Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1780: Lộ thân phận

Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:00:40
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điền lão đại nhân và đám của ông đều trừng mắt. Từ trong thâm tâm, họ đặt nữ tử ở vị trí ngang hàng, nhưng giả tạo tỏ tôn trọng vợ cả.

 

Chu Thư Nhân: “Mắt lớn, Điền đại nhân đừng trừng nữa, ngài thắng .”

 

Tay Điền lão đại nhân chút run rẩy: “Ngươi buồn .”

 

Giọng Chu Thư Nhân đầy châm chém: “Ta đúng là lý, Điền lão đại nhân phản đối như , trong lòng ngài đang sợ hãi !”

 

Sợ hãi tư tưởng của nữ tử thức tỉnh, sợ hãi thể tiếp tục trời của thê tử.

 

Đồng tử của Điền lão đại nhân co : “Ngươi bậy bạ.”

 

Chu Thư Nhân như : “Đừng kích động thế, cứ như tật giật .”

 

Điền lão đại nhân hít sâu một : “Chu hầu đừng quấy rối, lão phu với ngươi.”

 

Chu Thư Nhân nhạo một tiếng: “Lão đại nhân sợ hãi, chứ bản hầu thì sợ. Bản hầu tôn trọng thê tử của , chậc chậc, một a.”

 

Mặt Điền lão đại nhân đỏ lên, chọc tức. Chậc chậc cái gì? Ông thành loại nào?

 

Chu Thư Nhân về phía các vị đại thần trong thư phòng, sắc mặt nghiêm túc: “Từ góc độ tận dụng nhân lực, nữ tử cũng thể tạo lợi ích kinh tế. Có nhiều nơi cần đến nữ tử, đơn cử như y nữ. Chắc hẳn các vị cũng tốn ít tâm tư để tìm y nữ . Ta vẫn cho rằng sự phát triển diện của triều đình chỉ đơn giản dựa nam tử.”

 

Hoàng thượng mở miệng: “Trẫm đồng ý thì báo chí mới dám đăng. như lời Chu hầu , triều đình cần phát triển diện.”

 

Cho nên những việc Hoàng thượng quyết định, tranh cãi cũng vô ích. Ngoài việc trút giận trong lòng, chọc Hoàng thượng vui , chẳng gì cả.

 

Người trong thư phòng đều , Hoàng thượng chỉ giữ Chu Thư Nhân, giọng điệu mang theo vẻ trào phúng: “Trẫm tưởng sẽ mấy tức giận cáo lão về quê, thật đáng tiếc.”

 

Nghe cãi lâu như mà vô ích!

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Chu Thư Nhân: “......”

 

Cho nên đây mới là mục đích Hoàng thượng dẫn về thư phòng ? Ồ, còn hy vọng ông thể chọc tức mấy , thật là coi trọng ông quá!

 

Giọng Hoàng thượng đầy tiếc nuối: “Trước đây cảm thấy Điền lão đại nhân cứng cỏi.”

 

“Ha ha.”

 

Hoàng thượng đột nhiên : “Tiếng ‘ha ha’ của ngươi ý tứ a.”

 

Chu Thư Nhân trong lòng trợn trắng mắt: “Bên ngoài sẽ càng nhiều lời bàn tán hơn.”

 

Hoàng thượng chẳng thèm để ý: “Toàn là một đám đầu óc cổ hủ, ngoài việc suông thì việc gì ý nghĩa?”

 

Chu Thư Nhân đồng tình: “ mà lời bàn tán càng lớn càng , đủ độ nóng mới thể cho nhiều hơn, đây cũng là một cách tuyên truyền.”

 

Thái tử vểnh tai , đó trong lòng âm thầm ghi nhớ từ “độ nóng” , đầu óc nháy mắt nghĩ đến việc tuyển công nhân cho xưởng d.ư.ợ.c thể tuyên truyền thêm nữa.

 

Lễ Châu Thành, Xương Trí cuối cùng cũng đến. Chưa đến cổng thành thấy Võ Xuân từ xa, chút kích động: “Xe ngựa nhanh lên một chút.”

 

Võ Xuân mặc một võ tướng, phía còn hai hộ vệ, thật sự nhận xe ngựa của Xương Trí, xe ngựa quá khiêm tốn.

 

Chờ xe ngựa đến gần, Xương Trí mở cửa xe: “Biểu ca.”

 

Võ Xuân ha ha : “Ta còn đang tự hỏi xe ngựa của ai mà chạy nhanh thế. Mau để xem kỹ nào, chia tay cũng mấy năm gặp .”

 

Võ tướng mệnh lệnh thì rời khỏi nơi đóng quân, kinh khó lắm.

 

Xương Trí đổi nhiều, là kết quả của nhiều năm luyện ở Hàn Lâm Viện. Hắn đ.á.n.h giá biểu ca: “Biểu ca đổi nhiều.”

 

Võ Xuân xuống ngựa đến bên cạnh biểu : “Ta ngoài luyện võ thì cũng chỉ luyện võ, thể đổi gì chứ. Đi, về phủ thôi, lão gia tử nhận tin, ngày nào cũng sai chờ ở cổng thành. Hôm nay cản thì ông cũng cùng đến đây .”

 

Xương Trí ngượng ngùng: “Ta đến Xuyên Châu từ lâu, chỉ là việc công.”

 

Võ Xuân những gì nên đều : “Ngươi bản lĩnh nhỏ, còn thể chủ khảo.”

 

Hắn cũng hỏi biểu tại đến Xuyên Châu , đó là việc nên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1780-lo-than-phan.html.]

 

Xương Trí : “Toàn bộ là nhờ Hoàng thượng tín nhiệm.”

 

Võ Xuân chuẩn cùng biểu xe ngựa, thể trò chuyện một chút. Hai định lên xe thì thấy gọi: “Tử Du?”

 

Xương Trí đầu , xong , giấu nữa: “Tiền ? Không thăm nhà ngoại ?”

 

Xe ngựa của Tiền Giang dừng ở xa một lúc lâu, rõ. Vị Dương tướng quân quen, trông vẻ thiết với Tử Du, lừa .

 

Sắc mặt Tiền Giang , nhưng vẫn cố nén. Dương gia chỉ dựa Dương tướng quân, mà còn dựa Chu Hầu phủ ở kinh thành.

 

Tiền Giang như : “Chu về kinh để chuẩn cho kỳ thi mùa thu ?”

 

Xương Trí thầm nghĩ đây chính là điều mà nương , lộ phận : “Tử Du đúng là tên tự của , chuyện ẩn tình, xin Tiền .”

 

Cơn giận của Tiền Giang vẫn nguôi: “Ngươi là?”

 

Xương Trí nghiêm mặt: “Chu Xương Trí, đúng là đang chuẩn cho kỳ thi mùa thu, chủ khảo kỳ thi mùa thu năm nay của Xuyên Châu.”

 

Tiền Giang trợn tròn mắt: “Chu, Chu đại nhân?”

 

Võ Xuân xem kịch vui, với Xương Trí: “Vị là?”

 

Xương Trí giới thiệu: “Là một bạn quen ở Xuyên Châu.”

 

Tiền Giang chút choáng váng, vô tình kết bạn với Chu đại nhân ?

 

Xương Trí khẽ: “Ta còn việc, chờ về Xuyên Châu sẽ chuyện .”

 

Tiền Giang chút hoảng hốt ừ một tiếng, chờ hồn thì xe ngựa thành. Hắn với gã sai vặt: “Gia đang mơ chứ?”

 

Gã sai vặt cũng kích động: “Không ạ, đúng là Chu đại nhân, tứ gia của Chu Hầu phủ.”

 

Từ khi chủ khảo định, Xuyên Châu bàn tán nhiều nhất chính là Chu đại nhân, kết quả Chu đại nhân đến Xuyên Châu từ sớm, thật bất ngờ.

 

Tiền Giang cũng phản ứng , Chu đại nhân đến quá sớm. Hồi tưởng những lời đại nhân hỏi , lưng đổ mồ hôi lạnh. Hắn với gã sai vặt: “Bảo những Chu đại nhân đều ngậm miệng .”

 

Đầu óc gã sai vặt cũng linh hoạt, nghĩ mà sợ: “Vâng.”

 

Trên xe ngựa, Võ Xuân hỏi: “Ở Xuyên Châu còn nào nhận ngươi ?”

 

Xương Trí biểu ca lo lắng cho , : “Nhận cũng , chính là sự sợ hãi của họ. Dù những gì cần điều tra cũng điều tra gần xong , họ dám dễ dàng động thủ với , ở kinh thành còn cha .”

 

An gia cũng chút bó tay bó chân. Ai bảo tiền đồ duy nhất của An gia kinh, An gia dám động thủ với , cha đè c.h.ế.t An đại nhân quá dễ dàng, An gia mới là nên sợ hãi.

 

Võ Xuân cau mày: “Dượng thư bảo chọn một , chọn hai mươi . Bây giờ xem vẫn đủ, ngươi ở mấy ngày, chọn thêm một nữa, ngươi cùng đưa .”

 

Xương Trí: “Cha thư lúc nào?”

 

Võ Xuân: “Mấy ngày , dượng lo lắng cho ngươi.”

 

Mũi Xương Trí cay cay: “Bên cạnh của Hoàng thượng, chỉ là mấy bề ngoài .”

 

Võ Xuân : “Dượng , chỉ là dượng sợ ngươi gây chuyện.”

 

Xương Trí: “......”

 

Võ Xuân thấy to hơn: “Vốn tưởng ngươi là một kẻ mọt sách thật thà, bây giờ mới lầm.”

 

Nếu thật thà, Hoàng thượng sẽ phái biểu đến Xuyên Châu.

 

Xương Trí ngượng ngùng sờ mũi, tấu chương kịch liệt mà dâng lên gửi về kinh. Có chút chột , Hoàng thượng cho cha !

 

Võ Xuân cảm khái: “Chia tay nhiều năm, lâu gặp dượng và cô.”

 

Hắn gặp cô và dượng, tiếc là thể rời . Dượng ở vị trí hiện tại, càng thể rời kinh thành.

 

 

Loading...