Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1791: Thử

Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:42:18
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm , Trúc Lan hiếm hoi ở nhà, buổi sáng còn lười biếng một lúc, ăn sáng muộn hơn thường lệ nửa canh giờ.

 

Bữa sáng thanh đạm, chỉ một bát cháo gạo trắng, một đĩa rau dầm, một chén trứng hấp, là những món dễ tiêu.

 

Ăn sáng xong, Trúc Lan dậy: “Ra vườn dạo một vòng.”

 

Thanh Tuyết hiệu cho nha đầu theo , cả đoàn đến vườn. Trúc Lan thẳng đến giàn nho, từng chùm quả treo lủng lẳng trông thích mắt.

 

Trúc Lan xuống ghế bập bênh: “Ừm, vẫn là ở đây thoải mái nhất.”

 

Thanh Tuyết lấy áo choàng đắp lên đùi phu nhân: “Hôm nay gió lớn.”

 

Trúc Lan chiếc áo choàng: “Già .”

 

Thanh Tuyết : “Phu nhân già , còn khỏe lắm!”

 

Trúc Lan mỉm , gần đây bà nhiều, ngày ngày bận rộn nên giấc ngủ ngon hơn: “Sao hôm nay trong phủ yên tĩnh ?”

 

Giờ đáng lẽ các cháu gái đang dạo vườn rèn luyện thể mới .

 

Thanh Tuyết đáp: “Người quên ? Hôm nay mấy vị tiểu thư chơi ở thôn trang của Trần thái phi .”

 

Trúc Lan vỗ trán: “Xem bận đến mức quên cả chuyện .”

 

Thanh Tuyết: “Tĩnh Huyên công chúa và Trân Nguyệt công chúa cũng cùng ạ.”

 

“Lại là chủ ý của Lâm Hi.”

 

Ngồi một lúc, Trúc Lan nhắm mắt , cảm giác buồn ngủ. Thanh Tuyết thấy , định lên tiếng mời phu nhân trở về kẻo lạnh.

 

Chỉ thấy thế tử phu nhân tới, trong tay còn cầm một tấm thiệp.

 

Trúc Lan tiếng bước chân, mở mắt : “Có chuyện gì mà gấp thế?”

 

Lý thị đưa tấm thiệp trong tay cho chồng: “Nương, xem .”

 

Trúc Lan mở thiệp, một danh sách quà tặng rơi . Bà sửng sốt vài giây, nhặt lên xem, chà, danh sách quà tặng quả là nặng ký, đủ loại đồ cổ, đồ trang trí, còn cả tráp trân châu… Lại thiệp, là của nhà An đại nhân.

 

Lý thị: “Tự dưng gửi thiệp, còn kẹp cả danh sách quà tặng, An gia ý gì ?”

 

Trúc Lan đặt thiệp và danh sách quà tặng xuống: “An gia tặng lễ một đến đây chỉ là để thử dò thôi.”

 

“Thử dò?”

 

Cơn buồn ngủ của Trúc Lan tan biến, bà hiệu cho Lý thị xuống : “Xương Trí đang ở Xuyên Châu, mà căn cơ của An gia cũng ở Xuyên Châu. Sắp đến kỳ thi mùa thu, An gia chút yên , cho nên mới thử thái độ của nhà chúng .”

 

Xương Trí như một thanh kiếm treo đầu An gia. An gia càng sợ hãi càng xác định xem Xương Trí đến Xuyên Châu với mục đích riêng .

 

Lý thị hỏi: “Nương, tứ sẽ chuyện gì chứ ạ?”

 

“Sẽ , An gia dám , An đại nhân đang nhậm chức ở Công Bộ.”

 

Lý thị yên tâm: “Vậy bên con trả lời thế nào ạ?”

 

Trúc Lan: “Con xem?”

 

Lý thị : “Con dâu sẽ gửi trả . Chu Hầu phủ chúng nhận hối lộ.”

 

“Ừm, cần để ý đến sự thử dò của An gia, châu chấu mùa thu cũng chẳng nhảy nhót mấy ngày.”

 

Lý thị đưa thiệp và danh sách quà tặng cho bà v.ú bên cạnh, mở miệng: “Nương, An gia thật sự tiền.”

 

“Ừm, An đại nhân kinh phô trương, bây giờ ai cũng An gia tiền.”

 

Lý thị nhíu mày: “Quá phô trương.”

 

Trúc Lan mỉm : “Mỗi một cách sống khác .”

 

Nếu An gia gì sai, tiền bạc trong nhà đều là kiếm một cách chính đáng, thì họ sớm tìm chỗ dựa cho . ở kinh thành quá thông minh, những kẻ để mắt đến tiền của An gia sẽ đến Xuyên Châu điều tra một lượt. Gốc rễ của An gia lẽ sớm tra , cho nên An gia nhảy nhót lâu như mà vẫn tìm chỗ dựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1791-thu.html.]

 

Nói thẳng , tiền của An gia trong mắt một nhất định nhập quốc khố. Tranh giành tiền bạc với Hoàng thượng, ai chê sống quá dài.

 

Chỉ tiếc là An gia rõ chính , cũng coi thường các thế gia ở kinh thành.

 

Tại thôn trang của Trần thái phi, công chúa ngoài kín đáo. Đặc biệt là khi hai vị công chúa cùng , hôm nay thôn trang hiếm hoi mở cửa một ngày, những nhận tin đều đến.

 

Nghe thôn trang cải tạo, chỉ thêm chỗ nghỉ ngơi mà còn xây thêm mấy ngôi đình để thể vẽ tranh, thơ.

 

Hôm nay ở thôn trang chỉ nữ tử mà còn cả nam tử. Thoại bản của Trần thái phi nổi tiếng, thôn trang của bà cũng danh tiếng, hôm nay ít mến mộ mà đến.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Lâm Hi nháy mắt: “Ngô đại nhân đến .”

 

Tai Trân Nguyệt ửng đỏ, nhưng mặt tỏ thoải mái, hào phóng: “Ta cho .”

 

Nàng bận rộn quá, hiếm hoi một ngày thảnh thơi, tự nhiên cùng vị phò mã tương lai trò chuyện nhiều hơn.

 

Lâm Hi đến gần Ngọc Văn, : “Cố đại nhân và Ngô đại nhân cùng đến.”

 

Ngọc Văn: “Đừng nhiều chuyện, thông báo.”

 

Từ khi cha nhận nhiệm sở, nàng từng gặp Cố Thăng. Tin tức thì ít, Cố Thăng bây giờ ít cung. Tâm cảnh của quả là định, lẽ là nhiều tham vọng, ở Hàn Lâm Viện ung dung tự tại.

 

Hôm nay, nam nữ tách riêng. Vào thôn trang, bên trái mở cho nam tử, bên là nữ tử. Chờ đến giờ thì đổi , thể tránh phát sinh sự cố ngoài ý .

 

Trân Nguyệt là công chúa, nàng chuyện với phò mã tương lai, bên cạnh nữ quan và đám theo hầu nên cần kiêng dè.

 

Ngọc Văn thì cách nào chuyện riêng với Cố Thăng. Hôm nay quá đông, nam nữ đính hôn đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, huống chi nàng và Cố Thăng còn đính hôn.

 

Trân Nguyệt công chúa ở , Ngọc Văn gật đầu với Cố Thăng, đó theo các tỷ về phía bên .

 

Hôm nay Ngọc Văn đến, tiếc là hai vị công chúa ở đây, nàng mời nên đến. Đi một lúc, thấy chiếc ghế, nàng nổi nữa: “Tối qua nghỉ ngơi , ở đây một lúc.”

 

Lâm Hi hiểu rõ biểu tỷ bao. Ngọc Điệp mở miệng : “Được, lát nữa chúng tìm ngươi.”

 

Sau đó, Ngọc Văn thể nghỉ ngơi. Khu vườn là các cô nương, Ngọc Văn tựa ghế ngắm cảnh mặt hồ. Hôm nay gió, ánh nắng tệ, ừm, thời tiết thích hợp để ngủ nướng.

 

Mấy nha đầu liếc , tiến lên vài bước che những ánh mắt tò mò.

 

Ngọc Văn thở dài, khi nào mới thể về nhà, cầm chiếc quạt che đầu, ủ rũ.

 

“Tiểu nữ tử tham kiến An Hòa huyện chúa.”

 

Mấy nha đầu lùi , Ngọc Văn cầm lấy chiếc quạt: “Là cô.”

 

An tiểu thư trong lòng căng thẳng, nàng nghĩ đến lời dặn của phụ : “Huyện chúa thể nào mượn một bước chuyện ?”

 

Hôm nay phụ bảo nàng thử vận may. Không ngờ chỉ gặp huyện chúa mà còn gặp cả công chúa và quận chúa. Nàng theo một đoạn đường mà dám tiến lên, mãi đến khi huyện chúa rời khỏi đoàn .

 

Ngọc Văn nhúc nhích: “Ta .”

 

Ừm, chính là trực tiếp như .

 

An tiểu thư há hốc mồm, đây là phản ứng bình thường ?

 

Mấy nha đầu của Ngọc Văn đáy mắt mỉm , huyện chúa nhà chuyện chính là trực tiếp như .

 

An tiểu thư trong lòng bực bội, nhưng dám thể hiện ngoài. Những trải nghiệm ở kinh thành cho nàng , trong giới tiểu thư ở đây, nàng thật sự chẳng là gì cả. Những tiểu thư cao ngạo mí mắt cũng chẳng thèm liếc nàng.

 

Chuyện hôn nhân của nàng cũng là một vấn đề nan giải. Biết An gia tiền, những đến cửa cầu hôn đều là con cháu tứ phẩm, nghĩ đến là nôn.

 

An tiểu thư nở nụ : “Huyện chúa, phụ ngài ở Xuyên Châu qua với An gia chúng , từng đến xem nhà của chúng .”

 

Ngọc Văn tin cha sẽ vô duyên vô cớ đến An gia. Nếu thật sự đến, chứng tỏ An gia thứ mà cha để ý: “Cô chắc chắn tin tức là thật chứ?”

 

An tiểu thư hồi tưởng lời cha , cha sẽ lừa nàng: “Thật sự.”

 

Nào ngờ Chu đại nhân đúng là qua, nhưng trong tòa nhà mà chỉ ngoài cửa, cho nhà An gia lòng hoảng sợ.

 

 

Loading...