Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1792: Hoảng hốt

Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:42:19
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Văn nhớ cha, tiếc là cha ít khi thư về. Mẹ lén lút mắng cha ít, còn khi về sẽ xử lý cha.

 

Nàng cha ở Xuyên Châu thế nào, nhưng cũng hỏi An tiểu thư. Người mục đích tính quá mạnh, càng như thế nàng càng để ý, kẻo gây phiền phức cho cha.

 

Sau đó, Ngọc Văn dậy, một chút lười biếng cũng còn. Lưng thẳng tắp, nhất cử nhất động đều toát lên vẻ giáo dưỡng lễ nghi nghiêm khắc. Ừm, khí thế của một huyện chúa toát . Sau đó, nàng nhanh nhẹn dẫn theo nha đầu bỏ .

 

An tiểu thư: “??”

 

Không chứ, huyện chúa quan tâm đến cha ?

 

An tiểu thư dậm chân, nàng còn nhiệm vụ cha giao. Nàng trong nhà xảy chuyện gì, chỉ chuyện nhiều hơn với huyện chúa, còn đưa đồ trong túi tiền . Nghĩ đến đây, nàng sờ sờ túi tiền, lòng đau như cắt.

 

Tĩnh Huyên là đầu tiên phát hiện Ngọc Văn: “Ngươi nghỉ ngơi ?”

 

Ngọc Văn bước nhanh tới, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Nghỉ ngơi .”

 

Ngọc Điệp tin, Ngọc Văn rõ ràng là trốn lười. công chúa ở đó nên tiện hỏi nhiều, nàng : “Chúng vẽ tranh .”

 

Ngọc Văn liền : “Được a.”

 

Nàng vẽ tranh nữa thì thật đáng tiếc cho việc nghỉ ngơi.

 

Nơi vẽ tranh, giấy bút đều do thôn trang cung cấp. Chỉ mở cửa một ngày chứ ngày nào cũng mở. Chút tiền đối với Trần thái phi mà chẳng đáng là bao. Nghe thoại bản của thái phi bán chạy, kiếm ít tiền.

 

An tiểu thư đuổi theo, nhưng thể đến gần . Cung nữ và nha đầu đều canh gác, nàng gan qua.

 

Hoàng cung, Chu Thư Nhân mặt cứng đờ. Hôm qua dọa hoàng trưởng tôn, đồng thời Hoàng thượng bật . Hoàng thượng lấy lý do đồ thể sợ sư phụ, kết quả là ông bế hoàng trưởng tôn.

 

Nói thật, ông bận quá, còn thể bế cháu trai, chắt trai đời ông ít khi bế.

 

Hôm nay ông bế hoàng trưởng tôn, cảm giác thật thần kỳ. Nếu Thái tử thuận lợi kế vị, cháu trai của Hoàng thượng chỉ cần gì bất trắc, chắc chắn sẽ thuận lợi kế vị. Ông đang bế một vị đế vương!

 

Hoàng thượng : “Trẫm , bế đứa trẻ nhiều một chút sẽ sợ nữa.”

 

Chu Thư Nhân cảm thấy hoàng trưởng tôn chút mê trai . , chỉ cho ông xem cái gáy: “Thần cảm thấy chút tiên phong đạo cốt.”

 

Hoàng thượng im lặng một cách kỳ quái. Chỉ là một lão già đầu bạc phơ mắt thôi ?

 

Chu Thư Nhân một chút cũng chột , còn thẳng lưng: “Nhìn xem râu của thần.”

 

Sau đó là bi kịch, râu hoàng trưởng tôn tóm , đau đến mức mặt ông chút giữ .

 

Hoàng thượng ha ha : “Xem , đứa nhỏ thiết với ngươi bao. Nó ngoài trẫm , ngươi là thứ hai giật râu đó.”

 

Chu Thư Nhân: “!!”

 

Rõ ràng là do Hoàng thượng chiều hư, hoàng trưởng tôn giật quen tay !

 

Hoàng thượng nhận lấy cháu trai: “Xem , ngoan bao, buông tay ngay.”

 

Chu Thư Nhân xoa cằm, một lời khó hết a: “Hoàng thượng, hôm nay gọi thần cung là để bồi dưỡng tình cảm thầy trò chúng ?”

 

“Thật , đây là Lại Bộ đưa tới, ngươi xem .”

 

Chu Thư Nhân nhận lấy xem, liếc mắt một cái thấy Minh Vân: “Đây là?”

 

Hoàng thượng bế cháu trai xuống: “Trưởng tôn của ngươi rèn luyện kha khá , trẫm cho nó đổi chỗ.”

 

Chu Thư Nhân hiểu, cho nên việc điều động là do Hoàng thượng bày mưu đặt kế: “Thần dị nghị.”

 

Hoàng thượng : “Trẫm cho nó đến cảng việc vài năm.”

 

Chu Thư Nhân trong lòng cảm khái, tuy chút xáo trộn kế hoạch của ông, nhưng hoàng gia đối với ông thật tệ. Sự sắp xếp của Hoàng thượng còn hơn kế hoạch của ông: “Thần khấu tạ Hoàng thượng.”

 

Hoàng thượng hiệu cho Thư Nhân dậy: “Trưởng tôn của ngươi tồi, Ngô Minh đ.á.n.h giá nó cao. Trẫm cũng hy vọng nó sẽ là tiếp theo của ngươi, đừng phụ lòng kỳ vọng của trẫm.”

 

Chu Thư Nhân : “Thần cũng mong chờ biểu hiện của nó.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1792-hoang-hot.html.]

Hoàng thượng khẽ : “Trẫm nghĩ…”

 

Câu tiếp theo hết, ánh mắt mờ mịt Thái tử.

 

Chu Thư Nhân dù gần cũng phát hiện . Ông nghĩ Hoàng thượng nhân lúc các hoàng tử trưởng thành, kiểm soát những gì cần kiểm soát, thuận tiện dọn dẹp một con dê béo nuôi nhiều năm. Hoàng thượng đang dọn đường cho Thái tử đây mà!

 

Buổi tối, Trúc Lan xong tin tức: “Minh Vân vẫn thể về kinh a.”

 

“Ừm.”

 

“Lần thảo nguyên, Minh Vân thể mang hai đứa nhỏ cùng nhậm chức.”

 

Chu Thư Nhân gật đầu: “ , con cái cần cha . Vừa Minh Vân thể dạy dỗ Hi Văn nhiều hơn.”

 

Trúc Lan : “Minh Vân sẽ dạy dỗ .”

 

Đích trưởng tôn của đại phòng đại diện cho tương lai của Chu gia!

 

Lại qua hai ngày, ở Xuyên Châu, Xương Trí mặc quần áo gã sai vặt trở về. Đinh Quyết một mồ hôi: “Đại nhân, ngài cuối cùng cũng về.”

 

Xương Trí quần áo xuống: “Mồ hôi là do sợ ?”

 

Trán Đinh Quyết đầy mồ hôi: “Hôm nay Sử tri phủ và hai em An gia nhất quyết đòi gặp ngài, suýt nữa thì xông .”

 

Xương Trí xong việc, bây giờ trong lòng vững vàng: “Làm đuổi ?”

 

Đinh Quyết: “Suýt nữa thì động dao, may mà hộ vệ mang theo nhiều.”

 

Hôm nay một phen kinh hãi, sợ hỏng kế hoạch của đại nhân!

 

Xương Trí suy ngẫm : “Sức chịu đựng tâm lý của họ quá kém.”

 

Đinh Quyết: “......”

 

Rõ ràng là do đại nhân gây áp lực cho họ quá lớn. Sử tri phủ lẽ lâu nghỉ ngơi , hốc mắt cũng chút thâm quầng.

 

Xương Trí trong lòng hiểu rõ, nếu mục đích của , tinh thần của những sẽ đạt đến cực hạn.

 

Lúc , canh gác bên ngoài gõ cửa: “Đại nhân, Tri phủ đại nhân đến thăm ngài.”

 

Xương Trí hiệu cho Đinh Quyết ngay ngắn, mở miệng : “Vào .”

 

Hộ vệ mở cửa, Sử tri phủ đến một , phía còn An nhị và An tam. Sử tri phủ nhà liếc mắt đ.á.n.h giá một lượt, đó cau mày. Chẳng lẽ là ông đa nghi?

 

Trời mới , ông thấy Chu đại nhân thì lòng hoảng loạn bao!

 

Giọng Sử tri phủ đầy quan tâm: “Đại nhân mời thêm một vị đại phu đến xem ?”

 

Xương Trí xua tay: “Không cần, sắp khỏi .”

 

Sử tri phủ thử dò: “Vẫn là nên xem . Ta đến thăm ngài, ngài ngủ cũng quá say.”

 

Lúc đó, ông cố ý gây động tĩnh, kết quả đại nhân vẫn ngủ say như c.h.ế.t.

 

Xương Trí như : “Bản quan ngủ, bản quan chỉ xem Sử đại nhân tại nhất định gặp bản quan. Bản quan còn đang chờ Sử đại nhân xông đây!”

 

Lòng Sử tri phủ thắt một cái: “Ta chỉ là quan tâm đại nhân.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Xương Trí “ồ” một tiếng, âm điệu kéo dài đặc biệt: “ cảm thấy Sử đại nhân hoảng hốt? Cứ như gặp bản quan thì chịu bỏ qua . Bản quan tò mò, Sử đại nhân, ngài tại sợ bản quan đến thế?”

 

Lòng Sử tri phủ bất an, dám đối diện với đôi mắt như của Chu đại nhân: “Đại nhân đùa, sợ đại nhân .”

 

Xương Trí về phía An nhị và An tam, hiệu cho Đinh Quyết đỡ dậy: “Bản quan khá hơn , các ngươi cần ngày ngày quan tâm bản quan nữa.”

 

An nhị và An tam cúi đầu, họ cũng dám đối diện với Chu đại nhân.

 

Xương Trí khẽ : “Còn nữa, đừng lúc nào cũng chằm chằm bản quan. Bản quan các ngươi tò mò tại bản quan đến Xuyên Châu thời hạn. Hôm nay bản quan cho các ngươi , ?”

 

 

Loading...