Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1775: Khó giải quyết
Cập nhật lúc: 2025-10-18 09:04:00
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng hậu , nhưng bà chút lực bất tòng tâm, bà xuống.
Hoàng thượng , tự đỡ bà. Hoàng hậu xuống, nghỉ một lúc : “Những thứ để cho mấy đứa nhỏ đều ở trong rương.”
Hoàng thượng: “Ta sẽ phân phát cho chúng.”
Hoàng hậu chút khó thở, nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu các con một nữa, đáy mắt tràn đầy nỡ, cuối cùng dừng ánh mắt mặt Hoàng thượng, dùng hết sức lực cuối cùng cũng nở một nụ , từ từ nhắm mắt .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Bà lặng lẽ cảm nhận cái c.h.ế.t, bên tai là tiếng của con cái. Bà với Hoàng thượng kiếp vẫn gả cho ngài, bà , mà là kiếp Hoàng thượng hối hận, nghĩa là kiếp ngài vẫn nguyện ý cưới bà.
Hoàng thượng cảm nhận tay Hoàng hậu từ từ lạnh , ngài buông , tiếng của các con mà lặng lẽ đó, mắt cũng dần đỏ lên. Thê tử qua đời, mang tất cả quá khứ của bà, chỉ để cho ngài những hồi ức .
Hoàng thượng đưa tay vuốt tóc thê tử, sờ sợi tóc bạc chút đ.â.m tay, lòng cũng trống rỗng. Ngài một lúc, trầm giọng với Trương công công: “Đi sắp xếp .”
Tiếng từ tẩm cung của Hoàng hậu vang lên, dần dần lan khắp hoàng cung. Hậu cung vui mừng, cũng kẻ hận đến nghiến răng, nhưng thật tâm đau buồn cho Hoàng hậu thì ai.
Tiếng chuông vang lên, cả kinh thành đều Hoàng hậu qua đời.
Trúc Lan và Chu Thư Nhân vẫn ngủ, hai sẵn y phục, thấy tiếng chuông liền , ai gì.
Thời gian trôi qua một lúc, Trúc Lan mới mở miệng, hiệu cho nha đầu bên ngoài : “Đi báo cho thế tử phu nhân, dỡ bỏ hết những thứ bố trí trong viện .”
Nha đầu cũng thấy tiếng chuông, nhận lệnh liền nhanh chóng đến đại phòng truyền tin.
Chu Thư Nhân: “Trong cung Hoàng hậu, e rằng yên .”
“Chỉ kẻ ngốc mới yên . Địa vị của Thái tử vững chắc, Hoàng thượng sẽ lập Hậu nữa .”
“Haizz, đừng Hoàng thượng bình tĩnh, nhưng ngài cũng là . Ngọn lửa trong lòng Hoàng thượng chắc sẽ trút lên Xuyên Châu.”
Trúc Lan nghĩ đến lúc Thái Thượng Hoàng qua đời: “Lại sắp tay tàn nhẫn .”
Giọng Chu Thư Nhân chút hư ảo: “Con trai cứ thường xuyên gửi chứng cứ về kinh, đây chẳng là đổ thêm dầu lửa cho Hoàng thượng !”
Trúc Lan: “......”
thật!
Kinh thành tiếng chuông cũng chẳng còn buồn ngủ. Đặc biệt là Ôn gia, hai chỗ dựa lớn của họ là Hoàng hậu và Thái tử. Hoàng hậu bệnh tật lâu, Ôn gia cũng lo lắng, Hoàng thượng trọng vợ cả, dù Hoàng hậu chỉ tĩnh dưỡng cũng ai dám khiêu khích. Chỉ cần Hoàng hậu còn sống, Ôn gia chẳng sợ gì cả.
Bây giờ chút hoảng hốt. Hành động của Thái tử mấy năm nay cho thấy ngài hề ỷ Ôn gia. Không Hoàng hậu cầu nối, trong Ôn gia đều lo lắng bất an.
Có sợ hãi, tự nhiên cũng kẻ vui mừng, mà vui mừng nhiều hơn. Không Hoàng hậu chống lưng cho Thái tử, nếu hai cha con tôn quý nhất thiên hạ nảy sinh mâu thuẫn, sẽ ai khuyên giải. Đây là một chuyện trời ban.
Phe Nhị hoàng tử tức giận vui mừng. Tức giận vì Hoàng hậu chọn ngày qua đời, hung hăng hại Nhị hoàng tử một phen; vui mừng vì Thái tử còn Hoàng hậu che chở.
Đêm nay, đủ loại trâu ngựa rắn rết đều chui náo nhiệt.
Ngày hôm , Trúc Lan thức dậy một bộ đồ tang, ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay tệ.
Lặng lẽ lắng , vẫn thể thấy tiếng , nhưng so với sự chân thành khi Thái Thượng Hoàng qua đời, tiếng cho Hoàng hậu vẻ giả tạo.
Bách tính kinh thành nhiều cảm xúc, họ thực tế, ai với họ thì họ . Mà Hoàng hậu cũng việc gì khiến bách tính ghi nhớ.
Tang lễ của Hoàng hậu long trọng. Hoàng thượng và Thái tử thật sự đau buồn, thêm cả Ôn gia, còn những khác thì khăn tay rời.
Lễ đưa tang bách tính tiễn đưa, một tang lễ rõ ràng long trọng giống như một vở kịch.
Hoàng thượng mất vợ cả, dù che giấu giỏi đến , khí áp quanh cũng thấp.
Chu Thư Nhân cũng chen lên phía . Thái Thượng Hoàng qua đời ông còn thể chuyện, Hoàng hậu qua đời thì Hoàng thượng tự gánh vác thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1775-kho-giai-quyet.html.]
Xuyên Châu, thánh chỉ từ kinh thành đưa đến các châu, các châu đều chủ khảo kỳ thi mùa thu năm nay là ai. Chủ khảo của Xuyên Châu là Chu Xương Trí của Hàn Lâm Viện, phụ tá là học chính của Xuyên Châu.
Thánh chỉ đến Xuyên Châu, việc đầu tiên là tra xem Chu Xương Trí của Hàn Lâm Viện là ai. Sau khi điều tra rõ ràng, xem xong đều im lặng.
Tri phủ Xuyên Châu cau mày: “Người chỉ là con trai thứ tư của Chu hầu, mà còn là ruột của Tần vương phi, chút khó giải quyết.”
Mọi liếc , chỉ là khó giải quyết, sơ sẩy một chút là mất mạng!
Xương Trí cũng dẫn theo Đinh Quyết trở về châu thành. Về đến tiểu viện thuê, Xương Trí điều tra thêm ít chứng cứ. Hắn về cũng ngoài, ngược Đinh Quyết thường xuyên ngoài.
Hôm nay Đinh Quyết trở về với vẻ mặt kỳ quái. Gã sai vặt chú ý thấy: “Ngươi ?”
Đinh Quyết hít sâu một : “Đại nhân của chúng tên là Chu Xương Trí?”
Gã sai vặt phản ứng , tủm tỉm: “Ngươi tin tức ?”
Đinh Quyết ngừng thở, đây là thừa nhận : “Cho nên đại nhân là chủ khảo kỳ thi mùa thu năm nay?”
Gã sai vặt vỗ vai Đinh Quyết: “Chuyện gì mà kinh ngạc, đại nhân xuất hiện ở Xuyên Châu tự nhiên danh phận.”
Đinh Quyết vẫn chút hoài nghi nhân sinh, cẩn thận hỏi: “Phụ của đại nhân là Hộ Bộ Thượng thư Chu hầu?”
Gã sai vặt “u” một tiếng: “Tin tức truyền nhanh thật.”
Lòng Đinh Quyết phức tạp, thảo nào hết đến khác ám chỉ tiếp tục điều tra sẽ nguy hiểm cho đại nhân, mà đại nhân thèm để ý. Đại nhân bối cảnh như thì đúng là gì sợ, so về bối cảnh, quan viên Xuyên Châu gộp cũng bằng.
Đinh Quyết phản ứng : “Bây giờ thánh chỉ đến, khi nào đại nhân mới lộ diện?”
Gã sai vặt: “Không vội, vội, còn lâu mới đến kỳ thi mùa thu mà!”
Đinh Quyết nghĩ đến cũng công danh tú tài, thảo nào đại nhân việc gì khuyên đời còn dài, hãy về phía . Những ngày theo đại nhân, ngài việc gì sẽ giảng cho về quan trường, cũng sẽ cho những chuyện kỳ lạ, tầm mắt của cũng mở rộng, thật sự còn ngày ngày oán hận và hối tiếc nữa.
Gã sai vặt lẩm bẩm: “Đồ ngốc, cơ hội ở ngay mắt mà nắm bắt.”
Đại nhân đường âm thầm hỏi thăm, thấy bao nhiêu giống như Đinh Quyết, nhưng thật sự lọt mắt xanh của đại nhân chỉ hai vị, một vị khác là Lưu Minh Sinh, chỉ Đinh Quyết vẫn luôn theo đại nhân.
Đinh Quyết trong lòng hiểu rõ, mím môi: “Ta…”
Xương Trí bước : “Về ?”
Gã sai vặt : “Đại nhân, phận của ngài .”
Xương Trí : “Bất ngờ ?”
Đinh Quyết chút câu nệ, còn vẻ tùy ý như ngày thường: “ là bất ngờ.”
Xương Trí hỏi: “Các ngươi chuyện gì ?”
Đinh Quyết mím môi, im lặng một lúc : “Đại nhân, …”
Xương Trí nhướng mày, phận của lộ khiến nội tâm Đinh Quyết còn bình tĩnh: “Ngươi lấy công danh?”
Đinh Quyết mặt đỏ lên: “Đại nhân, ngài là một vị quan .”
Những việc đại nhân hàng ngày, đều thấy trong mắt, đại nhân đang dạy dỗ , trong lòng hiểu rõ, chỉ là nghĩ đến hai mạng của đại ca và , cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.
Xương Trí ép Đinh Quyết, chỉ hy vọng khi chân tướng sáng tỏ, Đinh Quyết thể chịu đựng , đây cũng là lý do ngừng trấn an Đinh Quyết.
Đinh Quyết thở phào nhẹ nhõm: “Đại nhân, thể theo ngài học hỏi là đủ .”
Cho nên cái gai trong lòng vẫn thể vượt qua .