Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1720: Nhân Tài

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:22:50
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trúc Lan ở chính viện đợi gặp Thiệu Đình. Hôm nay Thư Nhân hết kỳ nghỉ, bà cũng nên bắt đầu công việc của . Người bà gặp nhất chính là Thiệu Đình, cô bé mang đến cho bà quá nhiều bất ngờ.

 

Chưa đợi Thiệu Đình đến, Trúc Lan thấy Minh Huy tới . Bà đặt chén xuống: “Cháu gì đó đúng!”

 

Minh Huy hì hì xuống: “Bà nội, cháu đúng ạ? Cháu rõ ràng ngoan mà.”

 

“Ha!”

 

Tưởng bà mù chắc? Thằng nhóc càng lúc càng lộ liễu!

 

Minh Huy nhanh nhảu dậy xoa bóp vai cho bà: “Bà nội, lực tay thế ạ?”

 

“Ừm, tồi, ngờ cháu còn tay nghề .”

 

Minh Huy đáp: “Cháu luyện tập cha cháu đấy ạ.”

 

Trúc Lan bật : “Cháu đúng là…”

 

Thằng nhóc hoạt bát như , đều do vợ chồng lão đại nuông chiều. Mấy đứa con trai của phòng lớn, cũng chỉ Minh Huy là gan nhất. Minh Huy lấy lão đại luyện tập, lão đại hẳn là mừng thầm trong bụng hết!

 

Minh Huy liếc mắt cửa, qua tấm rèm che, chỉ thể thấy mấy tiểu nha đầu đang đó.

 

Trúc Lan chiếc gương đồng đặt nghiêng, thầm hừ một tiếng: “Ôi chao.”

 

“Bà nội ạ?”

 

Trúc Lan đáp: “Ta gặp Thiệu Đình, nhưng con bé hôm nay tới .”

 

Tay Minh Huy khựng : “Sao bà gặp cô ạ?”

 

Trúc Lan vui vẻ : “Con bé đó nhận chính thức, dạy học ở học viện .”

 

“Thật ạ?”

 

“Ta cứ tưởng cháu chứ.”

 

Minh Huy nín thở: “Bà nội, cháu vẫn luôn ở nhà, ạ.”

 

Trúc Lan : “Ồ, cứ tưởng cháu nên định hỏi thêm, nữ quan Thiệu Đình cách dạy học.”

 

Thiệu Đình cách nâng cao tư tưởng cho các nữ hài. Khi giờ dạy, cô bé thích tìm các nữ sinh chuyện, truyền đạt suy nghĩ của . Nữ quan rằng thể cảm nhận rõ ràng sự đổi ở một nữ sinh.

 

Nói thế nào nhỉ, tuy các nữ sinh học, nhưng ở nhà các nàng cũng dặn dò học cho giỏi tay nghề, kiếm tiền về cho trai, em trai tích cóp tiền sính lễ, hoặc nếu nhà học thì nộp học phí cho trai, em trai. Nói trắng , nhiều bậc cha đầu tư chỉ để mong nhận nhiều hơn.

 

Thỉnh thoảng bà cũng mở lớp tư tưởng cho các nữ sinh, nhưng hiệu quả lắm. Các nữ sinh ngày nào cũng nhà tẩy não, bà bao nhiêu cũng họ tẩy não . Hơn nữa, bà là viện trưởng, là Hầu phủ phu nhân, cách giai cấp quá lớn khiến bọn trẻ sợ bà.

 

Còn Thiệu Đình thì khác, Thiệu Đình và các cô bé cách, đều là những cô gái thôn quê. Thiệu Đình từ nhỏ tư tưởng độc lập, cô bé cũng tài năng, mấy nữ sinh mới tuyển chính là minh chứng.

 

lúc , Thanh Tuyết bước : “Thiệu cô nương tới ạ.”

 

“Cho .”

 

Minh Huy ánh mắt của bà nội, thu tay về, mặt đổi sắc vị trí của .

 

Ngoài cửa, Thiệu Đình vô cùng căng thẳng. Nàng bao giờ đến nơi ở của bậc quyền quý. Những nơi như thế , dân thường dám đến, chỉ sợ va chạm quý nhân mà mất mạng. Hôm qua nữ quan viện trưởng gặp, nàng cứ ngỡ là ở học viện, ngờ là Chu Hầu phủ.

 

Chu Hầu phủ, đây nàng hiểu gì về nơi , chỉ đó là nhà của quyền quý, một sự tồn tại cao cao tại thượng, xa vời với nàng.

 

Bây giờ thì khác, nàng nhận chính thức, mỗi tháng một lạng bạc. Ca ca của nàng tin còn kinh ngạc. Nàng lén học ở học viện mà cho ca ca . Một tháng một lạng bạc, cộng thêm tiền ca ca kiếm từ việc thư thuê lúc rảnh rỗi, sang năm ca ca thể thi tú tài .

 

Thiệu Đình trong đầu suy nghĩ miên man, cúi đầu xuống đất. Đây chính là Chu Hầu phủ, đường đến chính viện, nàng chỉ một cảm giác là nơi quá lớn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

 

Thanh Tuyết vén rèm lên: “Thiệu cô nương, lão phu nhân mời cô .”

 

Thiệu Đình hít một thật sâu, lưng cứng đờ, nhỏ giọng : “Cảm ơn cô nương.”

 

Thanh Tuyết đích cổng phủ đón Thiệu Đình. Suốt đường , nàng quan sát, biểu hiện của Thiệu cô nương khiến nàng bằng con mắt khác, ánh mắt sáng ngời, quả là hiếm . “Khách sáo .”

 

Trúc Lan ở trong phòng thấy Thiệu Đình, giọng của cô bé khi bước cuối cùng cũng run rẩy. Đây học viện, mặt chỉ là viện trưởng mà còn là Hầu phu nhân. “Tiểu nữ tử mắt phu nhân, phu nhân vạn an.”

 

Trúc Lan hiệu cho các tiểu nha đầu trong phòng lui , nhiều sẽ chỉ Thiệu cô nương thêm mất tự nhiên. “Đừng căng thẳng, cứ gọi là viện trưởng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1720-nhan-tai.html.]

 

Thiệu Đình ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ôn hòa của phu nhân, giọng vững vàng hơn: “Viện trưởng.”

 

Trúc Lan hiệu cho cô xuống: “Ta chỉ chuyện với con một chút, gần đây ở học viện ?”

 

Thiệu Đình liếc thấy Minh Huy công tử, thoáng sững sờ, nhưng nhanh chóng định thần và đáp lời: “Tiểu nữ tử , cảm tạ viện trưởng cho tiểu nữ tử cơ hội.”

 

“Cơ hội là do chính con tranh thủ , nó chỉ dành cho những sự chuẩn . Con .”

 

Lòng Thiệu Đình nhảy nhót, nàng viện trưởng khen ngợi. Trước đây, trong đời nàng từng ngưỡng mộ phụ nữ nào, thì , đó chính là viện trưởng. Một nữ tử quản lý cả học viện, mà còn quản lý như . Càng hiểu , nàng càng trở thành một giống như viện trưởng.

 

Trúc Lan : “Ta nữ quan về biểu hiện của con, hãy tiếp tục cố gắng, coi trọng con.”

 

Cô bé nếu bồi dưỡng , sẽ là cánh tay đắc lực của bà.

 

Giọng Thiệu Đình cao hơn hẳn: “Tiểu nữ tử nhất định sẽ để viện trưởng thất vọng!”

 

“Phụt.” Minh Huy nhịn , bật thành tiếng.

 

Thiệu Đình đỏ mặt, chút mất tự nhiên vì sự thất thố , bèn căng thẳng nắm lấy vạt áo.

 

Trúc Lan lườm đứa cháu trai một cái. Minh Huy vội : “Cháu câm miệng đây.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Thiệu Đình dần bình tĩnh trở . Trúc Lan hiệu cho Minh Huy lấy cuốn sách bà , trong đó ghi một vài ý tưởng của bà. Minh Huy dậy lấy từ giá sách.

 

Trúc Lan cầm lấy giấy bút, vài dòng đưa cho Thiệu Đình: “Về nhà xem cho kỹ.”

 

Thiệu Đình kích động, hai tay đón lấy như báu vật: “Tiểu nữ tử nhất định sẽ cẩn thận kỹ.”

 

Đợi Thiệu Đình , Trúc Lan gọi đứa cháu trai định chuồn lẹ : “Nói xem nào.”

 

Minh Huy chút chột : “Cô nương giống thường, ừm, ý tưởng.”

 

Hơn nữa đặc biệt sùng bái bà nội, ừm, thú vị.

 

Trúc Lan nhớ mấy Minh Huy chuyện, những việc đều bắt đầu từ sự tò mò. Bà phất tay, cũng hỏi nữa: “Về .”

 

“Cháu thật đấy ạ?”

 

“Đi , .”

 

Minh Huy thật. Hắn với gã sai vặt đang ở cửa chính viện: “Về thôi.”

 

Gã sai vặt hì hì: “Công tử, ngày mai tiểu nhân về nhà, ngài xem…”

 

“Về .”

 

“Tạ công tử.”

 

Hôm nay, kinh thành chắc chắn là một ngày kinh hoàng. Trước Lục đại nhân bắt, liên lụy ít tù, dân chúng đường cũng nơm nớp lo sợ.

 

Sau Vĩnh An Quốc công gọi cung, lúc khỏi cung dìu.

 

Hiện tại, thản nhiên nhất lẽ là Chu Thư Nhân, ngay cả Thái tử cũng cẩn trọng hơn nhiều.

 

Chu Thư Nhân về phủ, Đinh quản gia ân cần lạ thường: “Hầu gia, ngài chậm một chút.”

 

Chu Thư Nhân dừng bước: “Ngươi gây chuyện gì ?”

 

“Không ạ, tiểu nhân nào dám. Chỉ là ngài về phủ, tiểu nhân mới thấy an tâm.”

 

Chu Thư Nhân hiểu : “Được , ngươi cần theo , cứ việc của .”

 

“Vâng ạ.”

 

Đinh quản gia theo Hầu gia rời , lòng còn hoảng hốt, tặc lưỡi hai tiếng với gã sai vặt phía : “Các ngươi cũng việc của .”

 

Tại chính viện, Trúc Lan thấy Thư Nhân, câu đầu tiên bà hỏi là: “Vĩnh An Quốc công phủ giận cá c.h.é.m thớt ?”

 

Chu Thư Nhân: “Ừ, vốn dĩ Hoàng thượng đau buồn một thời gian là sẽ qua, ai ngờ lòi chuyện của Lục đại nhân, ngài nổi giận . Phàm là chuyện gì dính dáng đến Thái Thượng Hoàng, Hoàng thượng đều sẽ trút giận.”

 

Vĩnh An Quốc công phủ trốn cũng thoát, nổi bật như ngọn đèn giữa đêm, Hoàng thượng chú ý cũng khó!

Loading...