Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1717: Muôn đời an khang

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:22:47
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xương Trí về phía : “Mẫu , cha ở trong cung một thời gian, em chúng con…”

 

Chu lão đại cướp lời: “Ta và chị dâu con ở bên cạnh , cần các con.”

 

Xương Trí đồng tình: “Đại ca và đại tẩu lo việc trong phủ và các trang trại lớn, hai đủ bận . Chúng con giúp chăm sóc , đại ca cũng thể yên tâm.”

 

Hắn đại ca cứ chằm chằm , chỉ sợ mệnh hệ gì.

 

Đừng đại ca sợ cha lột da, bọn họ cũng sợ. Đều là con cái, đều lòng hiếu thảo!

 

Trúc Lan xen nữa, bà gì cũng đổi chủ ý của mấy đứa con trai. Chu Thư Nhân về nhà, mấy đứa con trai dám lơ là.

 

Kinh thành treo cờ trắng, tin tức lan truyền, từ kinh thành đến các phương hướng, đầu tiên là các huyện thành lân cận treo cờ trắng, dần dần là các châu lân cận.

 

Quan viên ngoại quốc ở kinh thành nhiều, sự của Thái Thượng Hoàng ảnh hưởng đến họ. Đương nhiên họ càng hy vọng tiếng chuông tang của Hoàng thượng. Mấy năm nay, Hoàng thượng đổi quá nhiều tài nguyên từ quốc gia của họ. Họ cũng ngốc, nhưng vấn đề lương thực một ngày giải quyết, họ chỉ thể tiếp tục đau lòng.

 

Đánh giặc ư? Ha hả, uy lực của đại pháo hải quân họ khiếp sợ. Mỗi khi ngang qua thuyền hạm của hải quân, tim họ đều thắt !

 

Ngoài cửa cung, ít đại thần quỳ lạy, những còn sống từng theo Thái Thượng Hoàng chinh chiến đều quỳ ở cửa cung. Vĩnh An quốc công cũng đến, năm đó chinh chiến, ông là lưỡi d.a.o sắc bén trong tay Thái Thượng Hoàng. Vĩnh An quốc công hồi tưởng quá khứ, đau đớn thành tiếng, đặc biệt là khi Chu Thư Nhân gặp mặt Thái Thượng Hoàng cuối, còn trong cung, tiếng của ông càng thêm hối hận!

 

Trong lòng ông hối hận, ông ngờ Thái Thượng Hoàng thể dung như . An phận thủ thường đều c.h.ế.t già, chỉ ông là lẩn trốn khi Thái Thượng Hoàng cần. Ông còn sống mấy năm nữa, cháu trai mới chỉ bắt đầu!

 

Đồng thời Vĩnh An quốc công cũng sợ hãi, sợ Hoàng thượng trong cơn bi thống sẽ giận cá c.h.é.m thớt. Ông là bỏ rơi Thái Thượng Hoàng, liệu Hoàng thượng lấy ông để trút giận !

 

Những lão thần khác từng theo Thái Thượng Hoàng, c.h.ế.t già thì là thật sự bi thống. Minh quân khó gặp, quốc gia phồn vinh như hiện tại, tất cả là nhờ Thái Thượng Hoàng!

 

Ngài sẽ mang sự định cho bá tánh, sẽ để bá tánh sống cuộc sống hơn, Thái Thượng Hoàng !

 

Có lão thần gào: “Thái Thượng Hoàng, thong thả!”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Vĩnh An quốc công xong run bần bật, ông dám hô lên, sợ hô lên Hoàng thượng sẽ lấy mạng ông.

 

Trương công công mang khẩu dụ : “Hoàng thượng chỉ, tâm ý của các vị đến, đều trở về .”

 

Các vị đại thần dám ăn vạ . Khóc ở cửa cung quả thực , tưởng ai. Ai cần biểu đạt biểu đạt , hy vọng Hoàng thượng tính sổ là .

 

Một bộ phận nhỏ là thật sự đau buồn, nhưng cũng dám vi phạm khẩu dụ của Hoàng thượng.

 

Bộ phận cuối cùng, đau xót thì nhưng nhiều. Thái Thượng Hoàng thoái vị nhiều năm, hồi ức dù nhiều cũng mơ hồ. Họ đến đây là để tạo sự hiện diện cho con cháu, hy vọng Hoàng thượng thể để ý đến con cháu của họ nhiều hơn.

 

Ninh thị nhất tộc là thật sự đau buồn. Thái hậu là chỗ dựa lớn nhất của Ninh gia, Thái hậu . May mà Ninh thị nhất tộc quen sống khiêm tốn, nhanh định tâm thần.

 

Ninh Tự đón Hà nhi về liền quan tâm đến cháu trai nữa. Cháu trai là tộc trưởng, bây giờ cháu trai thể quản lý Ninh thị nhất tộc.

 

Ninh Tự cháu là đủ . Thái hậu qua đời, ông cũng đau buồn, nhưng ông trải qua nhiều chuyện, lòng cứng rắn hơn thường. Đau buồn xong nghĩ đến tương lai.

 

Thái Thượng Hoàng và Thái hậu qua đời, các gia đình trong kinh thành bày trăm thái độ.

 

Bá tánh ngược là trực quan nhất. Họ ai chấm dứt chiến loạn, ai vì bá tánh, ai là hoàng đế . Không Thái Thượng Hoàng, sẽ cuộc sống của họ bây giờ.

 

Bá tánh chùa miếu xếp thành hàng dài. Chu lão đại khỏi thành trở về : “Mẫu , thấy , cảnh tượng đặc biệt đồ sộ.”

 

Hắn từng thấy cảnh tượng như , chấn động sâu sắc.

 

Trúc Lan: “Đây là gì, đợi đến lúc đưa tang con hãy xem.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1717-muon-doi-an-khang.html.]

 

Bá tánh trong lòng cái cân của riêng , công lao ghi tạc trong lòng dân. Nếu công đức, Thái Thượng Hoàng nhất định công đức đầy . Hoàng thượng qua đời bà thấy , dị tượng , nhưng dị tượng khi Thái Thượng Hoàng qua đời bà gặp, chấn động đến bà.

 

Ngay cả một đến từ đời như bà còn như , huống chi là bá tánh thời cổ đại. Bây giờ trong lòng họ, Thái Thượng Hoàng là thần tiên hạ phàm thì cũng ngoa.

 

Chu lão đại : “Đưa tang chúng cũng theo ạ?”

 

Trúc Lan: “Phải , theo một đoạn là .”

 

Đi quá xa cũng cho phép, ngày đó kinh thành sẽ giới nghiêm, cho phép khỏi thành.

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, cuộc chuyện của Trúc Lan và Chu lão đại như mới hôm qua, hôm nay đến ngày đưa tang. Hoàng lăng sớm xây xong, ai cũng ngờ Thái Thượng Hoàng thoái vị sống lâu như .

 

Xe ngựa của Chu hầu phủ xa tắc, phía là xe ngựa, đều là của các gia đình quyền quý sống ở khu . Họ xuống xe bộ.

 

Đến đường phố chính, Trúc Lan ngước mắt lên, một màu trắng xóa. Toàn bộ quốc gia đau thương. Đội xe tang đến, bá tánh chật kín đường phố.

 

Hai vợ chồng Chu lão đại hình tráng kiện, một trái một che chở cho Trúc Lan. Người nhà họ Chu chiếm một khu vực.

 

Chu lão đại : “Mẫu , qua nữa.”

 

Càng đến gần cửa thành càng đông, họ thể qua .

 

Trúc Lan : “Cứ ở đây .”

 

Hai bên đường binh lính gác, binh lính của Hộ Kinh Doanh đều kinh. Kỳ thực cần giữ gìn trật tự, chỉ một bộ phận nhỏ giọng chuyện, những khác đều im lặng.

 

Đoàn của Trúc Lan im lặng xuống, khí nặng nề lòng nghẹn . Đường phố hai bên im ắng, lầu hai của các lâu một bóng , tất cả đều xuống đường.

 

Đường phố chính sửa sang , xây rộng, nhưng bây giờ cũng đủ dùng.

 

Thời gian trôi qua, một màu trắng xuất hiện mắt. Phía thể thấy tiếng , tiếng bao trùm âm thanh, theo tiếng , bên đường đều quỳ xuống.

 

Trúc Lan chỉ ngẩng đầu thoáng qua, đáy mắt chấn động, là sự tiễn đưa từ tận đáy lòng. Cảm xúc hội tụ , bà bao giờ cảm nhận . Giờ khắc , bà hòa đó, nước mắt kiểm soát mà rơi xuống.

 

Tiếng nức nở hòa , lời nào mà như ngàn vạn lời hội tụ. Giai cấp áp chế, ai dám kêu gọi, nhưng từng tiếng nức nở là lời cảm ơn đối với Thái Thượng Hoàng, quỳ lạy là cách tiễn đưa nhất.

 

Nguyện ngài muôn đời an khang!

 

Cuối cùng hô lên: “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

 

Đây là ước mong thuần phác nhất!

 

Đáy mắt Hoàng thượng chấn động. Đây là đãi ngộ của một minh quân khai quốc ? Ngài trong lòng hiểu rõ, khi ngài qua đời sẽ cảnh tượng như . Ngài ngẩng đầu trời, phụ hoàng, thấy ? Công lao của , bá tánh đều ghi tạc trong lòng.

 

Bá tánh kinh thành khỏi thành, chỉ thể đoàn xe xa. Ngoài thành cũng bá tánh, đều là bá tánh ở ngoại ô.

 

Trúc Lan dậy cảm thấy đầu gối đau, vẫn chìm đắm trong cảm xúc, hồi lâu hồn. Đợi khi hồn, bà thở một , giọng khàn khàn: “Chúng cũng về thôi.”

 

Chu lão đại : “Mẫu , cha hôm nay chắc sẽ về nhà chứ ạ?”

 

Trúc Lan gật đầu lắc đầu: “Không nữa.”

 

rõ Thư Nhân khi nào sẽ về, tiễn Thái Thượng Hoàng đoạn đường cuối cùng, ai cần bao lâu mới thể trở về.

 

 

Loading...