Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1693: Hạt giống
Cập nhật lúc: 2025-10-16 05:11:42
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Thư Nhân thể khoe khoang công khai, nhưng trong lòng vô cùng tự hào: Phu nhân của như , cuối cùng các ngươi cũng . Cảm xúc quá phấn khích, nên thường ngày thể giả câm giả điếc, hôm nay ít lời.
Hôm nay, Hoàng thượng triệu tập các đại thần để trao đổi về dân sinh, thảo luận về sản xuất của các ngành nghề. Việc phân công công việc cho các trẻ mồ côi thực tập diễn hiệu quả. Hoàng thượng thấy hiệu quả đó và Người nhiều hơn nữa. Hiệu suất sản xuất của các ngành nghề quá thấp, kỹ thuật nhiều năm cải tiến, nhiều bảo thủ, chịu đổi mới, sáng tạo. Người xem bản điều tra mà sốt ruột.
Một tờ báo giá một trăm năm mươi văn lên nhiều vấn đề. Mặc dù một trăm năm mươi văn triều đình thể kiếm ít, nhưng là hoàng đế, Người hy vọng thể cho nhiều hơn mua báo.
Chu Thư Nhân mở miệng: “Nếu hoàng thương thể đầu trong việc cải tiến kỹ thuật sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Nhà họ Từ, gia đình thiếu chút nữa tính kế diệt môn lúc , bây giờ trở thành hoàng thương lớn nhất. Hoàng thượng tin tưởng nhà họ Từ, và họ cũng phụ sự tin tưởng đó. Mấy năm gần đây, họ càng thêm kín tiếng. Ông đối với nhà họ Từ luôn cảm tình .
Chỉ cần Hoàng thượng chuyện với nhà họ Từ, họ sẽ thế nào. Phải rằng sản nghiệp của nhà họ Từ rộng, các ngành nghề đều liên quan.
Ôn lão đại nhân: “Thần tán đồng đề nghị của Chu Hầu, thể phái đến chuyện với hoàng thương .”
Hoàng thượng về phía Công Bộ Thượng thư. Phụ hoàng và Người mỗi năm đều cấp cho Công Bộ tiền để nghiên cứu phát minh. Công Bộ ít kỹ thuật .
Công Bộ Thượng thư mở miệng: “Công Bộ vẫn luôn ngừng nghiên cứu, cải tiến một kỹ thuật.”
Chu Thư Nhân Công Bộ Thượng thư thích một nửa, giữ một nửa. Nói là một , chắc chắn cải tiến ít. Ông cảm thấy thể áp dụng phí bản quyền, phần lớn sẽ chảy Hộ Bộ, phần nhỏ để cho Công Bộ tiếp tục nghiên cứu. Đôi mắt ông càng thêm sáng: “Toàn là bạc cả.”
Hoàng thượng: “...”
Các vị đại thần: “...”
Họ thấy đáy mắt nóng rực của Chu Thư Nhân, dường như ăn thịt cả Công Bộ Thượng thư. Công Bộ Thượng thư nhịn lùi một bước. Lần đầu tiên Hộ Bộ Thượng thư chằm chằm nhiệt tình như , ông chút chịu nổi. Mỗi tháng lúc xin tiền, Hộ Bộ Thượng thư đều lảng tránh ông!
Chu Thư Nhân ho khan một tiếng: “Đừng như , cái đó... hỏi một chút, cải tiến bao nhiêu kỹ thuật ? Đã đối chiếu ? Ai, lát nữa liệt kê danh sách cho nhé?”
Thái tử nén nghiêng đầu. Hoàng thượng cũng vui vẻ, Chu Thư Nhân chắc chắn ý tưởng mới.
Chu Thư Nhân chính điện, mặt treo nụ nhưng trong lòng đang suy nghĩ. Thời cổ đại, thiên hạ đều là của Hoàng thượng. Giao thông thuận tiện và các yếu tố khác, thật sự ai để ý đến bản quyền. Hoàng thất hoặc quyền quý chỉ cần động miệng là thể khiến dâng lên.
Nếu phí bản quyền thành công, sẽ luật bản quyền tương ứng đời. Hiện tại là xuất phát từ việc bảo vệ lợi ích của triều đình, sẽ đổi, ông vội.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chu Thư Nhân cảm thán một câu: “Ta thật là một thích gieo hạt giống.”
Ôn lão đại nhân chậm , giật giật râu. Đôi khi ông thật hiểu suy nghĩ của Chu Hầu. Những lời ý gì? Trồng trọt?
Chu Thư Nhân thấy Ôn lão đại nhân dừng bước, liền : “Lão đại nhân, ông định cho cháu trai thứ sáu của Tuyên Truyền Bộ?”
Ôn lão đại nhân mặt đen : “Nghe ai ?”
Chu Thư Nhân: “Vẫn là bí mật ?”
Ôn lão đại nhân hít sâu một : “Không chuyện đó.”
“Ồ, là đoán sai .”
“Chẳng ông ?”
Chu Thư Nhân tủm tỉm: “Nói sai .”
Ôn lão đại nhân: “...”
Tức c.h.ế.t . Nếu ông còn đáp lời nữa, ông họ Ôn!
Chu Thư Nhân thấy Ôn lão đại nhân tức giận rời , liền ngẩng đầu trời. Ừm, hôm nay trời thật xanh. Ông vuốt râu nghĩ về ôn lục công tử, vị con vợ lẽ tầm thường, thể nhận tài nguyên đỉnh cấp của nhà họ Ôn. Tuyên Truyền Bộ thật là một nơi , tiếc là khó.
Tại ông , ai bảo ông một con rể chứ. Nghĩ đến con rể, phận quả thực cao quý, nhưng cũng hạn chế con rể. Con rể chính là một phụ trách tạm thời, bận rộn mấy năm là gần như lui về . Thật đúng là viên gạch của Hoàng thượng, cần dọn đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1693-hat-giong.html.]
Tại nhà họ Uông, Đào thị thấy Ngọc Lộ xong quần áo đến: “Đợi hai đứa nhỏ đây, chúng cùng chúc mừng bà nội con.”
Ngọc Lộ lòng tràn đầy tự hào, nữ viện trưởng, bà nội thật là một kỳ nữ tử!
Lâm thị : “Mẹ, chuyện bá mẫu nhờ, cần cho hỏi ạ?”
Đào thị cho hỏi thăm một nhưng hiệu quả gì. “Được, cho hỏi một chút.”
Lâm thị : “Phản ứng ở kinh thành chắc chắn nhỏ.”
Đào thị nghĩ, bà còn kinh ngạc, huống chi là khác. Trong lòng bà chút khác thường, bà chỉ thể ở trong hậu trạch, còn Trúc Lan quản lý cả một học viện, cách dường như kéo xa.
Đào thị đến Chu Hầu phủ, trong phủ , đều là nhận tin tức đến chúc mừng. Đào thị đến hậu viện gặp Tề thị.
Trúc Lan : “Đến .”
“Chuyện vui lớn của bà, thể đến ? Ai u, mau để xem kỹ viện trưởng Dương nào.”
Trúc Lan: “Vậy cứ gọi là viện trưởng Dương nhé?”
Đào thị xuống : “Được chứ.”
Tề thị tiếp: “Đợi cải biến xong, bà mời chúng qua tham quan, cho chúng mở mang tầm mắt.”
Trúc Lan : “Nhất định sẽ mời các bà tham quan, đến lúc đó xem bố trí.”
Đào thị hỏi: “Bà là viện trưởng, ai phụ tá cho bà?”
Trúc Lan cũng giấu diếm: “Có một phó viện trưởng do nữ quan trong cung đảm nhiệm, những khác giao cho quyền tuyển chọn.”
Đào thị trừng lớn mắt: “Quyền lực nhỏ. mà, học viện nữ tử là nữ tử ?”
Trúc Lan gật đầu: “ là cần tránh hiềm nghi.”
Tách riêng mà còn nam tử thì , thời cổ đại vẫn coi trọng điều .
Tề thị tiếp: “Bà nghĩ xong sẽ mời ai dạy học ?”
Trúc Lan : “Các bà cần lo lắng, trong lòng tính toán.”
Hoàng thượng trao quyền, bà thể mời . Y bộ y nữ, những dạy thêu thùa đây cần mời thêm, những khác cũng chọn.
Tề thị yên tâm. Bà chỉ sợ Dương thị khó khăn. Nghĩ nghĩ : “Bà nếu khó khăn gì cứ , chúng chủ gia nhiều năm như thể giúp .”
Trúc Lan thật lòng cảm tạ: “Cảm ơn các bà, nếu việc gì giải quyết , nhất định sẽ khách sáo.”
Sau đó đến chúc mừng. Diêu Dao dẫn theo hai đứa con gái đến. Dù Diêu Dao thường xuyên ngoài, nhưng sự xuất hiện của bà vẫn khiến các vị khách nghĩ đến dòng họ Diêu.
Cho nên Diêu Dao ở bao lâu . Các vị khách khác thêm một lúc cũng rời .
Trúc Lan xoa xoa gương mặt đến cứng đờ, bà bây giờ chỉ xuống nghỉ ngơi.
Tại Lễ Bộ, Xương Nghĩa gặp Nhị hoàng tử đang cứng đờ. Nhị hoàng tử nhiều việc, kết quả là tính kế vô ích, Kỷ Đức Minh cũng vớt vát chút lợi ích nào.
Chức quan ở Lễ Bộ leo lên vất vả. Nếu Nhị hoàng tử nhận công việc , Kỷ Đức Minh sẽ chờ đợi lâu.
Xương Nghĩa ngoài dạo một vòng, xoay về phòng việc. Bây giờ em rể phụ trách, của Lễ Bộ dù ý định nhúng tay cũng dám. Lại nghĩ đến con trai, vẫn là con trai thông minh. Gần đây, con trai vẫn luôn nghiên cứu những cuốn bút ký mà mang về, còn sẽ thỉnh giáo các sư phụ già. Tú tài thì chứ, soạn cuốn sách điêu khắc thể phổ biến rộng rãi, đó là công lao của con trai .
Tiếc là các sách vở khác đều do Hoàng thượng sắp xếp biên tập, nếu , nghĩ cách cũng cho con trai một cuốn bút ký gia truyền.