Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1783: Đăng thang mây đá kê chân
Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:00:43
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xương Trung ngược thu vẻ thờ ơ. Nói nhỉ, đây thật sự để Hồ tú tài mắt, nhưng bây giờ để ý . Loại tâm tư nhiều, luồn cúi, rằng danh tiếng ở rể , chẳng mấy ai nguyện ý.
Trong viện yên tĩnh, đều ngây ngốc Hồ tú tài.
Xương Trung đáy mắt sắc bén: “Ngươi ý tứ.”
Loại trừ phi cả đời khống chế, nếu một khi cơ hội sẽ c.ắ.n ngược ngươi một miếng.
Sau khi gặp trắc trở khắp nơi ở châu thành, Hồ công tử càng thêm khao khát phú quý và quyền thế. Hắn khao khát như Chu công tử, con trai tri phủ thì chứ, chẳng cũng cẩn thận nịnh hót .
Hai tộc nhân hồn, liếc . Người đến trong tộc cầu học nhiều, nhưng chỉ vị là đủ tàn nhẫn với chính .
Một tú tài khác chỉ cảm thấy lưng lạnh toát, dậy tránh xa Hồ tú tài.
Ánh mắt Hồ tú tài sáng rực: “Tại hạ tự nhận sách tệ.”
Xương Trung , đáy mắt một mảnh lãnh đạm: “Nếu đồng ý, ngươi nhất định sẽ oán hận Chu thị nhất tộc chặt đứt con đường mây xanh của ngươi.”
Nụ của Hồ tú tài cứng đờ: “Công tử?”
Xương Trung dậy: “Loại như ngươi ở kinh thành thấy nhiều . Chu thị nhất tộc bắt nạt ai, nhưng cũng là hòn đá kê chân cho kẻ khác leo lên mây xanh. Ngươi oán hận cũng , trả thù cũng thế, bản công tử chờ. Chỉ là khác, bản công tử tóm thì lúc đó…”
Lúc đó trực tiếp đè c.h.ế.t ngươi.
Đáy mắt Xương Trung lãnh đạm, dáng như một thanh kiếm, thẳng tắp buộc Hồ tú tài nhịn lùi một bước.
Giờ khắc , khí thế của Xương Trung đổi, còn vẻ hiền lành đối với tộc nhân nữa.
Kinh thành, Trúc Lan con trai đang oai. Bà bận rộn, hôm qua đoán sẽ nhiều đăng ký. Hôm nay bà cố ý đến học viện sớm, kết quả xếp hàng .
Hôm nay, những cô gái nhà nông xếp hàng nhiều, ngược là các cô gái nhà thường dân ở gần kinh thành.
Trúc Lan thấy Đào thị và Ngọc Lộ cùng đến, bà đặt danh sách trong tay xuống: “Sao các ngươi đến đây?”
Đào thị hiệu cho Ngọc Lộ cần chăm sóc , xuống : “Uông thị cũng con gái ở học viện ? Hôm qua đứa về tuyên truyền, thêm tin tức báo, sáng sớm đến tìm . Ta cũng lâu gặp ngươi, nên mới cố ý qua đây xem.”
Trúc Lan: “Xem ít cho con gái nhập học.”
Đào thị gật đầu: “Gia tộc lớn, tộc nhân bình thường đông, trong tộc cũng phân chia cấp bậc, tầng lớp thấp nhất sống dễ dàng.”
“Ngươi cũng thấy đó, cô gái nhập học nhiều.”
Đào thị ở bên ngoài hồi lâu: “Học viện của ngươi sắp đủ chỗ .”
Trúc Lan : “Các nữ cô nhi học sớm, hơn nữa các em tuổi lớn, lượng đông, đợt tuyển công nhân sẽ một lượng lớn.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Đào thị : “Dù học y d.ư.ợ.c cũng lo tìm việc .”
Trúc Lan gật đầu: “Ngươi cũng ít kỹ thuật cải tiến, cho nên cần công nhân.”
Các học viện ở các châu cũng lượt thành lập trong năm nay, thứ đều đang phát triển theo chiều hướng !
Trúc Lan chỉ chuỗi hạt Phật châu: “Ngươi cầm chuỗi hạt rời tay, mà thấy khó chịu thế?”
Tay Đào thị đang hạt dừng : “Chúng ở nhà giữ đạo hiếu, ngày ngày niệm Phật chép kinh văn thành thói quen.”
Trúc Lan: “Ngươi là lập một tiểu Phật đường trong phủ chứ!”
Đào thị: “Ừm.”
Trúc Lan nghĩ ngợi : “Ngươi đến thì đúng lúc, học viện tuyển ít mới.”
Đào thị kinh ngạc: “Triều đình phái tới ?”
“Nghĩ nhỉ. Triều đình phái đến đây. Là Trần thị nhất tộc sẽ phái đến dạy học.”
Đào thị cũng hạt nữa, miệng lẩm bẩm: “Trần thị nhất tộc a.”
“Ngươi cảm nghĩ gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1783-dang-thang-may-da-ke-chan.html.]
Đào thị là tông phụ, suy nghĩ đều vì gia tộc: “Ta về sẽ với lão gia. mà, Uông thị nhất tộc và Trần thị nhất tộc khác .”
Trúc Lan cũng hiểu rõ: “Ừm.”
Bà chỉ báo cho Uông gia một tiếng, để họ . Đừng Chu Hầu phủ ít thông gia, nhưng Chu Hầu phủ là đại phòng kế thừa, Ngọc Lộ là tông phụ tương lai, cho nên mối quan hệ thông gia giữa Uông gia và Chu Hầu phủ mới là bền chắc nhất.
Buổi chiều, Trúc Lan về nhà, thấy Ngọc Văn ở chủ viện: “Con qua đây lúc nào ?”
Ngọc Văn lấy một lá thư: “Nãi nãi, đoán xem đây là thư của ai?”
Phản ứng đầu tiên của Trúc Lan: “Cha con?”
Ngọc Văn lắc đầu: “Người xem , nhất định sẽ giật .”
Trúc Lan cũng vội quần áo, hiệu cho nha đầu bưng nước ép đến, mở thư xem, vô cùng bất ngờ: “Kỷ cô nương a.”
“Chính là cô . Cháu gái sắp quên mất cô , ngờ thư cho cháu.”
Trúc Lan cũng gần như quên cô nương : “Không là ý của La gia lão phu nhân .”
Ngọc Văn: “Cháu gái còn tưởng cô sẽ xem mắt chứ!”
Trúc Lan : “Cô nương chủ ý lớn lắm!”
Ngọc Văn trong lòng ấm áp: “Cho nên cô xem mắt, mới ứng tuyển của học viện?”
Trúc Lan: “Nguyên nhân chắc là nhiều.”
Bà nghĩ còn ý của La gia lão thái thái, tiếp xúc nhiều mới thể mở mang lòng . Cũng là để trốn La lão đại nhân , bà lão đại nhân cũng đến thôn trang.
“Cô mở đầu , xưng hô ngài là viện trưởng, còn liệt kê những gì .”
Trúc Lan đặt thư xuống: “Cô ứng tuyển thì cứ , chỉ cần bản lĩnh sẽ ngăn cản.”
Ngọc Văn tủm tỉm: “Nãi nãi, học viện của những nữ cá tính thật ít.”
Trúc Lan cũng : “ , nãi nãi hy vọng mỗi đều tư tưởng của riêng .”
Ngọc Văn thành khẩn : “Nãi nãi, cháu gái cảm thấy thật vĩ đại.”
Lại qua mấy ngày, ở Lễ Châu Thành, Xương Trí cũng gặp nhị cữu, còn gặp cả em vợ của nhị cữu ca, du học trở về và cũng chuẩn tham gia kỳ thi mùa thu năm nay.
Hôm nay Xương Trí rời . Lúc đến, hộ vệ đến bốn , lúc , hộ vệ hơn ba mươi .
Gia đình của những hộ vệ cũng sẽ lượt kinh, tiếp theo là việc của quản, dù cũng đại ca sắp xếp.
Xe ngựa của Xương Trí cũng đổi. Lúc đến khiêm tốn, lúc về thì . Chủ khảo Xuyên Châu như cũng nên lộ diện .
Võ Xuân tự tiễn đến cổng thành: “Mọi việc cẩn thận là hết, nếu chuyện gì nhất định chú ý an .”
Xương Trí: “Con ghi nhớ , chờ con xong việc sẽ trở về.”
Võ Xuân: “Được.”
Xương Trí một trở về, còn mang theo Tiền Giang. Tiền Giang đến cổng thành, thấy Chu đại nhân đổi , thầm nghĩ hộ vệ nhiều ?
Tiền Giang cùng cha đến Lễ Châu, chỉ con trai sẽ cùng một , chỉ là cái thế trận … Tiền phụ hỏi: “Con trai, con là một tú tài du học ?”
Dương tướng quân a, Tiền phụ chỉ là gặp qua. Nhìn đội ngũ hộ vệ chỉnh tề, Tiền phụ nuốt nước bọt.
Tiền Giang cũng ngây . Hắn tưởng Chu đại nhân khác đến Xuyên Châu sớm, nên dặn dò bên cạnh giữ kín miệng, dám cho cha tình hình thực tế. Vốn tưởng Chu đại nhân đến Xuyên Châu sẽ khiêm tốn, trăm triệu ngờ cao điệu như !
Xương Trí tới: “Chúng thôi.”
Cổ họng Tiền Giang chút khô: “Chu đại nhân, ngài đây là?”
Xương Trí thấy liền hiểu, ha ha : “Bản quan sợ .”
Tiền Giang: “......”
Tiền phụ: “!!”