Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1723: Bị Để Ý
Cập nhật lúc: 2025-10-17 04:16:05
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những ngày đó, Trúc Lan ngoài những việc cần thiết thì ít khi ngoài. Ngày ngày trôi qua, vụ án của Lục đại nhân vẫn đang tiếp tục thẩm tra, liên lụy cũng ngày một nhiều.
Hoàng thượng dường như ý định đại khai sát giới. Các thế gia ở kinh thành gần đây vô cùng kín đáo, ngay cả những công tử ăn chơi cũng biến mất, các sòng bạc, trường đua ngựa ở ngoại ô kinh thành kinh doanh ảm đạm.
Tại Chu Hầu phủ, Trúc Lan tiếp đãi Phùng thị. Phùng thị vốn thuộc vai vế con cháu so với bà, nhưng vì con gái sắp gả cho con trai bà nên thành ngang hàng.
Phùng thị mang theo ít trái cây: “Đồ quê nhà gửi kinh, mang đến cho phu nhân và hầu gia nếm thử cho tươi.”
Trúc Lan tuổi cao nên đặc biệt thích uống nước ép trái cây, ở thời cổ đại đây là một thứ xa xỉ. Trái cây và mật ong thời đều rẻ, bà còn dùng mật ong tiến cống.
Trúc Lan : “Vậy thì khách sáo nữa.”
Phùng thị thấy phu nhân thật lòng yêu thích, trong lòng vui vẻ. Nàng Chu Hầu phủ là một nơi , nhưng khi thực sự tiếp xúc mới hiểu đến nhường nào. Gả con gái nhà cao cửa rộng quá nhiều nỗi khổ, nhà đẻ tôn trọng, đôi khi ngay cả hạ nhân cũng dám coi thường.
Khi đến Chu Hầu phủ, nàng chỉ nhận sự tôn trọng, cần nịnh bợ, chỉ cần chuyện bình thường là , trong lòng vô cùng thoải mái!
Trúc Lan hỏi: “Sao đưa Hinh Di đến cùng?”
Phùng thị đáp: “Con bé hôm dầm mưa, đang uống t.h.u.ố.c nên đưa đến.”
“Bị bệnh , bây giờ đỡ hơn chút nào ?”
“Đỡ nhiều ạ, nó vẫn còn nhỏ tuổi ham chơi.”
Trúc Lan : “Ai cũng còn trẻ cả. Tuổi nhỏ ham chơi là , chờ đến khi thành gia lập thất chơi cũng cơ hội.”
Phùng thị, khóe mắt nếp nhăn, càng thêm sâu hơn: “Ngài .”
Ai cũng Chu hầu phu nhân thương con dâu, quả là con gái phúc.
Phùng thị : “Gần đây trong nhà đến lui nhiều, ai, lão gia dạo cứ chau mày mãi, nếp nhăn trán cũng nhiều thêm.”
Trúc Lan hiểu rõ, một vì sống sót mà chạy vạy khắp nơi, cầu xin Chu Hầu phủ giúp, đe dọa dụ dỗ những quả hồng mềm. Chu Hầu phủ sợ đắc tội khác nên từ chối, nhưng Vệ gia thì .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trúc Lan : “Gần đây vẫn nên cẩn thận một chút, việc gì thì cố gắng đừng khỏi thành. Các bình an thì Vệ đại nhân mới thể yên tâm.”
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Trước ngưỡng cửa sinh tử, quan hệ thông gia với Hầu phủ thể trấn áp tất cả , luôn kẻ liều.
Đặc biệt là khi rõ tâm tư của Hoàng thượng, những sống sẽ nghĩ nhiều cách. Dù đây cũng là đại tội tru di cửu tộc, họ sẽ kiêng dè những nên đụng , nhưng những chỗ dựa thì sợ, kẻ mang tội thì thêm một tội nữa cũng chẳng là gì.
Phùng thị mặt trắng bệch, lão gia gần đây ngừng dặn dò nàng cẩn thận. “Ta nhớ .”
Trúc Lan : “Kinh thành bây giờ là mười mấy năm , ở kinh thành ai dám công khai hành hung, trừ phi là kẻ thật sự điên .”
Phùng thị yên tâm hơn nhiều, trị an kinh thành đúng là lên.
Trúc Lan cũng chuẩn quà đáp lễ, vì Hinh Di bệnh nên còn chuẩn thêm một ít d.ư.ợ.c liệu.
Tại Hộ Bộ, Chu Thư Nhân những cuốn sổ nợ mới đóng , tổng cộng năm rương. “Không tồi.”
Khâu Duyên vẻ mặt thất thần: “Có là quá nhiều ?”
Đây là tịch biên bao nhiêu nhà? Ghi chép bao nhiêu gia sản?
“Chỉ sợ đến lúc đó ngươi chê chuẩn ít.”
Bạc mà triều đình cấp để tu sửa đường sá mỗi năm, một năm thì nhiều, nhưng nhiều năm gộp thì chịu nổi. Hơn nữa, phần lớn là bạc do thương nhân quyên góp. Cả nước quá lớn, phía nam chỉ châu thành giàu , một huyện thành cũng sung túc, đặc biệt là những nơi tiến cống, thương nhân đều là những cự phú.
Ông thể tưởng tượng cảnh quốc khố tràn đầy, quả nhiên giàu nhanh nhất là dựa việc tịch biên gia sản.
Khâu Duyên da đầu tê dại: “Những sống những ngày yên chứ!”
“Bởi vì lòng tham.”
Khâu Duyên mấp máy môi: “Bạc đúng là một thứ .”
Chu Thư Nhân đồng tình: “Ngươi việc .”
Không lâu , Thái tử đến. Chu Thư Nhân ngạc nhiên: “Thái tử đến Hộ Bộ?”
Thái tử trong lòng ôm hai cuốn tấu chương: “Đại nhân xem ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1723-bi-de-y.html.]
Chu Thư Nhân liếc mắt một cái, , là tấu chương của Binh Bộ. “Thần xem.”
Thái tử thầm nghĩ sớm hỏi, bèn đưa tấu chương qua: “Xin đại nhân xem qua.”
Chu Thư Nhân: “…”
Vậy tại còn hỏi ông gì? Cứ đưa thẳng cho ông là .
Tấu chương của Binh Bộ đưa đến Hộ Bộ, mục đích nào khác, tất cả đều là xin bạc. Quả nhiên, Chu Thư Nhân xem xong thì trợn mắt: “Đổi áo giáp?”
Thái tử gật đầu: “Đại chiến kết thúc mấy năm, áo giáp vẫn đổi mới, những bộ đúng là nên .”
Chu Thư Nhân khép tấu chương , đau lòng thở nổi, nhưng thể lời phản bác. Mấy năm gần đây, tiền bạc cấp cho Binh Bộ chủ yếu dùng cho việc may áo bông và các chi phí khác, áo giáp thì vẫn dùng tạm, cách nào khác, quốc khố hạn.
Bây giờ thấy Hộ Bộ sắp tiền, Binh Bộ dù rõ tâm trạng Hoàng thượng cũng căng da đầu đưa tấu chương lên.
Thái tử ho khan một tiếng: “Cũng là đổi bộ.”
Chu Thư Nhân ngước mắt: “Bán thần cũng lấy tiền để đổi bộ .”
Trừ phi quốc gia cần hoạt động nữa. Ông thật sự quá khó khăn.
Thái tử : “Bán ai cũng thể bán ngài.”
Chu Thư Nhân cảm thấy vui vẻ chút nào: “Bạc tịch biên trích một phần để tu sửa đê điều.”
Ông còn xây đập chứa nước ở những châu thiếu nước, cố gắng giảm bớt thiệt hại do hạn hán. Trước đây tiền dư, mỗi một đồng bạc đều tính toán chi li, bây giờ khó khăn lắm mới dư, đau lòng quá!
Thái tử ở Hộ Bộ một thời gian dài, Hộ Bộ chi tiêu tính toán. “Vất vả cho Hầu gia .”
Chu Thư Nhân liếc tấu chương, ông đúng là vất vả thật.
Thái tử một lúc, hỏi ông những vấn đề khó hiểu. Chu Thư Nhân giấu giếm gì, Thái tử lấy lạ, ông sảng khoái quá.
Chu Thư Nhân thầm nghĩ, dù cũng sẽ dạy dỗ con trai của ngươi, để Thái tử tiếp thu nhanh hơn, nhiều giải thích một chút cũng tiện cho .
Tan nha môn tại Hàn Lâm Viện, Cố Thăng những xung quanh Trác Cổ Du, vẻ mặt lãnh đạm. Từ khi Quốc công phủ quyên góp một nửa gia sản, cơn chấn động, bên cạnh Trác Cổ Du thêm ít .
Cố Thăng còn thể cảm nhận Trác Cổ Du bằng ánh mắt khác. Trước đây Trác Cổ Du hào phóng, chỉ cảm thấy Quốc công phủ giàu . Bây giờ khi thấy sự giàu của Quốc công phủ, cho rằng Trác Cổ Du keo kiệt. Lòng thật khó lường!
Trác Cổ Du trong lòng kiên nhẫn, nhưng mặt vẫn giữ nụ đổi, còn nhẫn nại chuyện.
Xương Trí đến bên cạnh Cố Thăng: “Cùng ?”
Cố Thăng: “Đại nhân?”
“Ta tiễn ngươi một đoạn đường.”
Cố Thăng : “Ta với đại ca một tiếng.”
“Ừ.”
Chờ xe ngựa của Cố Ngạn vội vàng đến, rõ tình hình, Cố Ngạn : “Vậy về .”
“Được.”
Xương Trí dẫn Cố Thăng uống . Xương Trí nhận Cố Thăng chút thất thần: “Nghĩ chuyện gì ?”
Cố Thăng suy nghĩ của : “Trác đại nhân giống như đang tự đeo gông .”
Xương Trí: “Hắn chỉ đang hòa nhập chốn quan trường thôi.”
Cố Thăng xong : “Đại nhân .”
Trác Cổ Du dã tâm, còn thì , cho nên mới nhận sự đổi rõ ràng của Trác đại nhân.
Xương Trí sờ sờ chén : “Gần đây chú ý ngươi ít.”
Đây mới là lý do tìm Cố Thăng uống . Gần đây Cố Thăng thường xuyên cung, lúc về ung dung, tâm đều thấy. Cố Thăng giao hảo với Ngô công tử, Trác Cổ Du cuối cùng cũng thể che lấp ánh hào quang của Cố Thăng nữa, còn để ý đến thanh danh của Cố Thăng. Huống hồ, Cố Thăng cũng tích cóp kha khá tài sản, ít khi bán tranh.