Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1737: Tròn một năm
Cập nhật lúc: 2025-10-17 11:21:40
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt Minh Đằng để tang Vinh Dụ Đãng tròn một năm. Cửa lớn của Vinh An Hầu phủ lễ tang một nữa mở . Suốt một năm nay, Minh Đằng từ khi trở về Chu Hầu phủ thì từng bước chân khỏi cổng.
Lưu Giai và con nhỏ cũng hết sức kín đáo. Vì trong nhà tang, thiệp mời gửi đến nàng đều từ chối.
Vào ngày giỗ đầu, Chu Thư Nhân cố ý xin nghỉ phép, đưa mấy con trai cùng Minh Đằng đến tổ mộ Vinh thị thắp hương.
Mùa đông năm nay tuyết rơi khá nhiều, nhưng may là bão tuyết. Xe ngựa khỏi thành, con đường quan lộ, tiếng bánh xe nghiến tuyết lạo xạo. Chu lão đại : “Bên ai dọn dẹp.”
Ngoài kinh thành, chỉ quét dọn quan lộ, còn những con đường nhỏ dẫn làng thì do dân làng tự phụ trách. Riêng con đường dẫn đến khu mộ phần, ngoại trừ hoàng lăng thì ai quét tước cả.
Chu Thư Nhân cảnh sắc bên ngoài qua ô cửa kính, tuyết rơi mấy trận nên đọng dày. Ông chỉ “Ừ” một tiếng.
Đi thêm một đoạn về phía , con đường còn tuyết nữa. Tổ mộ của Vinh thị chuyên trông coi, nên đường quét tước sạch sẽ.
Minh Đằng xuống xe, bước tới đỡ cha đến ông nội xuống.
Chu Thư Nhân hít một thật sâu khí lạnh buốt. Giờ đây, khu mộ của Vinh thị mang cho ông cảm giác bình yên, còn vẻ kỳ quái như nữa. “Đi thôi.”
Hôm nay là lễ giỗ đầu của Vinh Dụ Đãng. Chu Thư Nhân dù cũng con cháu Vinh thị, ông chỉ bên mộ Vinh Dụ Đãng lẩm bẩm một .
Minh Đằng thì đến các ngôi mộ khác để tế bái, Chu lão đại yên tâm nên theo con trai.
Chu Thư Nhân quỳ đệm, : “Ta cứ ngỡ khi mãn tang, lão gia ngài sẽ báo mộng cho , ai ngờ chẳng gì cả. Thái Thượng Hoàng , nhưng Vinh gia vẫn , lão gia thể yên tâm.”
Nghĩa trang im phăng phắc, Chu Thư Nhân hạ thấp giọng, nhưng Xương Nghĩa và Xương Trí vẫn thể rõ.
Xương Nghĩa ngôi mộ của lão gia tử với tâm trạng phức tạp, chính nhờ họ Vinh mà Chu Hầu phủ mới quan hệ với hoàng thất.
Hôm nay trời gió, nhưng nhiệt độ vẫn thấp. Chu Thư Nhân đội mũ mà vẫn cảm thấy lạnh. “Năm nay nhiệt độ xuống thấp kỷ lục, may mà thiên tai bão tuyết.”
Ông cứ nghĩ đến đến đó, như thể Vinh Dụ Đãng vẫn còn sống và ông đang trò chuyện cùng trưởng bối.
Chu Thư Nhân tiếp: “Trời lạnh, ngay cả những nơi phương nam tuyết cũng đổ tuyết. Bông vải năm nào cũng đủ cung ứng, may mà tận dụng lông cừu. Ngô Minh quả là tài, áo lông cừu bán chạy. Minh Vân theo Ngô Minh, cũng yên tâm.”
Ông ngừng một lát tiếp: “Ta già , Ngô Minh thể dạy cho Minh Vân nhiều thứ hơn.”
Xương Nghĩa lòng chùng xuống. Cha mặc quần áo dày nên trông mới vẻ khỏe mạnh, chứ cởi thì gầy gò lắm.
Lúc Minh Đằng , trán đỏ ửng, xem đứa nhỏ dập đầu ít.
Giờ cũng còn sớm, Minh Đằng đỡ ông nội dậy: “Ông ơi, chúng về kinh thôi.”
Chu Thư Nhân bia mộ của Vinh Dụ Đãng nữa, “Được.”
Tại Hàn Lâm Viện, Trác Cổ Du thấy Chu đại nhân đến, liền hỏi: “Hôm nay Chu đại nhân xin nghỉ ?”
Những khác đều lắc đầu, họ rõ tình hình của Chu đại nhân.
Cố Thăng ngẩng đầu, trong lòng nhạo một tiếng. Kể từ đối đáp Trác Cổ Du, gã cứ nhằm và Chu đại nhân. “Hôm nay là ngày giỗ đầu của trưởng bối nhà Chu đại nhân.”
Trưởng bối là ai, liền hiểu , là vị của Vinh gia. ngay đó họ cảm thấy gì đó đúng, bèn đổ dồn ánh mắt về phía Cố Thăng. Vị nhiều chuyện thế?
Trác Cổ Du trong lòng chỉ một suy nghĩ: Cố Thăng đang khoe khoang với . Từ khi Chu Hầu phủ ý với Cố Thăng, càng quan sát càng tự tát một cái. Sự quan tâm của Chu đại nhân dành cho Cố Thăng rõ ràng đến thế mà.
Hắn cũng nghĩ đến việc , nhưng . Nói hại gì đến Cố Thăng, mà chỉ lợi vô cùng. Một Cố Thăng gia thế và một Cố Thăng sắp trở thành cháu rể Chu Hầu phủ ý nghĩa khác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1737-tron-mot-nam.html.]
Những vượt qua khoa cử để tiến đều là kẻ thông minh. Ngay đó, Trác Cổ Du phát hiện những trong phòng đối với Cố Thăng càng thêm nhiệt tình.
Người trong kinh thành đều hôm nay là ngày giỗ đầu của Vinh An Hầu. Lưu Giai đang chuẩn dọn đồ về Chu Hầu phủ thì mang thiệp đến.
Chị dâu cả và chị dâu hai bên nhà đẻ tự đến mà sai qua hỏi cần giúp gì . Lưu Giai đáp rằng ở nhà, nàng xin nhận tấm lòng của hai chị dâu.
Vinh Hầu phu nhân cũng sai ma ma cận đến: “Phu nhân nhà tiện đến cửa, nên sai qua hỏi xem việc gì cần giúp ạ.”
Lưu Giai : “Thay cảm ơn phu nhân nhà ngươi, bên cũng gì bận rộn cả.”
Bà ma ma rõ tình hình của phu nhân nhà . Hồi tang lễ, phu nhân chỉ thể quỳ lạy ngoài cửa phủ, xuất là một vết nhơ thể xóa bỏ.
Lưu Giai sai tiễn ma ma về với chồng: “Diêu thị thật lòng.”
Lý thị đáp: “ .”
Diêu Dao, vị Hầu phu nhân , cũng là một sống kín tiếng ở kinh thành. May mà Vinh Ân Khanh kẻ trăng hoa, bao năm nay chỉ một Diêu Dao, giờ đủ cả nếp lẫn tẻ, cũng coi như là viên mãn.
Lưu Giai : “Tiệc đãi khách bên còn cần giúp một tay.”
Vinh An Hầu phủ từng chính thức tổ chức tiệc chiêu đãi. Nay mãn tang, việc mở tiệc là thể tránh khỏi.
Lý thị con dâu từng tổ chức tiệc lớn, bà : “Con đừng lo, giúp con.”
Lưu Giai yên lòng hẳn. Mẹ chồng do chính tay bà nội dạy dỗ, việc đối nhân xử thế trong Chu Hầu phủ hiện nay đều do một tay bà lo liệu. Bà rõ những điều kiêng kỵ của từng nhà. “Vậy con cho mang những thứ thu dọn xong qua , chờ tiệc đãi khách bên kết thúc, chúng sẽ dọn về ở.”
Lý thị tươi: “Được.”
Bà cho ma ma về phủ lấy một quyển sổ, nhanh đó sổ mang đến. Bà đích đưa cho con dâu: “Đây là những điều kiêng kỵ mà ghi , con xem kỹ .”
Lưu Giai gáy sổ sờn cũ, chỉ thường xuyên lật xem mới thể như . Nàng mở xem, trong lòng vô cùng khâm phục chồng. Sổ ghi chép đầy đủ, từ những điều kiêng kỵ, món ăn yêu thích, cho đến cả màu sắc ưa thích của mỗi nhà. “Mẹ, vất vả quá.”
Lý thị thấy vất vả chút nào: “Bà nội con từng cần cù bù thông minh. Ta thông minh nên đành dùng cách . Nếu quên thì xem nhiều . Con đừng thấy cách vẻ ngốc, nhưng ghi chép thì sẽ bao giờ sai, chứ trí nhớ để lâu ngày sẽ phai nhạt. Ta cũng nhiều thứ để dạy con, là những cách vụng về của thôi.”
Lưu Giai vui vẻ : “Cách của thông minh. Cảm ơn .”
Lý thị càng vui hơn, con dâu thật lòng giả ý, bà đều phân biệt . “Được, .”
Tại Chu Hầu phủ, Trúc Lan thấy Thư Nhân nhà hắt xì một cái, liền lo lắng hỏi: “Bị cảm lạnh ?”
Chu Thư Nhân xoa xoa mũi: “Ngoài trời lạnh quá, nhà ấm nên mũi chút khó chịu thôi.”
Trúc Lan thở phào nhẹ nhõm, định đưa tay cởi áo choàng giúp ông, nhưng Chu Thư Nhân né . “Né cái gì?”
Chu Thư Nhân lùi một bước: “Trên lạnh còn nặng, bà đừng gần.”
“Được, , yên.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chu Thư Nhân sưởi ấm một lúc mới cởi áo choàng đưa cho nha đầu. Sau đó, ông xuống nhận lấy chén gừng từ tay phu nhân. Uống hết hai chén gừng, cả ấm hẳn lên. Trong phòng nhiệt độ cao, lát trán lấm tấm mồ hôi.
Trúc Lan : “Hơi lạnh thoát đó.”
Chu Thư Nhân lau mồ hôi: “Ngoài trời lạnh thật, cái lạnh khô buốt. Ta đeo hai lớp găng tay len, thêm một lớp găng tay da mà vẫn thấy lạnh thấu xương.”