Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1739: Tin tưởng
Cập nhật lúc: 2025-10-17 11:21:42
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đến ngày Vinh An Hầu phủ tổ chức tiệc. Cửa chính mở rộng, xe ngựa bên ngoài nối đuôi ngớt. Lần đầu đãi tiệc, thiệp mời gửi nhiều, khách đến cũng đông.
Lần , cửa lớn hầu phủ mở là để tang sự, ai dịp ngắm kỹ kiến trúc và cảnh sắc nơi đây.
Lần , tuy là mùa đông nhưng kiến trúc tinh xảo trong cảnh tuyết trắng mang một vẻ riêng. Vinh An Hầu phủ do chính Thái Thượng Hoàng bỏ tiền xây dựng tỉ mỉ, mỗi bước chân là một cảnh cũng ngoa.
Các vị khách thành từng nhóm, bàn tán về cảnh sắc trong phủ. Có thuần túy thưởng thức, kẻ thầm ghen tị.
Minh Đằng và Lưu Giai là chủ nhà, hai bận rộn ngớt để tiếp đãi khách khứa.
Trúc Lan cùng con gái, bên cạnh còn Tề Vương phi và một khác. Người thường dám đến gần, bà cũng mừng vì yên tĩnh.
Lý thị yên tâm về con dâu, dù can thiệp nhưng bà vẫn một bên quan sát, nếu sơ suất gì bà sẽ kịp thời giúp đỡ.
Gia đình Vinh Ân Khanh cũng đến. Diêu Dao đầu bước phủ, kìm mà nắm c.h.ặ.t t.a.y phu quân.
Vinh Ân Khanh cảm nhận cảm xúc của vợ, vỗ nhẹ lên tay nàng an ủi.
Diêu Dao bất giác thấy mắt cay, nàng hít một thật sâu: “Thiếp .”
Vinh Ân Khanh đáp: “Ừm.”
Hôm giỗ đầu, cùng Minh Đằng mà chọn một thời điểm khác để đến tế bái.
Chàng hâm mộ Minh Đằng ở trong tòa phủ , cũng ghen tị với tước vị Vinh An Hầu. Chàng hiểu rõ phận của , vẫn là con vợ lẽ.
Hôm nay khách đến đông, các gia đình còn dắt theo cả tiểu thư nhà .
Có đến vì xã giao, mang mục đích riêng.
Trúc Lan thấy Lý thị , liền hỏi: “Sao con về đây ?”
Lý thị dùng bàn tay mập mạp xoa mặt, ghé tai chồng nhỏ: “Tiếp khách mệt quá, con gặp bao nhiêu tiểu thư .”
Trúc Lan ngạc nhiên: “Tiểu thư?”
Lý thị gật đầu. Ban đầu bà cũng ngây ngô hiểu, nhưng khi họ bắt đầu ngỏ ý, bà mới vỡ lẽ. “Minh Đằng nhận con thừa tự của họ Vinh.”
Con trai nhà họ Chu nạp , nhưng Minh Đằng là của họ Vinh, mà dòng dõi Vinh gia ít ỏi. Minh Đằng ý định nạp , nhưng vẫn nhăm nhe. Vừa những đến gặp bà đều là nữ quyến của các tiểu quan, bà chỉ gượng về.
Trúc Lan vỗ nhẹ tay Lý thị: “Minh Đằng là một đứa trẻ , trách nhiệm.”
Lý thị cũng : “Con dâu yên tâm.”
Chính vì bà mới về. Nếu là đầu con trai tổ chức tiệc, bà mắng !
Người vây quanh Minh Đằng cũng đông. Dù út bên cạnh, vẫn tránh những lời hàn huyên.
Giữa một đám các vị đại lão kinh thành, tuổi của Minh Đằng quả thực trẻ, vì thế càng thêm nổi bật.
Chu Thư Nhân uống cách đó xa. Uông Cự hỏi: “Ông lo lắng ?”
Chu Thư Nhân đáp: “Lo nó bắt nạt? Hay lo gài bẫy?”
“Minh Đằng còn quá trẻ.”
Chu Thư Nhân : “Ta lo, lão gia tử khi qua đời đích dạy dỗ nó. Hơn nữa, đây là những gì nó trải qua, nó mang họ Vinh.”
Uông Cự nhấp một ngụm : “Ông đúng.”
Chu Thư Nhân hỏi: “Bệnh của lão gia tử đỡ hơn ?”
Uông Cự thở dài: “Không, những gì cần chuẩn chuẩn cả .”
Ông cũng đau khổ. Ông cha tiếp tục chịu đựng đau đớn, nhưng vì gia tộc Uông thị, cha ông vẫn gắng gượng chống chọi với bệnh tật, cố kéo dài đến cuối năm.
Chu Thư Nhân trong lòng nặng trĩu. Suốt chặng đường qua, lão gia tử dạy ông nhiều, coi như là nửa thầy. “Ông cũng đừng quá đau buồn, đây là ý nguyện của lão gia tử.”
Nước trong miệng Uông Cự càng thêm đắng chát: “Ta sớm chuẩn .”
Chu Thư Nhân thở dài: “Mấy năm nay, nhiều lượt .”
Uông Cự vuốt tóc : “Ta trẻ hơn ông.”
Chu Thư Nhân chỉ trợn mắt: “Phải, , chờ ông tiến thêm một bước nữa.”
Lão gia tử qua đời, Uông Cự sẽ để tang một năm, đó chắc chắn sẽ thăng chức. Chậc, thật đáng ngưỡng mộ, đây chính là sức mạnh của gia tộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1739-tin-tuong.html.]
Ngọc Văn và Lâm Hi đang trò chuyện. Lâm Hi huých vai Ngọc Văn: “Biểu tỷ, Cố Thăng thiệp mời, là tỷ đưa ?”
Dù Vinh An Hầu phủ hạ thấp tiêu chuẩn mời khách, với cấp bậc của Cố Thăng, việc nhận thiệp là khó. Dù Cố Thăng nhiều cung, nhưng đó cũng chỉ là tiềm năng, thực sự nắm quyền lực trong tay. Cố Thăng nên xuất hiện ở đây.
Ngọc Văn thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, xin chị dâu một tấm thiệp.”
Lâm Hi trêu: “Lần thừa nhận thẳng thắn ghê nhỉ.”
Tĩnh Huyên mắt sáng lấp lánh: “Có chuyện gì ?”
Lâm Hi : “ là chuyện .”
Bên phía Cố Thăng, Ngô Thượng Hằng chậc lưỡi hai tiếng: “Ngươi sắp chuyện vui đây.”
Hắn sớm nhận điều , nhưng Cố Thăng nên cũng hỏi đến cùng, dù cũng liên quan đến An Hòa huyện chúa. Lần thì cần kiêng dè nữa.
Cố Thăng ho một tiếng: “Còn sớm lắm.”
Ngô Thượng Hằng xoa cằm: “Đợi chuyện thành, sẽ tặng ngươi một món quà lớn.”
Cố Thăng để tâm đến ánh mắt của khác, đáp: “Được.”
Từ lúc xuất hiện ở Vinh An Hầu phủ, đối mặt với ít ánh mắt dò xét. Khi nhận thiệp, hề do dự. Tiếc là gặp huyện chúa, vì nam nữ tách riêng.
Minh Đằng gửi thiệp, những ai nhận và nể mặt đều đến.
Nhiễm Tầm Minh Đằng, khẽ thở dài. Họ từng là những bạn chơi chung thuở nhỏ, mà giờ đây danh tiếng của tổn hại. Rõ ràng cơ hội lên, nhưng tự tay đẩy .
Tiệc tàn, khách khứa lượt về. Cuối cùng, tòa phủ rộng lớn chỉ còn những hạ nhân bận rộn.
Gia đình Minh Đằng trở về sân viện ở Chu Hầu phủ. Lưu Giai cầm khăn đưa cho : “Chàng lau mặt .”
Minh Đằng say lúy túy, hôm nay quá nhiều mời rượu. Chàng ngoan ngoãn yên, để nương tử giúp lau mặt.
Lưu Giai : “Chàng ngoan thật.”
Minh Đằng lắc đầu: “Lúc nào cũng ngoan mà.”
Lưu Giai đỏ mặt, nghĩ đến điều gì đó mím môi: “Có cho , cũng ai đồn rằng thể sinh con.”
Minh Đằng tỉnh táo hơn một chút: “Ta sẽ cho điều tra.”
Lưu Giai ngạc nhiên: “Hả?”
Minh Đằng vươn tay ôm lấy eo nương tử: “Ta chỉ cần con nàng là đủ .”
Lưu Giai cong môi : “Chàng mau xuống nghỉ ngơi .”
“Được.”
Lưu Giai cũng rửa mặt. Hôm nay nàng cũng mệt lả. Nàng xoa bụng , quả thực thể nàng tổn thương, nhưng nàng thể sinh con thì quá độc ác.
Tiệc ở Vinh An Hầu phủ kết thúc, vẫn lôi kéo quan hệ với Vinh An Hầu, nhưng tiếc là Minh Đằng nhận nhiệm vụ và chuyển đến hoàng trang, ngoài.
Sự quan tâm sôi nổi , cùng với việc Minh Đằng xuất hiện, cũng dần lắng xuống. Theo thời gian, ánh mắt đều đổ dồn về Thái tử phủ.
Khi Thái tử phi sắp đến ngày sinh, sự chú ý càng tập trung hơn.
Trúc Lan xác nhận nhầm: “Hoàng hậu bảo con đến Thái tử phủ trông coi ?”
Tuyết Hàm gật đầu: “Con cũng bất ngờ khi Hoàng hậu tin tưởng con như . Nhiệm vụ thật sự dễ nhận.”
Không chuyện gì xảy thì , nhưng nếu chuyện, trách nhiệm của nàng sẽ lớn. Nếu chắc chắn Hoàng hậu ý hại , nàng mắng .
Trúc Lan : “Hoàng hậu như , chắc chắn Hoàng thượng cũng .”
Tuyết Hàm nhếch mép: “Là do con gái thể hiện quá trong tang lễ của phụ hoàng.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trúc Lan còn gì nữa, chỉ thể an ủi con gái: “Đây là sự tin tưởng.”
Tuyết Hàm thở dài, nàng thật sự sự tin tưởng . Nàng xoa mặt: “Ngày mai con đến Thái tử phủ.”
“Dung Xuyên cũng sẽ cùng con chứ?”
Điều duy nhất khiến Tuyết Hàm an lòng là: “Vâng, sẽ cùng con đến đó.”