng chỉ biến thành một tiếng thở dài: "Con cũng còn nhỏ, gì cũng nghĩ đến nhà nhiều hơn. Con cứ quỳ ở đây ."
Nói xong, Chu Thư Nhân ngoài.
Xương Trí cái gì cũng hiểu, thành thật quỳ xuống. Lát nữa còn chịu gia pháp, trận đòn thể trốn .
Hộ vệ trong nhà thủ giỏi, võ nghệ cao cường, đ.á.n.h cũng chừng mực, sẽ thương gân động cốt nhưng đau.
Trúc Lan lén xem qua một lượt, cuối cùng lặng lẽ rời . Quả thật nên cho một bài học.
Tại Hàn Lâm Viện, Cố Thăng nhớ Chu đại nhân. Các quan viên trong Hàn Lâm Viện một nữa bàn tán về Chu Xương Trí. Vị trở , ai thể ngờ Chu đại nhân là một tàn nhẫn như .
Trác Cổ Du cũng nhịn hỏi Cố Thăng: "Ngươi và Chu đại nhân giao du nhiều nhất, ngươi phát hiện điều gì ?"
Cố Thăng cũng m.ô.n.g lung. Chu đại nhân ở Hàn Lâm Viện hàng ngày chỉ uống và tu thư, thích nhất là ôm bình khắp nơi. Ai thể ngờ Chu đại nhân tay thì thôi, tay kinh động cả nước!
Cố Thăng tin tức , mấy đêm liền ngủ ngon, nhiều mơ thấy Chu đại nhân cầm xiềng xích bắt tù!
Trác Cổ Du hiếm khi tâm trạng , vỗ vai Cố Thăng, chậc chậc, Chu đại nhân chính là cha của An Hòa Huyện chúa!
Thời gian trôi nhanh, các quan viên liên quan đến vụ án ở kinh thành cũng phán quyết. An đại nhân của Công Bộ, nam đinh mười tuổi đều tịch thu tài sản, tru di tam tộc, gia quyến còn lưu đày.
Các quan viên liên quan khác căn cứ tình tiết mà định tội, cộng thêm những áp giải về kinh chờ tịch thu tài sản và tru di, ngày nào cũng c.h.é.m đầu.
Các cử nhân kinh sớm hiếu kỳ xem, trở về liền mời đại phu, ngày nào cũng cần canh an thần.
Những nơi mà các cử nhân ngày xưa thích đến nhất cũng nữa, ngày ngày ru rú trong nhà sách để an thần.
Kết quả là Lễ Bộ đối với kỳ thi hội càng thêm cẩn thận, ngay cả Xương Nghĩa, một nhàn rỗi, cũng lôi giúp đỡ.
Chớp mắt đến ngày vợ chồng Minh Vân rời . Bọn họ còn mang theo hai đứa nhỏ cùng . Lý thị tiễn cả nhà Minh Vân gạt nước mắt.
Trúc Lan : "Con nỡ thì theo xem một chút?"
Lý thị lắc đầu: "Trong nhà thể thiếu con. Mẹ, con , một lát là thôi."
Tô Huyên nghĩ ngợi, bèn chuyển chủ đề: "Con Ngọc Văn lúc gia quyến An gia lưu đày đến tiễn."
Trúc Lan: "Ngọc Văn còn chú ý đến chuyện ?"
Tô Huyên : "Nó Lâm Hi ."
Lý thị dời sự chú ý, nghi hoặc hỏi: "Ai dám chuẩn chứ!"