Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1786: Thân thế
Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:27:31
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đoàn của Xương Trí thành. Vừa bao lâu, xe ngựa chặn . Người đến là tri phủ Xuyên Châu, Sử đại nhân, cùng đám của ông .
Trán Sử tri phủ đầy mồ hôi, hiển nhiên là nhận tin liền lập tức đến nghênh đón: “Chu đại nhân, hạ quan vẫn đang mong ngài đến, hôm nay cuối cùng cũng chờ . Chỗ ở của đại nhân chuẩn xong, mời đại nhân.”
Xương Trí những mặt, : “Cũng , sẽ phiền Tiền gia nữa, vốn định ở Tiền gia nghỉ ngơi một ngày.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Ngừng một chút, với Tiền phụ: “Hôm khác sẽ đến cửa bái phỏng.”
Tim Tiền phụ đập nhanh, kích động: “Phải là tại hạ bái phỏng đại nhân mới đúng. Chờ đại nhân nghỉ ngơi xong, tại hạ sẽ gửi thiệp.”
Xương Trí: “Cũng .”
Sau đó, với Sử tri phủ: “Tri phủ đại nhân, mời.”
Sử tri phủ trong lòng bất an, chỉ một cái đối mặt khiến ông cảm thấy bất an tột độ. Vị tính cách khác hẳn với những gì ngóng . Ông thu tâm thần, : “Mời đại nhân.”
Xương Trí trong xe ngựa, Sử tri phủ nhận lời mời cũng lên xe.
Sử tri phủ thầm nghĩ, tin tức từ kinh thành truyền về con trai thứ tư của Chu hầu mê sách, ở Hàn Lâm Viện cũng là sách rời tay, giống những con trai khác của Chu hầu. Bây giờ gặp thật, Sử tri phủ trong lòng chút hoảng. Chu Xương Trí là chỉ sách như lời đồn, thường xuyên cung cũng vì Chu hầu. Vị đơn giản.
Xương Trí càng vững vàng, càng hoảng loạn, ví như vị mắt . Học chính của Xuyên Châu xảy vấn đề, tri phủ một chút tin tức nào?
Hắn nghĩ đến mấy vị tri phủ tiền nhiệm, thì mặc kệ, cao cao tại thượng, dù nhiệm kỳ đến là chạy lấy .
Điều thú vị hơn là, tri phủ xuất từ con cháu thế gia, trong nhiệm kỳ, Xuyên Châu sẽ đặc biệt yên . Một khi bối cảnh mạnh, ha ha!
Bên trong xe ngựa yên tĩnh, rõ ràng thể thấy tiếng rao hàng của những bán rong bên ngoài, Sử tri phủ càng ngày càng bực bội.
Sử tri phủ hít sâu một , cuối cùng cũng bình tĩnh , mở miệng : “Đại nhân từ kinh thành đến Xuyên Châu, một đường vất vả.”
“Không vất vả, sửa một chút, từ Lễ Châu đến đây.”
Đầu óc Sử tri phủ ong lên một tiếng. Không đúng, Lễ Châu ắt sẽ qua Xuyên Châu. Ông sớm phái canh giữ ở trạm dịch mà cũng thấy . Vậy vấn đề là, Chu đại nhân Lễ Châu lúc nào?
Xương Trí như : “Đại nhân đổ nhiều mồ hôi thế? Đại nhân là hư nhược ?”
Sử tri phủ: “......”
Thân thể ông lắm!
Sử tri phủ dám mở miệng hỏi, gượng một tiếng: “Gần đây công việc chút nhiều.”
“Vậy là nghỉ ngơi . Đại nhân tranh thủ những ngày thể nghỉ ngơi để nghỉ ngơi cho .”
Sử tri phủ ngẫm nghĩ những lời , trong lòng càng hoảng hốt hơn?
Đừng Chu Xương Trí đến tứ phẩm, Sử tri phủ vẫn cẩn thận. Tình hình mắt chỉ thể cẩn thận hầu hạ.
Thời gian trôi nhanh, qua một thời gian, Lư Gia Thanh cuối cùng cũng trở về kinh thành, còn mang về một cuốn sổ sách. Sau đó, cuốn sổ Tần vương giao cho Hoàng thượng.
Chu Thư Nhân lật xem cuốn sổ: “ là điều tra ít thứ.”
Hoàng thượng ừ một tiếng: “Phụ của Lư Gia Thanh quả là thông minh, ý thức điều đúng liền ngầm điều tra, thật đáng tiếc.”
Chu Thư Nhân: “ là đáng tiếc.”
Hoàng thượng chỉ cuốn sổ: “Người tâm tư tỉ mỉ, cuốn sổ tìm thấy.”
Chu Thư Nhân : “Ông còn sắp xếp thỏa cho đứa con trai duy nhất.”
Hoàng thượng ừ một tiếng: “Chỉ tiếc là lão ăn mày cũng về hướng kinh thành, mà c.h.ế.t bệnh đường về phía Nam.”
Chu Thư Nhân khẽ : “Thần đôi khi tin nhân quả. Nếu lão ăn mày đến kinh thành, đứa nhỏ sẽ gặp Xương Trung, càng sẽ ngày hôm nay, ?”
Hoàng thượng im lặng, mắt thẳng tắp chằm chằm Chu Thư Nhân.
Chu Thư Nhân: “...... Ngài thần như ?”
Hoàng thượng : “Không gì, trẫm chỉ cảm thấy tin nhân quả cũng khá .”
Trên triều đình , mấy ai tin nhân quả? Miệng thì lẩm bẩm vì bách tính, nhưng trong lòng hướng về quyền lực, cuối cùng ăn mòn, đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1786-than-the.html.]
Chu Thư Nhân hỏi: “Vậy Lư Gia Thanh?”
Hoàng thượng : “Nếu thế điều tra rõ, đứa nhỏ đúng là tướng tài, tồi.”
Chu Thư Nhân thầm nghĩ, nếu cha Lư Gia Thanh còn sống, đứa nhỏ nhất định sẽ theo con đường khoa cử. từ khi đứa nhỏ tự định vị là võ tướng, nó đối với khoa cử sự mâu thuẫn.
Hoàng thượng tiếp tục: “Phụ hoàng một năm tròn.”
Chu Thư Nhân thầm nghĩ, ông còn tưởng thể sẽ báo mộng, kết quả là tự đa tình. Ông nghĩ ngợi hỏi: “Hoàng thượng mơ thấy ?”
Hoàng thượng: “Phụ hoàng yên tâm về trẫm.”
Không , ngài cũng chờ báo mộng. Rõ ràng ngủ sớm, kết quả một giấc đến hừng đông.
Chu Thư Nhân “ồ” một tiếng, cho nên cũng mơ thấy Thái Thượng Hoàng chứ gì!
Hoàng thượng: “......”
Tan sở về nhà, Chu Thư Nhân hỏi: “Hôm nay Tuyết Hàm về ?”
“Ông quên , con gái mang theo con thôn trang .”
Chu Thư Nhân : “Xem , thật sự quên mất.”
“Ông tìm con gái việc gì ?”
Chu Thư Nhân : “Lư Gia Thanh trở về, tưởng con gái sẽ báo cho bà .”
“Thân thế của Lư Gia Thanh điều tra xong ?”
Chu Thư Nhân gật đầu: “Rõ ràng .”
“Nói nhanh lên, trong lòng vẫn luôn canh cánh. , nó gặp Xương Trí ?”
Tay Chu Thư Nhân đang quần áo dừng , đó lên: “Gặp . Đứa nhỏ ở tửu lầu thấy Xương Trí, đó ngày hôm liền về kinh.”
Trúc Lan hỏi: “Hai lén gặp mặt?”
“Không .”
Trúc Lan: “......”
Theo như bà hiểu về Xương Trí, nhất định là nó chờ Lư Gia Thanh tìm đến, cho nên là chờ công cốc ?
Chu Thư Nhân ho một tiếng, tiếp tục: “Cha đứa nhỏ là cô nhi từ trong bụng , vất vả lắm mới đỗ tú tài, cưới vợ. Mẹ mất, thi mùa thu đỗ, phát hiện vấn đề, đó lén điều tra, kết quả trong nhà xảy tai nạn, vợ đang m.a.n.g t.h.a.i sinh non, một xác hai mạng.”
Nói đến đây, ông dừng , tiếp: “Cha Lư Gia Thanh tài năng phá án, phát hiện cái c.h.ế.t của vợ vấn đề, còn gì hiểu nữa chứ. Thật là chút bản lĩnh, điều tra ít thứ, đáng tiếc.”
Phần cần , Trúc Lan hiểu rõ. Lại tại Lư Gia Thanh gặp Xương Trung, Trúc Lan thổn thức: “Đứa nhỏ cũng mạng lớn.”
Chu Thư Nhân : “Đứa nhỏ sớm thông minh, vẫn ghi nhớ lời dặn của cha nó.”
Trúc Lan: “Cha Lư Gia Thanh thể giấu con , thể thấy trong lòng cũng tin tưởng tri phủ, tâm lý của một con bạc a.”
Chu Thư Nhân vuốt râu: “Ông tâm lý con bạc, ông hiểu rõ theo dõi, thể khỏi Xuyên Châu Thành. Dù may mắn rời , chờ đợi ông cũng là cái c.h.ế.t. Chẳng bằng để thu hút sự chú ý, giấu đứa con trai duy nhất.”
Trúc Lan nghi hoặc hỏi: “Vậy đứa nhỏ gặp nữ quyến của An gia ở ?”
Chu Thư Nhân , Lư Gia Thanh trở về khai báo tất cả rõ ràng: “Đứa nhỏ lúc cha nó say rượu. Sau khi trở thành tiểu ăn mày, nó đến gần An gia, thấy nữ quyến của họ.”
Trúc Lan: “Cho nên của An gia thế thành tích của cha Lư Gia Thanh. Là ai trong An gia?”
“Trưởng tử của nhị phòng An gia, một vị quan cử nhân nào đó.”
Trúc Lan lạnh một tiếng: “A.”
Chu Thư Nhân : “Lư Gia Thanh đứa nhỏ trong lòng hận, hận An gia đạo đức giả.”
Trúc Lan nghĩ, lúc đó đứa trẻ còn nhỏ, theo Xương Trung về kinh, nghĩ đến kỳ thi mùa xuân, nghĩ đến cha và mối thù, mới khiến con trai phát hiện một vấn đề.