Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1759: Vì sao đọc sách
Cập nhật lúc: 2025-10-18 07:57:20
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại Chu Hầu phủ kinh thành, Trúc Lan màn kịch của Vĩnh An Quốc công phủ mà thấy vui vẻ vô cùng. “Vĩnh An Quốc công phủ thật sự cho chặn ở cửa nhà họ La ?”
Tô Huyên hai ngày nay hóng chuyện ngớt: “Không chỉ chặn cửa nhà họ La , còn cửa to danh sách của hồi môn nữa.”
Lý thị ngày càng dáng vẻ của một mệnh phụ gia tộc lớn, suy nghĩ cũng từ góc độ cục của gia tộc: “Làm quá đáng ? Đã đình chỉ chức quan của trưởng tử nhà họ La , Quốc công phủ cho một chút thời gian nào, liệu lắm ?”
Tô Huyên c.ắ.n hạt dưa: “Vĩnh An Quốc công phủ chính là sự quá đáng . Không chỉ lột sạch mặt mũi của nhà họ La, mà còn đạp xuống đất để họ bao giờ ngóc đầu lên .”
Triệu thị uống , cảm thán một câu: “Mối hận của Quốc công phủ đối với nhà họ La nhỏ .”
Điều Trúc Lan vô cùng thấu hiểu. Bỏ một tiền lớn mà chẳng thấy lợi lộc , đổi là ai cũng tức giận. Hơn nữa, Hoàng thượng bày mưu tính kế, tự nhiên cho . Trong lựa chọn một mất một còn , Quốc công phủ sẽ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chà đạp nhà họ La.
Tô Huyên đảo mắt: “Nhà họ La tiền thì chỉ thể bán đất hoặc đồ sưu tầm trong nhà. Tuy danh tiếng nhà họ La , nhưng họ là gia tộc công nhận bộ sưu tầm phong phú.”
Triệu thị liền tỉnh táo hẳn: “Vậy cho để mắt mới . Minh Thụy đang thu mua các loại bút ký, nghĩ nhà họ La chắc chắn .”
Lý thị dội một gáo nước lạnh: “Không nhà họ La chịu bán cho chúng .”
Trúc Lan: “…”
Rất , con dâu cả ngày càng nắm bắt trọng điểm!
Tại huyện Dương, Xương Trí cuối cùng một mà theo bé về nhà. Trên đường, Xương Trí hỏi: “Cha con là sách, con học Thiên Tự Văn ?”
Cậu bé mím chặt môi một lời. Cậu nhớ lời dặn, mong cả đời khỏe mạnh, cần sách!
Xương Trí thở dài, đứa nhỏ , mà là . Vừa , qua lời của tiểu nhị, thông tin cơ bản về bé. Cha là một thiên tài nổi danh trong huyện, đúng , là thiên tài, mười sáu tuổi đỗ đồng sinh. Đối với một học trò gia tộc chống lưng, dựa bản , thiên phú quả thực cao.
thiên tài lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Lần thi cuối cùng, cảm lạnh, lâm bệnh nên đỗ. Sau khi khỏi bệnh để di chứng, tham gia viện thí nữa nhưng cuối cùng qua khỏi, cứ thế mà qua đời, để vợ mới cưới và mù cả mắt. May mắn là vợ thai, chính là bé mắt .
Xương Trí hỏi: “Con từng đến tư thục lén giảng bài ?”
Cậu bé trợn tròn mắt, hoảng sợ. Cậu gì cả, tại phát hiện?
Xương Trí : “Con là một đứa trẻ chủ kiến.”
Cậu bé cuối cùng cũng mở miệng nữa: “Đừng, đừng cho con .”
Cậu giả ăn mày xin ăn, mất mặt . Những quen , đều cầu xin họ giữ bí mật. Mẹ hiện tại cũng . Cậu chút đau lòng khi thấy tự giam trong nhà, ngoài việc giao khăn thêu thì bước chân khỏi sân.
Xương Trí đáp: “Được.”
Rất nhanh đó, họ đến khu nhà nghèo trong huyện. Các ngôi nhà san sát . Nhà bé mấy gian, sân cũng lớn, vì lao động chính nên nhà cửa cũ nát.
Người phụ nữ trong sân thấy con trai trở về liền nhíu mày: “Sao con bướng bỉnh thế, quần áo bẩn như ?”
Cậu bé cúi đầu: “Mẹ, con dám nữa.”
Người phụ nữ chú ý đến vị khách, trong lòng thấp thỏm bất an. Nàng mím môi : “Con trai sách, nhà chúng cô nhi quả phụ, tiền cho con học.”
Hiển nhiên, nàng nhầm Xương Trí thành thầy đồ.
Xương Trí ngạc nhiên về phía bé. Điều cho thấy từng thầy đồ vì yêu tài mà đến đây, chứng tỏ thiên phú của đứa trẻ cao. “Ta chỉ là một du học, là .”
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm. Phu quân nàng vì sách mà qua đời, nàng chỉ đứa con trai là chỗ dựa. Nàng con trai thiên phú cao, nhưng nàng thà để con cả đời bình thường.
Cửa lớn mở rộng sợ gièm pha. Xương Trí trong sân những chiếc khăn tay thêu xong. Ừm, loại khăn tay bình thường đáng bao nhiêu tiền, còn hại mắt.
Xương Trí bé đang co ro: “Ta ác ý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1759-vi-sao-doc-sach.html.]
Cậu bé trong lòng hiểu rõ, trưởng thành sớm giúp thể phân biệt kẻ . Cậu mím chặt môi, lo lắng phòng . Bà nội vì bệnh mà qua đời tiêu hết tiền còn trong nhà. Nhà ruộng đất, chỉ một căn nhà . Cuộc sống của họ dựa việc thêu thùa của . Lần bệnh, trong nhà còn tiền, đều là do xin ăn mà .
Cậu bé cúi đầu: “Hàng xóm đều cha con sách giỏi, con thấy giấu sách .”
Xương Trí tai thính, rõ tiếng lẩm bẩm của bé. Đứa nhỏ sách. “Vì sách?”
Cậu bé mím môi: “Để thành di nguyện thành của cha con.”
Xương Trí khẽ thành tiếng: “Khoa cử là để chọn nhân tài cho quốc gia. Nhân tài vì bá tánh tạo phúc, vì quốc gia hiến lương sách. Con hiểu ?”
Cậu bé đáy mắt mờ mịt: “Đọc sách vì công danh ? Không vì ‘sĩ nông công thương’ ?”
Còn tiền bạc nữa, chỉ cần đỗ cử nhân sẽ mang tiền đến cửa, bao giờ sống khổ cực nữa.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Nụ mặt Xương Trí tắt ngấm: “ , nhiều kỳ vọng giống như con.”
Chàng ở Hàn Lâm Viện, bao nhiêu Trạng Nguyên, Bảng Nhãn sách vì quốc gia, vì bá tánh? Có vì gia tộc, vì quyền lực và tiền bạc, nhưng căn bản nhất vẫn là vì chính bản họ.
Tại Hình bộ kinh thành, Thái tử lật xem hồ sơ từ khi phụ hoàng kế vị. Hồ sơ từ thời hoàng gia gia tại vị, phụ hoàng xem qua .
Thái tử xoa xoa mi tâm, thật nên cảm ơn Chu hầu cải cách. Để nâng cao hiệu suất và độ chính xác, hồ sơ của Hình bộ phân loại và ghi chép vô cùng rõ ràng, rành mạch.
Thái tử về phía Trác Cổ Du: “Ngươi thấy việc ghi chép hồ sơ thế nào?”
Trác Cổ Du tìm hiểu kỹ: “Thuận tiện hơn cho việc tra cứu, tiết kiệm nhiều thời gian.”
“Đều là những đổi do Chu hầu mang .”
Trác Cổ Du trong lòng càng thêm đau đớn. Dù buông bỏ, vẫn kìm mà nghĩ , nếu đính hôn là An Hòa huyện chúa, con đường quan của đến nỗi gian nan như . “Chu hầu quả là đại tài.”
Thái tử tủm tỉm: “Nhà họ La cho tin chính xác khi nào trả tiền của hồi môn ?”
Trác Cổ Du: “Nói là sẽ nhanh chóng ạ.”
Thái tử trong lòng hừ một tiếng, nhà họ La cứu nữa . Sau đó, Thái tử gì thêm, cũng tiếp tục xem hồ sơ cũ, mà hiệu cho Hình bộ tìm những bản án hủy bỏ.
Thái tử lật xem ghi chép, mày khẽ nhướng lên. Có những ghi chép thật sự mơ hồ, là cố ý là coi trọng, nhưng nghiêng về vế hơn.
Thái tử dậy: “Cô Hộ bộ, ngươi cứ tiếp tục ở đây xem hồ sơ.”
Trác Cổ Du: “Vâng ạ.”
Đây là thái độ của hoàng thất đối với Chu hầu, là sự tin tưởng. Sự tin tưởng khiến ngưỡng mộ ghen tị.
Tại Hộ bộ, Chu Thư Nhân ngạc nhiên khi thấy Thái tử đến. “Thái tử đang ở Hình bộ xem hồ sơ ? Đã xem xong ?”
Không thể nào, mỗi năm Hình bộ ít án tử.
Thái tử từ trong n.g.ự.c lấy bản ghi chép các vụ án hủy bỏ: “Hầu gia xem qua .”
Chu Thư Nhân nhận lấy lật xem: “Thái tử hỏi điều gì?”
Thái tử hỏi điều gì cụ thể: “Cô chỉ là xem bản ghi chép thấy chút khó chịu. Trong đó bao nhiêu vụ án là tự nguyện hủy bỏ?”
Chu Thư Nhân xem nữa: “Vậy nên?”
Thái tử nếu ý tưởng gì sẽ đến tìm ông. Lần đến, rõ ràng là hy vọng ông thể cho một vài ý kiến.