Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1722: Sống Được Thì Ai Lại Muốn Chết
Cập nhật lúc: 2025-10-17 04:16:04
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại Chu Hầu phủ, Trúc Lan đích đến thăm Giang cô nương. Nhờ thiếu tiền bạc, trong nhà nuôi ít tú nương, quần áo của Giang cô nương nhanh may xong.
Khi bà đến, Giang cô nương đang sắp xếp hành lý, một tiểu nha đầu giúp đỡ.
Giang cô nương dậy: “Xin mắt lão phu nhân.”
“Mau lên, quần áo ?”
Giang cô nương thoải mái gật đầu: “Tiểu nữ tử thích, cảm ơn lão phu nhân bận tâm.”
Trúc Lan hiệu cho Giang cô nương xuống: “Thích là . Khi đến học viện, con cần gì cứ với nữ quan. Học viện các bà tử lo việc quét dọn, còn công công chuyên lo việc mua sắm, thiếu gì cứ nhờ họ mang về giúp.”
Giang cô nương mong chờ đến Nữ tử học viện, mỉm : “Vâng ạ.”
Nàng ở kinh thành lâu, cũng về Nữ tử học viện. Nếu vì danh sách , nàng cũng đăng ký nhập học, chỉ vì an mà còn vì học viện khác biệt.
Về phần đôi mắt và vết sẹo mặt, nàng từng đau khổ, nhưng lòng hận thù giúp nàng vượt qua. Bây giờ đại thù báo, nàng những gì thích.
Trúc Lan lúc đến gần hơn, trong lòng khỏi tiếc nuối. Giang cô nương vốn xinh . Có lẽ ánh mắt của Trúc Lan dừng lâu, Giang cô nương đưa tay sờ lên mặt .
Trúc Lan áy náy . Giang cô nương cũng đáp: “Tiểu nữ tử lăn xuống sườn núi nên mới vết sẹo , bây giờ còn để tâm nữa.”
Trúc Lan im lặng, trong rừng cây rậm rạp cũng là cành cây, khi lăn xuống nếu che đầu thì dễ xảy tai nạn. “Tất cả qua .”
Giang cô nương gật đầu. Lúc đó, để bảo vệ danh sách trong lòng, nàng chỉ thể ôm chặt lấy nó. Mặt thương là điều lường , còn đôi mắt là do nàng may mắn.
Giang cô nương : “Tiểu nữ tử mặt dày xin lão phu nhân giúp đỡ, thể giúp tiểu nữ tử mua một ít ruộng đất và cửa hàng ạ?”
Trúc Lan chiếc hộp đẩy tới: “Được.”
Mở hộp , bên trong là ngân phiếu, ước chừng đến cả vạn lạng, quả là ít.
Giang cô nương mân mê đầu ngón tay: “Đây là Hoàng thượng ban thưởng cho tiểu nữ tử.”
Còn một vạn lạng là bồi thường cho gia nghiệp nhà họ Giang của nàng. Đáng tiếc, cha chỉ nàng là con.
Buổi tối, Chu Thư Nhân về đúng giờ: “Hôm nay mở mang tầm mắt.”
Trúc Lan chuyện của Vĩnh An Quốc công phủ: “Ông là từng thấy cả kho vàng nhà họ Vinh cơ mà.”
Chu Thư Nhân: “Thì cũng là mở mang tầm mắt. Bà tưởng một nửa gia sản là một nửa thật ? Thỏ khôn ba hang, chắc chắn còn đường lui giấu kín.”
“Vĩnh An Quốc công đúng là sợ thật .”
“Đó là do ông đoán Hoàng thượng tước bỏ tước vị của Quốc công phủ, nên mới lấy một nửa gia sản để kéo dài thời gian.”
Vĩnh An thế tử phạm lầm gì, hiện tại cả Quốc công phủ đều dựa Trác Cổ Du, đời theo kịp, nếu tước vị Quốc công, đối với Trác gia nền tảng hoàng đế sâu dày mà , đó sẽ là một tai họa.
Trúc Lan khẽ : “Thế gian ai mà Quốc công phủ giàu .”
Bao nhiêu thèm , tước vị che chở, chẳng khác nào đứa trẻ ôm vàng giữa chợ, chờ đợi chỉ là những mưu mô tính kế và những kẻ bỏ đá xuống giếng.
“Ta đoán Quốc công gia chắc chắn đang hối hận vì sống quá xa hoa.”
Trúc Lan khẩy: “Có ngày hôm nay, chỉ thể một chữ ‘đáng’.”
Ngày hôm , Trúc Lan nhận thiệp mời của Quốc công phủ, bà với Thanh Tuyết: “Cứ trả lời là gặp.”
Tô Huyên cũng ở đó, nghĩ đến những tính toán của Quốc công phủ với con gái , mặt lạnh tanh : “Còn các nhà thông gia của Quốc công phủ thì ?”
Hai mối thông gia , lúc đều im như thóc!
Trúc Lan nhạo một tiếng: “Các nhà thông gia của họ thuần túy là trao đổi lợi ích. Hơn nữa Quốc công phủ vận , đúng lúc xảy đại án tham ô, ai dám cho họ?”
Tô Huyên : “Mẹ, xem La gia hủy hôn ?”
Trúc Lan vẻ mặt chút kỳ quái: “Sẽ .”
Tô Huyên nghĩ cũng thấy : “Cô gái nhà họ La đính hôn lý do gì để hối hôn, hơn nữa Vĩnh An Quốc công phủ còn tiền, hôm qua từng xe từng xe bạc bao nhiêu thấy!”
Trúc Lan: “La gia lão phu nhân quản chuyện của La gia là thật sự quản, mời bà về kinh đô cũng từ chối.”
Tô Huyên lạnh một tiếng: “Bây giờ mới lão phu nhân , sớm hơn thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1722-song-duoc-thi-ai-lai-muon-chet.html.]
Trúc Lan La gia lão phu nhân sống thế nào, bà cũng hỏi nhiều, bà cảm thấy một thông tuệ như nhất định sống .
Hai ngày , Lý thị ngoài về liền thẳng đến chính viện: “Mẹ, đoán xem hôm nay con gặp ai?”
“Thế tử phu nhân của Vĩnh An Quốc công phủ?”
Lý thị giơ ngón tay cái: “Mẹ, đoán chuẩn thật.”
“Không đoán chuẩn, mà là hôm qua từ chối thiệp mời, lịch trình hôm nay của con, việc tình cờ gặp gỡ là điều tất yếu.”
Tối qua bà Thư Nhân , gia sản là quyên góp, nhưng Hoàng thượng cũng lời hứa chắc chắn nào, cho nên họ mới tìm đến Chu Hầu phủ, hy vọng thể giúp vài lời.
Lý thị: “Sớm con đổi ngày .”
“Nếu kẻ cố tình theo dõi, con ngày nào ngoài cũng sẽ gặp thôi.”
Lý thị nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, sắc mặt thế tử phu nhân tái nhợt, Quốc công phủ thật sự sắp xảy chuyện ?”
Trúc Lan: “Sẽ .”
Hoàng thượng thấy tiền, sẽ chỉ vắt kiệt giá trị còn . Sinh vật như Hoàng thượng là thù dai nhất, lấy hảo cảm là chuyện cực khó, thà đầu thai còn dễ hơn.
Lý thị: “Mẹ, gia sản nhà thể so với Quốc công phủ ?”
Trúc Lan vẻ “con đang đùa gì ”, Lý thị hỏi một câu ngớ ngẩn, nhà so .
Trúc Lan Thư Nhân kể về danh sách một nửa gia sản, trong đầu chỉ là sự tham lam của Vĩnh An Quốc công. Phát tài nhờ chiến tranh nhiều , giới hạn, nhưng cũng kẻ !
Trong hoàng cung, Trác Cổ Du và Cố Thăng cùng ghi chép. Trác Cổ Du so với Cố Thăng sự đổi nhỏ, thì thêm cẩn trọng, thì thêm ung dung.
Trương công công : “Bẩm Hoàng thượng, Ngô công tử tới.”
Hoàng thượng : “Cho .”
Ngô Thượng Hằng cũng ngớ ngẩn, gần đây cũng cung, chỉ sợ lỡ lời chọc Hoàng thượng vui, ai ngờ công công gọi .
Ngô Thượng Hằng hành lễ: “Khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an.”
Hoàng thượng hiệu cho dậy: “Nghe gần đây ngươi thành thật?”
Ngô Thượng Hằng nuốt nước bọt: “Vâng ạ.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Hoàng thượng hiệu cho Trương công công mang một cái rương , mở : “Xem quen ?”
Ngô Thượng Hằng nghi hoặc qua, chỉ thấy tiểu công công mở một cuộn tranh, mắt trợn trừng. Quen chứ, còn đang tính để lấy .
Hoàng thượng : “Đây là trẫm gợi ý Vĩnh An Quốc công, ông dâng cung.”
Ngô Thượng Hằng kích động: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
“Đừng vội tạ ơn, những thứ sẽ trở thành của hồi môn của Trân Nguyệt.”
Sẽ trả cho ngươi, nên đừng vội cảm ơn.
Ngô Thượng Hằng: “…”
Thôi , thành xong cũng coi như lấy !
Trác Cổ Du Ngô công tử tên các cuộn tranh, mặt đỏ bừng. Hôm qua dâng cung, ông nội với lai lịch của những thứ . Thảo nào khi mở tiệc, Ngô công tử càng thích tìm .
Mấy ngày , Chu Hầu phủ nhận nhiều thiệp mời. Ai cũng Chu hầu là Hoàng thượng tin tưởng nhất. Khi các quan viên trong danh sách lượt bắt, các gia tộc liên lụy đều sốt ruột, tìm cách cầu xin Chu hầu giúp đỡ.
Một câu thể đổi vận mệnh, nhưng Trúc Lan đều từ chối hết.
Ngọc Văn hỏi: “Bà nội, nhà từ chối hết như , liệu oán hận Hầu phủ ?”
Sống thì ai c.h.ế.t?
Trúc Lan: “Không từ chối hết, mới càng phiền phức.”
Bây giờ từ chối tất cả, ôm hận sẽ nhiều. Nếu giúp một , a, ôm hận mới nhiều, còn sẽ đủ loại suy đoán và phỉ báng, lòng là phức tạp nhất.