Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1729: Giai Cấp

Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:38:06
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đoàn của Trúc Lan đến, đám đông tản một ít. Những xem náo nhiệt đều là dân làng gần đó, họ nhận xe ngựa của quý nhân kinh thành, trong chốc lát tất cả đều đổ dồn ánh mắt xe, tiếng ồn ào cũng im bặt.

 

Vợ chồng Trúc Lan xuống xe, ánh mắt về phía Minh Huy. Minh Huy đang ở cửa học viện, mặt nhà họ Thiệu.

 

Minh Huy vội vàng bước tới: “Ông nội, bà nội.”

 

Trúc Lan hỏi: “Xảy chuyện gì ?”

 

Vẻ mặt Minh Huy một lời khó hết, nhỏ giọng đáp: “Thiệu cô nương ăn vạ.”

 

Trúc Lan quan sát gia đình đang giằng co với nhà họ Thiệu, sa sầm mặt. Thiệu cô nương là bà coi trọng. Bà mặt lạnh qua, với Thiệu Đình: “Có oan ức gì, sẽ chủ cho con.”

 

Hốc mắt Thiệu Đình chút đỏ lên. Nàng thể để ý đến thanh danh của , nhưng sợ vì nhà họ Lưu mà thể tiếp tục dạy học ở học viện. “Tiểu nữ tử và gia sống nương tựa , từng định . Cha qua đời cũng hứa hẹn hôn sự nào. Bây giờ nhà họ Lưu tiểu nữ tử đính hôn, xin phu nhân chủ.”

 

Trúc Lan sa sầm mặt về phía nhà họ Lưu. Rất dễ nhận , đều tránh xa họ, khiến nhà họ Lưu nổi bật hẳn lên. Loại cực phẩm , bà từng gặp khi mới đến thời cổ đại, thì còn tiếp xúc nữa.

 

Dân làng gần đó đều viện trưởng học viện là Hầu phu nhân. Tuy từng gặp mặt, nhưng mắt mù, quý nhân đến là ai.

 

Bà lão nhà họ Lưu trong lòng đ.á.n.h trống lùi. Họ dám đến gây rối là vì thấy nhà họ Thiệu dễ bắt nạt, trưởng bối chống lưng, dễ dàng nắm trong tay. Họ , Thiệu nha đầu một tháng kiếm một lạng bạc, trời ạ, một năm lụng ngoài đồng thể kiếm mấy đồng tiền, khi còn đủ ăn uống.

 

Cho nên mới nảy ý định với nhà họ Thiệu. Nữ tử đều để ý đến thanh danh, hôm nay liền đến gây rối.

 

Trúc Lan hỏi: “Các đính hôn, hôn thư ?”

 

Nhà họ Lưu á khẩu, vốn dĩ là ăn vạ, hôn thư.

 

Giọng Minh Huy đanh : “Hỏi các đấy, hôn thư ?”

 

Bà lão nhà họ Lưu run rẩy. Khí thế của phu nhân lúc bà hoảng sợ, còn hộ vệ đeo đao bên cạnh, chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống: “Lão phụ cẩn thận nghĩ , nhớ, nhớ nhầm .”

 

Giọng Trúc Lan nhàn nhạt: “Xác nhận là nhớ nhầm?”

 

“Xác nhận.”

 

Trúc Lan về phía những còn của nhà họ Lưu. Tất cả đều quỳ xuống cùng bà lão. Đây chính là sự áp chế của giai cấp. Nhìn những dân xung quanh đang xem náo nhiệt, ai nấy đều cúi đầu, dám thẳng Trúc Lan.

 

Trúc Lan trong lòng nghẹn uất, vì những kẻ cực phẩm , mà là sự phân chia giai cấp rõ ràng, dân chúng ngay cả dũng khí để thẳng lưng cũng .

 

Chu Thư Nhân cảm nhận cảm xúc của vợ, tiến lên đỡ lấy cánh tay bà.

 

Trúc Lan hít một thật sâu, với Minh Huy: “Lấy giấy bút mực đây.”

 

Sau khi chuẩn xong, Trúc Lan bảo Minh Huy , đại ý là quấy rầy nữa, bắt tất cả nhà họ Lưu điểm chỉ. Dù nội dung, nhà họ Lưu dường như dọa mất mật, điểm chỉ xong cứ như ký khế ước bán , một chữ cũng dám nhiều, bảo là chạy thẳng.

 

Trúc Lan đưa tờ giấy cho Thiệu Đình: “Cầm lấy, nhà họ Lưu dám quấy rầy con nữa.”

 

Thiệu Đình hoảng hốt, chỉ vài câu giải quyết xong? Không cãi vã, thuận lợi giải quyết. “Tạ phu nhân chủ cho tiểu nữ tử.”

 

Trúc Lan hỏi: “Nhà họ Lưu đến vì tiền lương tháng của con, gần đây chắc ít đến cửa cầu hôn ?”

 

Thiệu Đình nhắc đến hôn sự của , chút mất tự nhiên: “Chuyện tiền lương tháng lan , đúng là ít đến nhà cầu hôn, nhưng tiểu nữ tử đồng ý.”

 

Nàng lý tưởng, cũng thành sớm. Nàng thấy quá nhiều phụ nữ lấy chồng trời, gả chồng đối với nàng là một sự trói buộc. Nàng tìm một chồng hiểu nàng và ràng buộc nàng.

 

Chỉ tiếc là khó tìm. Nam tử càng hy vọng vợ quản lý gia đình, hầu hạ cha chồng, chăm sóc cho !

 

Ca ca xong ý tưởng của nàng cũng phiền lòng, may mà ca ca ép nàng đính hôn.

 

Trúc Lan: “Con một chồng như thế nào?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1729-giai-cap.html.]

Thiệu Đình sững sờ, cứ ngỡ phu nhân sẽ giúp chủ, nhất thời căng thẳng, nhưng suy nghĩ một lát vẫn suy nghĩ trong lòng. Nói xong, nàng cúi đầu: “Tiểu nữ tử dạy học, cho nhiều nữ tử hơn bó buộc trong hậu viện.”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Trúc Lan đưa tay lên sờ đầu Thiệu Đình: “Làm lắm.”

 

Khóe miệng Thiệu Đình cong lên, gật đầu thật mạnh: “Vâng.”

 

Trúc Lan đầu thấy Thư Nhân, hiệu cho Thiệu Đình dạy học tìm chồng. Bà tìm thấy ông ở trong đình nghỉ mát. Ca ca của Thiệu Đình thẳng tắp, Thư Nhân đang khảo bài gì mà trán thiếu niên lấm tấm mồ hôi.

 

Thư Nhân thấy vợ đến, thu vẻ nghiêm túc, với Minh Huy: “Đưa Thiệu công tử ngoài .”

 

Minh Huy: “Vâng ạ.”

 

Trúc Lan đợi mới hỏi: “Ông khảo bài gì ?”

 

Thư Nhân : “Ta cũng khảo bài gì, chỉ hỏi một chút về học vấn, Thiệu Tuân cũng .”

 

Không là kẻ học vẹt, những kiến giải của riêng .

 

Trúc Lan thở dài: “Ai, giai cấp.”

 

Thư Nhân an ủi: “Không một sớm một chiều thể đổi .”

 

“Ta , chỉ là chút ngột ngạt.”

 

Hôm nay nếu là bà xử lý, đổi là một dân thường phận tương tự, chắc chắn sẽ còn ồn ào. Bởi vì phận và địa vị của bà, nhà họ Lưu hận thể từng đến đây, chỉ sợ diệt cả nhà.

 

Sau nhà họ Thiệu cũng sẽ vì bà mà ai dám bắt nạt.

 

Trở về kinh thành, Minh Huy cũng về cùng, chung một xe ngựa. Trán Minh Huy đổ mồ hôi, Chu Thư Nhân mới mở miệng: “Cháu chú ý một chút.”

 

Cho dù tâm tư cũng chú ý, thanh danh của con gái nhà quan trọng.

 

Minh Huy thể giấu ông bà, sờ sờ mũi: “Cháu chừng mực.”

 

Chu Thư Nhân nữa. Minh Huy đang gì. Về phần chênh lệch gia thế, thằng nhóc vẫn luôn mở miệng, chẳng là đang chờ Thiệu Tuân thi đỗ khoa cử . Đừng tưởng ông , Minh Huy cho Thiệu Tuân mượn ít sách.

 

Nếu Minh Huy là trưởng tôn, ông sẽ chú ý nhiều hơn. Minh Huy là con trai thứ ba của phòng lớn, chỉ cần thằng nhóc gây hại cho Chu gia, chuyện hồ đồ, ông sẽ quản nhiều.

 

Minh Huy thở phào nhẹ nhõm. Dù chỉ cần quá đáng, suy nghĩ trong lòng sẽ thành sự thật, nhưng lời của ông nội, vẫn chút yên tâm. Bây giờ thì yên tâm .

 

Ngày hôm lâm triều, Chu Thư Nhân thấy tấu chương đàn hặc Trịnh gia. Bây giờ ngay cả tội danh chiếm đoạt ruộng đất, ức h.i.ế.p dân chúng Tây Bắc cũng lôi , đây là dẫm c.h.ế.t Trịnh gia.

 

Hoàng thượng lặng lẽ lắng , nhưng hạ chỉ giam giữ Trịnh Hoành. Trịnh Hoành vẫn cấm túc trong Bá tước phủ.

 

Điều khiến một sốt ruột.

 

Hoàng thượng tỏ thái độ, chỉ hiệu tiếp tục tra xét, đó liền bãi triều.

 

Chu Thư Nhân khỏi đại điện, Hoàng tướng quân bước tới: “Hầu gia.”

 

Chu Thư Nhân dừng bước. Ông và những võ tướng qua , mà ông giao tiếp nhiều nhất là Binh Bộ Thượng thư. Cùng thượng triều, ông cũng ít khi chuyện với họ. “Hoàng tướng quân.”

 

Hoàng tướng quân chút gấp gáp: “Hầu gia thể chuyện một chút ạ?”

 

Chu Thư Nhân: “Được.”

 

Hai sang một bên, Hoàng tướng quân mới nhỏ giọng : “Hầu gia thể giúp Trịnh Bá tước vài lời ạ?”

 

Ông và Trịnh gia từng cùng g.i.ế.c địch, ông về kinh, Trịnh gia tiếp tục trấn giữ Tây Bắc. Quan hệ của họ tồi. Mấy ngày nay liên tục đàn hặc Trịnh gia, ông vì Trịnh Hoành mà yết kiến Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng gặp. Ông trong lòng bất an.

 

 

Loading...