Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1712: Trẫm có chút không minh bạch
Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:27:27
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong điện thắp nến, ánh mắt Chu Thư Nhân ngọn nến cháy một phần tư, Dung Xuyên từ trong nhà .
Dung Xuyên trong lòng ôm một chiếc hộp, ánh mắt đều đổ dồn về phía đó, chẳng ai để ý đến đôi mắt đỏ hoe của Dung Xuyên.
Chu Thư Nhân thấy Tề Vương và Sở Vương hô hấp chút rối loạn, thể thấy trong lòng hai càng thêm bình tĩnh.
Dung Xuyên chìm đắm trong bi thương, trở ghế mà nhúc nhích, tay vô thức vuốt ve chiếc hộp. Đây là những gì phụ hoàng để cho , tất cả đều là tài sản mà phụ hoàng và mẫu hậu tích cóp cho bao năm nay.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Vệ sĩ của phụ hoàng sớm giao cho , hôm nay phụ hoàng mặt hoàng nhắc nữa, đây là sự bảo vệ của phụ hoàng đối với .
Dung Xuyên trong lòng đau khổ, may mắn hơn các trưởng, tuy tuổi nhỏ chịu khổ, nhưng khi trở về nhận bộ tình thương của cha. Trong đầu là hình ảnh phụ hoàng đối với .
Dung Xuyên ngước mắt về phía nhạc phụ, phụ hoàng nhạc phụ ở đây, phụ hoàng yên tâm, yên tâm rằng sẽ sai đường.
Chu Thư Nhân cảm nhận ánh mắt, trong lòng thở dài. Thái Thượng Hoàng thật sự qua khỏi . Một tiếng sấm vang trời, trong điện đều hoảng sợ, tiếng sấm quá lớn.
Trong nhà, Trương công công mời Thái tử . Thái tử liếc ngoài cửa sổ, bên tai là tiếng mưa ào ào, trong lòng cảm giác gì đó, bước chân càng thêm nặng nề.
Trong nhà sáng trưng, trong mắt Thái tử, gương mặt hoàng gia gia tái xanh, tựa chiếc đệm . Mũi cay xè, nước mắt kìm mà rơi xuống.
Thái Thượng Hoàng yếu ớt một tiếng: “Đừng , sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình. Trẫm cả đời xuất sắc, hậu bối càng xuất sắc, trẫm còn gì hối tiếc.”
Thái tử quỳ mặt đất: “Gia gia, sẽ khỏe thôi.”
Thái Thượng Hoàng giơ tay vuốt lên đỉnh đầu cháu trai, ánh mắt những sợi tóc đen nhánh của con trai, hiệu cho con trai đưa tay .
Hoàng thượng đôi mắt đỏ hoe đưa tay đến mặt phụ hoàng: “Phụ hoàng.”
Thái Thượng Hoàng đặt tay cháu trai tay con trai: “Nó là do con một tay dạy dỗ lớn lên, năm xưa đối với con cũng như con đối với nó, con hiểu ?”
Hoàng thượng nắm lấy tay con trai: “Nhi tử hiểu.”
Thái Thượng Hoàng thu tay , ngài chỉ giơ tay một lúc cảm thấy mệt. “Thái tử ưu tú, trẫm hài lòng.”
Hoàng thượng trong lòng phụ hoàng sợ già sẽ tham luyến quyền lực, sợ sẽ phế Thái tử. “Cha, nhi tử là do dạy dỗ.”
Người tin tưởng sự dạy dỗ của , nhi tử lịch sử ghi kém hơn .
Thái Thượng Hoàng thở một : “Ta cha cũng nhiều chỗ tròn.”
Hoàng thượng lắc đầu: “Đối với nhi tử mà , là cha nhất.”
Thái Thượng Hoàng nở nụ , với Thái tử: “Tương lai của con còn dài, trẫm sẽ dõi theo con.”
Thái tử đau đớn thành tiếng: “Tôn nhi sẽ thất vọng.”
Thái Thượng Hoàng thở một , ngài thể cảm giác còn bao nhiêu thời gian nữa. Ngài hiệu cho Thái tử dậy sang một bên, gọi Tề Vương và Sở Vương đến.
Thái Thượng Hoàng chăm chú hai con trai đang quỳ bên , họ cũng già , tóc bạc xen lẫn tóc đen rõ ràng. Ngài ho một tiếng: “Trẫm phụ các con.”
Tề Vương và Sở Vương cúi đầu, họ hiểu rõ, phụ hoàng thì họ sẽ cuộc sống như hiện tại.
Thái Thượng Hoàng : “Sau khi trẫm , các con hãy tuân thủ bổn phận, Hoàng thượng sẽ khó các con.”
Tề Vương và Sở Vương ngẩng đầu, phụ hoàng đang an ủi họ. Hai nước mắt lưng tròng: “Phụ hoàng.”
Thái Thượng Hoàng thời gian để cảm nhận tình phụ tử: “Sau các con cứ sống cuộc sống của riêng , cuộc sống nhỏ cái của nó.”
Tề Vương: “Nhi thần ghi nhớ trong lòng.”
Sở Vương cũng vội : “Nhi tử sẽ sống cho thật .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1712-tram-co-chut-khong-minh-bach.html.]
Thái Thượng Hoàng đối với mấy đứa con trai yên tâm, đầu óc đều lanh lợi, hiểu cha và cha khác thế nào. “Được , trẫm cũng gì để phân cho các con, sang một bên .”
Sở Vương liếc Dung Xuyên theo , thấy chiếc hộp mà lòng nghẹn . Quả nhiên là thương yêu nhất đứa con út, Tần vương phủ đủ giàu !
Bên ngoài, Chu Thư Nhân các hoàng tôn , lâu . Mắt tinh, thấy sự cam lòng mặt mấy vị hoàng tử.
Ánh mắt về phía Tứ hoàng tử cũng . Tứ hoàng tử cũng là con vợ cả, là hoàng tử duy nhất vẻ cam lòng.
Trương công công tới: “Hầu gia, Thái Thượng Hoàng mời ngài.”
Chu Thư Nhân dậy hoạt động chân cẳng cho m.á.u lưu thông. Ngồi quá lâu chân tê rần, vô cùng khó chịu. Bước trong nhà, giường Thái Thượng Hoàng ai, trực tiếp qua.
Chu Thư Nhân hành đại lễ: “Thần khấu kiến Thái Thượng Hoàng.”
Thái Thượng Hoàng lẳng lặng , mãi đến khi Chu Thư Nhân dậy: “Trẫm nhiều năm nhận đại lễ của ngươi.”
Chu Thư Nhân đáp: “Đó là do Thái Thượng Hoàng đối với thần.”
Miễn cho nhiều lễ, trong lòng hiểu rõ.
Thái Thượng Hoàng : “Trẫm lão tiểu tử nhà ngươi trong lòng hiểu rõ.”
Chu Thư Nhân xuống chiếc ghế do Trương công công mang đến: “Thần vẫn luôn hiểu rõ. Sự tín nhiệm của , sự của đối với thần, thần đều ghi tạc trong lòng. Người là Bá Nhạc của thần.”
Không sự tín nhiệm của Thái Thượng Hoàng, sẽ ngày hôm nay, cũng sẽ đổi nhiều như .
Thái Thượng Hoàng chìm hồi ức: “Lúc đó trẫm trúng ngươi, ngươi quả nhiên trẫm thất vọng.”
Mắt Chu Thư Nhân hoe đỏ, quân thần cũng tình nghĩa. “Thần cũng nhớ rõ.”
Thái Thượng Hoàng , giơ tay hiệu cho Chu Thư Nhân nắm lấy: “Trẫm quá nhiều tiếc nuối, đáng tiếc trẫm thấy . Ngươi trẫm , đợi đến khi xuống đó kể cho trẫm .”
Ngài đầu tiên là say nắng để tâm, thái y thể ngài tồi, kết quả là thọ mệnh đến. Không thể là thể qua , ngài rõ ràng cảm giác thọ mệnh tận.
Chu Thư Nhân ngẩn , khi c.h.ế.t thể gặp Thái Thượng Hoàng . Hắn chút dự cảm khi c.h.ế.t sẽ trở thời đại của . Hắn hít một thật sâu: “Thần sẽ xem, hằng năm sẽ thư cho , đừng chê thần dài dòng.”
Thái Thượng Hoàng nghĩ nhiều: “Vẫn là lão tiểu tử nhà ngươi biện pháp .”
Tốt hơn là một cho ngài , bắt ngài chờ.
Chu Thư Nhân trong lòng thở phào nhẹ nhõm, như tính là thất hứa.
Thái Thượng Hoàng : “Sau Vinh thị nhất tộc còn cần ngươi trông coi. Trẫm hổ thẹn với Vinh thị nhất tộc, trẫm gặp họ. Ngươi trông coi cho , trẫm mới tự tin.”
Giọng Chu Thư Nhân khàn : “Vinh thị nhất tộc từng trách .”
Giọng Thái Thượng Hoàng nhẹ: “Trẫm , trẫm đều .”
Vinh Dụ Đãng qua đời, ngài cũng mộng, mơ thấy mẫu hậu, phía mẫu hậu nhiều , ngài thấy rõ, chỉ nhớ mẫu hậu bà , tất cả đều .
càng như , trong lòng ngài càng tưởng nhớ. Vinh thị nhất tộc còn mấy , ngài gặp Vinh Ân Khanh, nhiều với Hoàng thượng.
Thái Thượng Hoàng hiệu cho trong phòng đều ngoài, chỉ để thê tử. Hoàng thượng ngẩn , đó đầu ngoài, còn chu đáo đóng cửa .
Trong nhà im ắng, Chu Thư Nhân trong lòng căng thẳng đến cực hạn.
Ánh mắt Thái Thượng Hoàng sâu thẳm chằm chằm Chu Thư Nhân, còn vẻ ôn nhu . Hơi thở của Chu Thư Nhân cũng khỏi nhẹ nhiều. Giờ khắc còn là Thái Thượng Hoàng, đây là hoàng đế khai quốc!
Thái Thượng Hoàng u uẩn : “Trẫm đôi khi nghĩ thông.”
Chu Thư Nhân hỏi: “Thái Thượng Hoàng nghĩ thông điều gì?”