Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1747: Sống hèn mọn cũng có cái lợi

Cập nhật lúc: 2025-10-17 14:33:52
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xương Trung nhướng mày: “Nghe ý của cháu, cháu cũng điều tra ?”

 

Trạch Nhi gật đầu: “Vì sự an của Tần Vương phủ, tự nhiên điều tra. Ta phái điều tra nhà họ An, cần đợi một thời gian nữa mới tin tức về.”

 

Xương Trung giọng điệu chắc chắn: “Ta cảm thấy Gia Thanh vấn đề gì, chắc là liên quan đến thế của .”

 

Trạch Nhi : “Vậy cũng điều tra cho rõ ràng.”

 

Xương Trung vui vẻ ôm chầm lấy cháu ngoại: “Không hổ là Tần Vương tương lai.”

 

Trạch Nhi ngượng ngùng: “Cậu út.”

 

“Đi, , chúng qua chơi. Cháu đừng lúc nào cũng cau mày, tưởng Tần Vương phủ sắp sụp đến nơi !”

 

Trạch Nhi thầm nghĩ, cũng vui vẻ, nhưng tiếc là thể. Có quá nhiều lôi kéo . Giữ vẻ mặt nghiêm nghị, khó gần thể tránh nhiều phiền phức.

 

Ngô Thượng Hằng len lén gần, nhỏ giọng hỏi: “Thế tử, công chúa khỏe ?”

 

Trạch Nhi đáp: “Là đại đường tỷ .”

 

Ngô Thượng Hằng vểnh tai lên, chút căng thẳng. Từ khi Thái hậu qua đời, thể gặp công chúa càng ít . Bây giờ tin tức.

 

Trạch Nhi trêu : “Đại đường tỷ nhờ nhắn , bảo Ngô công tử cứ yên tâm.”

 

Nụ của Ngô Thượng Hằng càng lúc càng rạng rỡ. Yên tâm nghĩa là Hoàng thượng hết giận. “Cảm ơn thế tử.”

 

Năm mới ở Chu Hầu phủ vô cùng náo nhiệt, trái ngược với Uông phủ một tiếng .

 

Thoáng cái qua mùng bảy, Xương Trung lên đường về quê, còn dắt theo một nữa. Minh Huy sang năm đổi ý, cũng về thi tú tài.

 

Hai cùng càng cho gia đình yên tâm. Đoàn xe dài, phần lớn là quà mang về quê.

 

Xương Trung rời , hầu phủ yên tĩnh hơn nhiều. Ngô Thượng Hằng cũng rời từ mùng ba.

 

Tâm tư của Trúc Lan đều đặt ở Uông gia. Ngọc Lộ về nhà đẻ mà gửi tin về lão gia tử chỉ còn vài ngày nữa. Kết quả là ông gắng gượng qua mùng bảy.

 

Giữa trưa tin tức từ Uông gia, ngược tin Vĩnh An Quốc công phủ mang theo chứng cứ tố cáo.

 

Trúc Lan nhướng mày, Quốc công phủ cũng thông minh, âm thầm trả thù mà quang minh chính đại.

 

Buổi tối, Chu Thư Nhân trở về về việc : “Đã nhận đơn kiện .”

 

Trúc Lan hỏi: “Đã bắt hết ?”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

“Chứng cứ vô cùng xác thực, mấy bắt giữ, chạy cũng .”

 

Trúc Lan đưa khăn qua: “Dương mưu vẫn hơn.”

 

Chu Thư Nhân lau khô tay: “Quốc công để điểm yếu để thanh toán.”

 

Trúc Lan : “Mấy năm nay Quốc công phủ vẫn luôn thu , các thế gia phương nam tìm phiền phức, lật án cũ cũng khó.”

 

Đôi khi, sống hèn mọn cũng cái lợi của nó, ít điểm yếu hơn!

 

Chu Thư Nhân : “Hôm nay Khâu Duyên cũng như . Nếu chơi dương mưu, các thế gia đấu , họ sẽ tay ngầm.”

 

“Vậy thì vu oan giá họa.”

 

Chu Thư Nhân chỉ lên trời: “Xem vị phân xử thế nào.”

 

Trúc Lan : “Lần Vĩnh An Quốc công phủ ba tham gia khoa cử.”

 

“Khó mà đỗ .”

 

Trúc Lan cũng nghĩ , nhân quả cả thôi!

 

Sáng sớm hôm , Chu Thư Nhân mới dậy, Thanh Tuyết canh giữ ở ngoài cửa liền bước : “Hầu gia, Uông gia gửi thư báo lão gia tử qua đời nửa đêm.”

 

Bàn tay đang giày của Chu Thư Nhân dừng , mũi ông chút cay. Lặng một lúc, ông : “Bảo Cẩn Ngôn mang đơn xin nghỉ phép .”

 

Thanh Tuyết cúi đầu: “Vâng ạ.”

 

Trúc Lan cũng dậy: “Chúng nên vui mừng mới , lão gia tử giải thoát .”

 

Bệnh tật giày vò suốt thời gian dài ai cũng chịu đựng .

 

Chu Thư Nhân dậy tìm quần áo, dễ tìm, năm nay quần áo của ông đều là màu sắc trang nhã. “Lát nữa chúng qua đó.”

 

Trúc Lan sắc trời bên ngoài: “Đợi trời sáng hơn một chút.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1747-song-hen-mon-cung-co-cai-loi.html.]

“Ừm.”

 

Hai vợ chồng rửa mặt đơn giản xong, bữa sáng dọn lên. Thanh Tuyết chủ tử khẩu vị, nên mang lên món hoành thánh chay nấu canh chua.

 

Trúc Lan vỗ nhẹ tay Thư Nhân: “Ăn một chút .”

 

Chu Thư Nhân bưng chén lên, vị chua quả thật kích thích vị giác. Dù ăn, ông cũng ăn mấy cái, uống thêm chút nước ấm cho nóng , cửa cảm thấy lạnh.

 

Lúc , các phòng trong phủ đều tin. Vợ chồng Chu lão đại chờ sẵn bên xe ngựa.

 

Chu lão đại đỡ cha lên xe, mới cùng vợ xe phía .

 

Lý thị lo cho con gái và các cháu ngoại: “Không hai đứa nhỏ chịu nổi .”

 

Trời lạnh thế quỳ, hai đứa cháu ngoại còn nhỏ như . Thế gia đại tộc con gái nhiều, nhưng cháu ngoại là đích trưởng nên luôn mặt.

 

Chu lão đại cũng lo lắng: “Ngọc Lộ sẽ chăm sóc cho chúng.”

 

Lý thị lẩm bẩm: “Ôi, đại gia tộc, con gái sẽ bận rộn luôn tay.”

 

Quả đúng như lời Lý thị , hôm nay tất cả tộc nhân của Uông thị đều sẽ đến, cộng thêm những mối quan hệ qua bao năm, Uông phủ ngớt.

 

Vợ chồng Chu Thư Nhân xuống xe thấy tiếng bên trong, tiếng lớn, đến tang chắc chắn đông.

 

Người đón là trưởng tử của Uông Cự. Nhiều năm gặp, cũng béo lên, nhưng kỹ vẫn thấy gầy nhiều. Người béo mà gầy thì khuôn mặt sẽ hiện rõ.

 

Đi sân, đến linh đường thấy một đám quỳ la liệt. Chu Thư Nhân nhớ cảnh tượng khi Ninh Quốc Công qua đời.

 

Vào linh đường, Chu Thư Nhân tiến lên thắp hương. Uông Cự sưng cả mắt, gầy , ít nhất cũng gầy hai vòng.

 

Uông Úy dắt hai đứa nhỏ quỳ. Chu Thư Nhân đau lòng, các cháu ngoại của ông đến khàn cả giọng.

 

Trúc Lan chuyện với Đào thị: “Bà nén bi thương.”

 

Tinh thần của Đào thị lắm, chuyện dồn dập kéo đến, bây giờ đầu đau khó chịu. “ thể tiếp đãi bà chu đáo .”

 

“Bà cứ lo việc của bà .”

 

Chu Thư Nhân cũng chuyện với Uông Cự: “Mọi đều trông chờ ông đấy, ông kiên cường lên.”

 

Uông Cự sụt sịt: “Ông thật an ủi khác.”

 

Chu Thư Nhân: “…”

 

Còn thể cãi , , chuyện gì lớn.

 

Mũi Uông Cự nghẹt , giọng càng thêm khàn: “Bây giờ trong đầu là cảnh tượng lúc lớn lên, cha bỏ .”

 

Chu Thư Nhân: “…”

 

Cứ thế , ông cũng chạy mất. Cuối cùng, ông gì, chỉ vỗ nhẹ vai Uông Cự.

 

Uông Cự ngẩng đầu: “Ông chứ?”

 

Chu Thư Nhân nhịn: “Lão gia tử đang ông đấy, ông càng hy vọng ông sống .”

 

Uông Cự còn to hơn: “Cha ơi, cha hãy con trai nhiều hơn .”

 

Chu Thư Nhân: “!!”

 

Cuối cùng, ông lùi một bước, đến bên cạnh các cháu ngoại. Hai đứa nhỏ tuy còn bé nhưng trách nhiệm, quỳ thẳng tắp. Chu Thư Nhân xổm xuống, duỗi tay sờ sờ đệm của bọn trẻ.

 

Trác Bình nghiêng đầu, nén tiếng . Uông Úy : “Ông ngoại?”

 

Chu Thư Nhân thu tay , cái đệm đủ dày. Ông sờ sờ quần áo của bọn trẻ, lúc mới hài lòng dậy.

 

Uông Úy hiểu ý, nhỏ giọng : “Hai đứa nhỏ sẽ quỳ lâu ạ.”

 

Bà nội và đang trông chừng mà!

 

Chu Thư Nhân ừ một tiếng, thấy Uông Cự đang quỳ rạp đất , ông thu ánh mắt, thở dài. Ông đây lâu.

 

Đợi một lúc, vợ chồng Chu lão đại chuyện xong với Ngọc Lộ, cả nhà cùng rời khỏi Uông gia.

 

Vốn dĩ hôm nay đều đang chờ xem kịch , kết quả là việc Uông lão gia tử qua đời tạm thời dập tắt chuyện. Nhân duyên của lão gia tử thật sự , xe ngựa đến Uông gia nối đuôi , đường cũng ít nhiều.

 

Tại hoàng cung, Hoàng thượng với Thái tử: “Lát nữa con đến xem.”

 

Ngài sẵn lòng cho Uông gia thể diện . Ai, một lão nhân thông thái .

 

 

Loading...