Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1719: Lửa Giận
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:22:49
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xương Trung tới nhanh. Thái Thượng Hoàng mới nhập lăng, nhà họ Chu đều vô cùng kín đáo, dạo gần đây nếu việc cần thì khỏi cửa.
Chu Thư Nhân hiệu cho con trai xuống: “Con xem thư ?”
Xương Trung thấy lá thư bàn: “Vâng. Thưa cha, thư của ai gửi tới ạ?”
“Là thư từ quê nhà gửi đến. Trong tộc đứa trẻ thi tú tài, Minh Thanh hỏi thăm tình hình của con, nếu con cũng thi thì sẽ sắp xếp.”
Xương Trung gì, chỉ lặng lẽ mái tóc hoa râm của cha, rõ ràng đầu năm tóc bạc vẫn nhiều như .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chu Thư Nhân : “Cha tôn trọng quyết định của con.”
Xương Trung thu ánh mắt, mỉm : “Năm con sẽ về quê thi tú tài.”
Chu Thư Nhân hỏi: “Không miễn cưỡng chứ?”
Xương Trung tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cha, tin năng lực của con trai chứ! Con nhất định sẽ thi đỗ Trạng Nguyên trở về, phá vỡ lời đồn Chu gia chỉ Bảng Nhãn.”
Chu Thư Nhân dịu dàng đứa con trai đầy kiêu hãnh: “Được, cha chờ tin của con.”
Xương Trung nhận lấy đĩa trái cây Thanh Tuyết bưng : “Cha, ăn hoa quả ạ.”
Chu Thư Nhân trong lòng ngọt ngào, con trai út đúng là tri kỷ. “Con cũng ăn nhiều .”
Xương Trung lấy một quả đưa cho : “Mẹ, cũng ăn ạ.”
Trúc Lan nhận lấy, vội ăn mà con trai, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ mà đính hôn .
Thời gian trôi thật nhanh, kỳ nghỉ của Chu Thư Nhân kết thúc. Vừa triều, ông cảm nhận những ánh mắt dò xét từ bốn phía, nhưng cũng quen, bèn vị trí của chờ Hoàng thượng.
Hoàng thượng tới, trong điện vô cùng yên tĩnh. Hoàng thượng chỉ nghỉ ngơi ba ngày, nhưng hai ngày lâm triều, các vị đại thần đều hết sức cẩn trọng, thể thấy Hoàng thượng vẫn nguôi ngoai nỗi đau.
Khi Hoàng thượng đến, Chu Thư Nhân ngẩng đầu liếc , chao ôi, Hoàng thượng mặt biểu cảm, quả thật khiến sợ hãi. Thái Thượng Hoàng qua đời, Hoàng thượng rõ ràng càng trở nên lạnh lùng, cứng rắn hơn.
Khí thế Hoàng thượng áp bức đến mức khiến hoảng hốt. Chu Thư Nhân lặng lẽ thu tầm mắt, ông cảm thấy trong lòng Hoàng thượng đang một ngọn lửa, nếu ngọn lửa phát tiết ngoài thì chẳng ai ngày yên !
Hoàng thượng cầm tấu chương trong tay, ném thẳng xuống đất: “Lớn mật thật!”
Các vị đại thần trong lòng run lên, ngay cả Chu Thư Nhân cũng chút ngẩn , xảy đại sự gì ?
Hoàng thượng sa sầm mặt: “Mới bao nhiêu năm mà dám tham ô tiền bạc tu sửa đường sá, còn ăn bớt nguyên vật liệu, lấy của kém cho của . Tốt, lắm!”
Chu Thư Nhân chớp mắt, việc tu sửa đường sá là do Thái Thượng Hoàng định khi thoái vị. Lúc phanh phui , Hoàng thượng tức giận cho . Ánh mắt ông về phía tấu chương, tố giác thật chọn thời cơ, e là chờ đợi cơ hội từ lâu.
Hoàng thượng đang trong lúc đau buồn, việc liên quan đến Thái Thượng Hoàng, ngài nổi giận là .
Chu Thư Nhân về phía Lục đại nhân, chủ trì việc tu sửa đường sá. Vị quỳ xuống xin tội, run rẩy.
Trong điện chỉ tiếng xin tội của Lục đại nhân, một ai cầu xin, cũng chẳng ai dám Lục đại nhân oan. Đừng đùa, quan viên bao che cho chỉ là lời suông, Lục đại nhân nếu bản lĩnh thì chẳng leo lên vị trí hiện tại, hẳn nhận ít cống nạp.
Chu Thư Nhân thầm tặc lưỡi, tham quan đúng là bao giờ hết. Lục đại nhân chủ trì việc nhiều năm, một chức vụ béo bở bao, đáng tiếc gieo nhân nào thì ắt gánh quả nấy, mà hậu quả tăng lên gấp bội!
Ánh mắt Hoàng thượng lạnh như băng: “Ha.”
Ngài chẳng buồn thêm một lời nào, chỉ hiệu áp giải Lục đại nhân xuống, chờ thẩm tra xử lý.
Sự quyết đoán của Hoàng thượng khiến các đại thần trong điện kinh hãi. Bọn họ hiểu rằng, một khi dính dáng đến Thái Thượng Hoàng, ngọn lửa giận của ngài ắt sẽ gây một trận gió tanh mưa máu.
Sau buổi lâm triều, Hoàng thượng cùng Thái tử rời . Chu Thư Nhân liếc các vị đại thần, ánh mắt thấp thỏm. Ông thầm trong bụng, nhổ củ cải ắt lôi cả đất bùn, phe cánh của Lục đại nhân giờ đây ai nấy đều bất an.
Uông Cự bước nhanh tới: “Ta đến thăm ngươi mà ngươi cho cửa.”
“Ta , cần gì ngươi hỏi thăm.”
Uông Cự chỉ trợn mắt: “Ngươi giả vờ hồ đồ ?”
Chu Thư Nhân: “Ừ.”
Uông Cự: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1719-lua-gian.html.]
Lão già mà thừa nhận thẳng thừng. Thái Thượng Hoàng qua đời, ông chỉ đến thăm dò thái độ của Chu Thư Nhân, kết quả là đến gặp cũng cho!
Uông Cự rõ Chu Thư Nhân ý định gì, ông hỏi cũng vô ích, đành chuyển chủ đề: “Lục đại nhân t.h.ả.m .”
Nếu chuyện phanh phui lúc Thái Thượng Hoàng còn sống, Lục đại nhân lẽ còn con đường sống, còn bây giờ thì… haizz!
Vệ đại nhân cách đó xa, lúc khỏi cung. Ông thấy Uông đại nhân và Chu hầu đang chuyện, suy nghĩ một lát theo xa gần.
Chu Thư Nhân cảm nhận nhưng cũng đợi Vệ đại nhân. Ra khỏi cung, Uông Cự rời , còn Chu Thư Nhân xe ngựa của Hộ Bộ .
Vệ đại nhân mắt sáng lên, vội bước tới: “Xin mắt Hầu gia.”
Chu Thư Nhân hiệu lên xe ngựa chuyện. Vệ đại nhân liền theo, xe ngựa bắt đầu chuyển bánh. Chu Thư Nhân : “Nói .”
Vệ đại nhân cúi đầu khiêm tốn thỉnh giáo: “Hầu gia, chuyện của Lục đại nhân hôm nay, ngài thấy thế nào ạ?”
Chu Thư Nhân: “Cứ theo lẽ công mà .”
Đừng thêm mắm dặm muối, việc của là .
Vệ đại nhân nhiều gốc rễ, gần đây vững là nhờ Chu Hầu phủ, đặc biệt là khi Chu hầu cung túc trực bên linh cữu Thái Thượng Hoàng, ông ít lời tiếng của đồng liêu. Mỗi khi về nhà kể với vợ, ông đều cảm thán cuộc hôn nhân kết thật .
Vệ đại nhân thấy nhẹ cả , ông chỉ sợ chỗ dựa sẽ đẩy ngoài: “Hạ quan hiểu.”
Chu Thư Nhân bằng lòng chỉ điểm thêm cho nhạc gia của con trai út, huống hồ Vệ đại nhân cũng là tệ: “Việc liên lụy rộng, ngươi cũng nên chú ý một chút.”
Vệ đại nhân thông minh, tham ô tiền bạc tu sửa đường sá chắc chắn là chuyện của mấy năm gần đây. Cả nước lớn như , các châu, các huyện, nghĩ đến thôi ông thấy da đầu tê dại: “Hạ quan sẽ cẩn thận.”
Ông hiểu rằng, để giữ mạng, những kẻ sẽ trở nên điên cuồng đến mức nào!
Chu Thư Nhân trở về Hộ Bộ, Khâu Duyên đón: “Đại nhân, ngài về.”
Chu Thư Nhân : “Mấy ngày nay vất vả cho ngươi .”
Khâu Duyên lắc đầu: “Không vất vả, gần đây đều chăm chỉ.”
Chu Thư Nhân vui vẻ: “Chăm chỉ là .”
Khâu Duyên , báo cáo những việc lớn mấy ngày qua, đó mới quan tâm hỏi han: “Đại nhân nhất định bảo trọng thể.”
“Ta tự , gần đây ngươi cho qua Công Bộ nhiều một chút.”
Khâu Duyên mỉm : “Vâng ạ.”
Buổi chiều, tại Hàn Lâm Viện, Xương Trí gặp Trác Cổ Du sắc mặt trắng bệch. Trác Cổ Du hôm nay cung, chẳng lẽ giận cá c.h.é.m thớt?
Chuyện lâm triều hôm nay lan khắp kinh thành. Lục gia hoảng loạn, trong Hàn Lâm Viện cũng con cháu Lục gia, cả ngày thất thần.
Xem lúc , bộ Hàn Lâm Viện hình như chỉ là sợ cung. Hắn cảm nhận sâu sắc sự ngưỡng mộ của đồng liêu, một cha quả thực vững tâm hơn nhiều.
Xương Trí thấy Cố Thăng , vẫy tay: “Lại đây một chút.”
Cố Thăng đang chút hoảng hốt, câu “gần vua như gần cọp” quả sai. Hắn mới bước chốn quan trường, trong lòng khỏi lo lắng.
Xương Trí dẫn Cố Thăng xa hơn một chút: “Ngươi nếu cung thì quản cho đôi mắt, ngậm chặt miệng , lỗ tai lúc cần thiết cứ coi như .”
Tâm trạng hoang mang của Cố Thăng dần bình tĩnh : “Hạ quan ghi nhớ.”
Xương Trí tiếp: “Đừng sợ sệt rụt rè, phận sự của , đừng tò mò.”
Cố Thăng nghiêm túc ghi nhớ. Trước đây Chu đại nhân cũng sẽ chỉ điểm cho , nhưng chắc chắn thẳng thắn như hôm nay. “Cảm ơn đại nhân chỉ điểm.”
Xương Trí thầm nghĩ, chỉ là thấy con rể tương lai mà coi trọng gãy gánh giữa đường. “Về .”
Cố Thăng: “Vâng.”
Chu Hầu phủ, Minh Huy gã sai vặt báo tin, dậy : “Chúng đến chính viện.”