Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1715: Nguyện ngài nhìn thấy đời sau hưng thịnh
Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:27:30
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ra khỏi nhà, Hoàng hậu mở miệng: “Hà nhi dù là con thừa tự nhưng cũng chảy dòng m.á.u hoàng thất, truyền tin qua ?”
Tuyết Hàm đau lòng cho con trai út, trời mưa to sợ thằng bé bệnh. Lúc hai vợ chồng cung mang theo Hà nhi, bây giờ thể . “Đã cho đến Ninh hầu phủ ạ.”
Hoàng hậu : “Lát nữa con cho trông chừng nó.”
Tuyết Hàm liếc Thái tử phi, kéo kéo khóe miệng: “Thái tử phi đang thai, xem cần thêm mấy tấm nệm dày ạ?”
Hoàng hậu chú ý đến Thái tử phi, bà chú ý. Bây giờ Thái Thượng Hoàng , bà càng cẩn thận hơn, sợ Hoàng thượng giận cá c.h.é.m thớt lên Thái tử và Thái tử phi, cuối cùng hại đến đứa cháu nội đời, khiến Hoàng thượng vui.
Hoàng hậu đau lòng cho đứa trẻ sinh , đầu về phía Tần vương phi, đó thu hồi ánh mắt: “Bảo Thái Y Viện cử thêm mấy thái y đến túc trực.”
Tuyết Hàm: “…”
Nàng cảm thấy Hoàng hậu quá cẩn thận, nhưng cũng hiểu sự lo lắng hão của bà.
Không qua bao lâu, mưa dường như nhỏ . Đợi việc xử lý xong, mưa trời biến thành mưa phùn.
Chu Thư Nhân ở bên ngoài, ngẩng đầu bầu trời, cảm nhận những giọt mưa nhỏ rơi mặt, ánh mắt lo lắng về phía Hà nhi.
Hà nhi bọc kín mít, nhưng đứa trẻ phổi . Dù cung nữ túc trực bên cạnh, cũng yên tâm.
Phía , Trần thái phi bao nhiêu bi thương, vài tiếng còn nước mắt. Để chọc giận Hoàng thượng, bà chỉ thể tự véo .
Trần thái phi và Thái Thượng Hoàng tình cảm, bà lệnh ông nội cung, lời cha hành sự, bà từng nghĩ đến tình cảm của Thái Thượng Hoàng. Nhìn thấy hoàng đế và hoàng hậu hợp táng cùng , Trần thái phi nghĩ tình cảm của họ sâu đậm hơn bà tưởng, đáng tiếc là xen lẫn quá nhiều thứ.
Mẫu phi của Sở vương lóc bi thương, Trần thái phi mà cạn lời. Dù bao nhiêu khổ sở, mấy năm nay Thái Thượng Hoàng chẳng quan tâm, cũng nên nguôi ngoai , tiếng quá giả tạo.
Trong những đang quỳ , bao nhiêu là thật lòng? Lại bao nhiêu mang những tâm tư khác ?
Chu Thư Nhân ở bên ngoài hứng gió lạnh, đầu óc ngược vô cùng tỉnh táo, trong lòng mặc niệm: Thần nguyện ngài một đường , nguyện ngài cơ hội thấy đời hưng thịnh.
Trong hoàng cung, nơi cũng thể thấy tiếng , tiếng truyền khỏi tường cung, hòa cùng tiếng của cả kinh thành.
Tại Chu hầu phủ, Trúc Lan trong sân, mơ hồ thể thấy tiếng . Không còn tiếng mưa gió bão bùng, tiếng về đêm càng rõ ràng.
Chu lão đại cầm áo choàng : “Mẫu , bên ngoài lạnh.”
Trúc Lan giơ tay: “Không , một lát.”
“Người lo lắng cho cha ạ?”
Chu lão đại lo lắng cho cha. Cha tuổi cao, ở trong cung thoải mái như ở nhà. Ở nhà khổ sở thể nghỉ ngơi, ở trong cung mí mắt Hoàng thượng, cha khó chịu cũng chịu đựng. Hơn nữa chỉ một đêm, cha cung cung cũng dễ.
Trúc Lan cũng lo lắng, trả lời mà hỏi: “Minh Đằng cung ?”
Chu lão đại cũng bất ngờ: “Nhận tin là cung ngay.”
Trúc Lan: “Nó đại diện cho Vinh thị nhất tộc.”
Đây là vinh dự. Thư Nhân cung tiễn đưa Thái Thượng Hoàng cũng là vinh dự, điều mà các thế gia trong kinh thành cầu cũng .
Giọng Chu lão đại khàn : “Mẫu , nhi tử cảm thấy trống rỗng quá.”
Trúc Lan thầm nghĩ, bởi vì chỗ dựa lớn nhất của Chu gia còn. May mà Hoàng thượng vẫn coi trọng Chu gia. Đại phòng Minh Vân, nhị phòng Xương Nghĩa khó tiến thêm một bước, Minh Thụy biểu hiện tồi. Tam phòng Xương Liêm là quân cờ quan trọng mà Hoàng thượng đặt ở phương Nam, Xương Trí cũng chức vụ. Tổng thể nền tảng của Chu gia tồi.
Trúc Lan vỗ vai con trai: “Con cần ở với , về .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1715-nguyen-ngai-nhin-thay-doi-sau-hung-thinh.html.]
Chu lão đại lắc đầu: “Cha ở đây, nhi tử ở bên cạnh , nhi tử yên tâm.”
Trúc Lan: “Có vợ con ở đây mà.”
Chu lão đại vẫn lắc đầu, vợ ở bên cạnh , cũng yên tâm. “Để nhi tử cũng ở sân chính bầu bạn với .”
Trúc Lan bất đắc dĩ đành để con trai cả ở , đầu liền đối diện với đôi mắt thẳng đơ của Lý thị, bà vỗ ngực: “Con cái gì thế, kỳ lạ đến phát hoảng.”
Lý thị sợ hãi. Ai cũng Thái Thượng Hoàng sức khỏe tồi, mà là . Lại nghĩ đến cha nàng, nàng càng sợ. “Mẫu , con dâu đêm nay thức canh cho .”
Trúc Lan: “… Không cần.”
Lý thị dám ngủ cùng bà bà, nàng ghế canh cho bà. “Mẫu .”
Trúc Lan chỉ căn phòng ngủ dành cho hai vợ chồng, hiệu họ nghỉ ngơi: “Đừng để đuổi hai vợ chồng con về.”
Lý thị ngậm miệng, bà bà thật sự .
Chu lão đại vợ, tâm trạng trống rỗng cũng lắng xuống. “Mẫu , chúng con ở với một lát nữa.”
Trúc Lan xua tay: “Ngày mai còn nhiều việc, các con nghỉ .”
Trong hoàng cung, Hoàng thượng vẫn quỳ thẳng tắp. Hoàng thượng vô cùng khỏe mạnh nên cảm thấy gì, Hoàng hậu thì t.h.ả.m , mắt từng trận tối sầm, c.ắ.n lưỡi , trong miệng là mùi m.á.u tươi.
Hoàng thượng dù đau buồn đến mấy cũng từ từ lấy lý trí, nhận thấy sự khác thường bên cạnh, ngài nhíu mày: “Nàng về nghỉ , cho thái y xem.”
Hoàng hậu định vẫn thể kiên trì, nhưng đầu óc tuy tỉnh táo, miệng chút mở , đau quá. Nghỉ một lúc mới : “Tạ Hoàng thượng.” Thái tử thở phào nhẹ nhõm, sớm chú ý đến tình hình sức khỏe của mẫu hậu. Hắn sẽ thưa với phụ hoàng, nhưng mẫu hậu cho. Đợi sắp xếp xong cho Thái tử phi, tìm phụ hoàng thì mẫu hậu quỳ bên cạnh ngài . Hắn một bên đau lòng khổ sở, một bên để ý đến mẫu hậu. Phụ hoàng mở miệng, cũng mở miệng.
Hoàng thượng : “Nàng đưa Thái tử phi về nghỉ ngơi , con nối dõi quan trọng.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Đó là đứa trẻ mà phụ hoàng khi vẫn còn canh cánh, hy vọng đứa trẻ là con trai.
Hoàng hậu: “Vâng.”
Hoàng hậu và Thái tử phi , Hoàng thượng với Thái tử: “Con xem Chu hầu, ông tuổi cao dầm mưa, bảo ông cũng nghỉ ngơi, cử một thái y theo.”
Thái tử bất ngờ khi phụ hoàng lo lắng cho Chu hầu: “Vâng.”
Thái tử dậy loạng choạng, quỳ quá lâu . Nghỉ một lúc mới rời , mỗi bước như kim châm. Đợi khi thấy Chu hầu, sắc mặt Chu hầu chút tái nhợt.
Thái tử vội tiến lên: “Chu hầu vẫn chứ?”
Chu Thư Nhân . Hắn dầm mưa, trong cơn đại bi càng khó chịu. Nếu Minh Đằng ở bên cạnh, sớm trụ .
Thái tử hiệu cho công công bên cạnh đỡ Chu hầu dậy: “Phụ hoàng dặn thái y đến, ngài đến một bên nghỉ ngơi .”
Chu Thư Nhân cố chống, còn sống thêm mấy năm. “Cảm tạ Hoàng thượng bận lòng.”
Minh Đằng theo ông nội xa, giơ tay sờ mồ hôi trán. Hắn sợ ông nội xảy chuyện, lo lắng đến toát cả mồ hôi.
Chu Thư Nhân trong lều, khoác chăn đối diện với Thái tử, hỏi: “Hoàng thượng vẫn chứ?”
Thái tử giọng khàn : “Phụ hoàng vẫn còn ở phía .”
Chu Thư Nhân lập tức hiểu , Hoàng thượng chỉ là khôi phục bình tĩnh, trong lòng vẫn còn bi thương. Hoàng thượng thoát khỏi bóng ma của sự của Thái Thượng Hoàng, cần một thời gian.
Thái tử đợi thái y xem xong, Chu hầu , liền bảo Chu hầu nghỉ ngơi thêm một lúc mới trở về.
Hoàng thượng thấy Thái tử trở về, tin Chu hầu việc gì, ừ một tiếng, hiệu cho những nhỏ tuổi đều về nghỉ ngơi. Ngài nhiều tiếng cũng phiền. Phụ hoàng đối với các cháu, chỉ cận với Thái tử và lão tứ, những khác thể bao nhiêu tình cảm? Chẳng là cho ngài xem . Ngài lẳng lặng ở bên cha .