Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1690: Không có thiên phú
Cập nhật lúc: 2025-10-16 05:11:39
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại công chúa mời ít , cả công tử và tiểu thư đều . Tại nam tử, là vì Đại công chúa khỏi cung một dễ dàng, gặp mặt phò mã tương lai một .
Nhà họ Chu chỉ một Ngọc Văn đến. Ngọc Điệp hiếm khi xem náo nhiệt, Ngọc Nghi thì khỏi cửa. Ngọc Kiều chị gái ruột trấn áp, chỉ thể nước mắt lưng tròng chị năm khỏi cửa.
Xe ngựa đến trại ngựa, bên ngoài đậu ít xe. Xe ngựa của công chúa là dễ thấy nhất.
Ngọc Văn chút mơ màng xuống xe. Xe ngựa lắc lư buồn ngủ, nàng cần một lúc hóng gió, tỉnh táo một chút mới về phía cái đài dựng sẵn.
Đi qua liền cung nữ dẫn đường, một mạch đến bên cạnh Đại công chúa xuống: “Tĩnh Huyên công chúa đến ?”
Trân Nguyệt nghiêng đầu nhỏ giọng : “Tĩnh Huyên tuổi còn nhỏ, sợ nó thương nên dẫn nó đến.”
Tĩnh Huyên là con gái trưởng, thật sự mà thương ở , nàng trăm cái miệng cũng rõ. Phụ hoàng đối với nàng cũng , chỉ là so với con gái trưởng, con gái út, vẫn còn kém hơn một chút.
May mà nàng trưởng thành, nàng cũng hiểu rõ phận của , bao giờ ghen tị.
Ngọc Văn: “Lâm Hi đến ?”
Trân Nguyệt thành tiếng: “Nó đến sớm , cấm túc ở Vương phủ lâu. Khó khăn lắm mới ngoài , cưỡi ngựa chạy .”
Ngọc Văn cũng : “Dì tức giận lắm.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trân Nguyệt : “Ta tổ mẫu .”
Hai quan hệ , cứ thế chuyện. Các tiểu thư đến hôm nay liên tục qua, tiếc là cũng vô dụng. Đại công chúa khó tiếp xúc, các nàng giao tình gì với Đại công chúa.
Hôm nay, những lấy lòng Đại công chúa ít. Lúc An Hòa đến, Đại công chúa đối với ai cũng hòa nhã. An Hòa đến , giọng điệu của Đại công chúa rõ ràng mang theo sự mật.
Trác Á một bên siết chặt lòng bàn tay. Mẹ gần đây ít khó chị dâu, tình cảm của trai và chị dâu cũng còn mật như lúc mới thành . Chuyện trang sức, nàng lâu khỏi cửa vì sợ chê . Khó khăn lắm mới ngoài đối mặt với An Hòa Huyện chúa, trong lòng bực bội cũng cách nào. Vị dễ chọc.
Lâm Hi phi ngựa trở về: “Biểu tỷ, ngươi đến từ khi nào ?”
Ngọc Văn đang ăn trái cây: “Đến một lúc , ngươi một đầu mồ hôi, mau lau .”
Lâm Hi cầm lấy chiếc khăn mà nha đưa qua lau mồ hôi: “Biểu tỷ, lát nữa thi đấu một trận nhé?”
Ngọc Văn đang định đưa qua quả trái cây liền thu : “Chúng cứ lặng lẽ chuyện vẫn là chị em !”
Lâm Hi nên lời: “Ngươi chính là quá lười.”
Ngọc Văn coi như thấy. Trân Nguyệt thành tiếng: “Nó hôm nay nể mặt đến là vui . Lát nữa thi đấu với ngươi.”
Lâm Hi: “Được thôi, vẫn là ở bên ngoài tự do.”
Ngọc Văn: “Ta sẽ một chữ sót kể cho dì .”
“Đừng hố như .”
Nàng sợ mẫu , hơn nữa cha đối với quá nguyên tắc, hại nàng cấm túc lâu như !
Ngọc Văn cưỡi ngựa, nhưng vẫn tượng trưng cưỡi một lúc. Chưa đến một tuần chỗ cũ. Trong lòng nghĩ, một cái đệm tựa thì , nàng thể dựa ăn trái cây xem đua ngựa, đó mới là hưởng thụ.
Hôm nay đến ít tiểu thư từng gặp mặt, ừm, trông đều tồi.
Không bao lâu , Đại công chúa và Ngô công tử cùng cưỡi ngựa. Ngọc Văn thu hồi ánh mắt, chú ý đến một cô nương đang ở góc. Nàng đang an an tĩnh tĩnh uống , trong mắt dường như chỉ chén mặt, đối với xung quanh một chút cũng tò mò.
Hôm nay mời ít công tử, nhiều đính hôn. Các tiểu thư mời ít nhiều đều sẽ quan sát. Nàng xem một hồi, vị cô nương thật sự tò mò.
Lâm Hi nhanh trở : “Nghỉ một lát.”
“Ta xem ngươi thắng ít tiền thưởng.”
Lâm Hi: “Đó là đương nhiên, thuật cưỡi ngựa của các nàng .”
Nàng sư phụ dạy dỗ, còn thường xuyên cùng phụ vương thi đấu, chỉ thuật cưỡi ngựa mà b.ắ.n cung cũng tồi.
Hai chị em đang trò chuyện thì ở góc tranh chấp. Ngọc Văn qua, cô nương lặng lẽ đang mặt hai vị tiểu thư cãi .
Ngọc Văn một tiếng, Lâm Hi hỏi: “Sao ?”
“Không gì.”
Chỉ là lầm thôi, cứ ngỡ là một quan tâm đến thứ, ngờ .
Kỷ Dung cảm giác liền ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của An Hòa Huyện chúa. Đầu ngón tay siết chặt. Nàng Huyện chúa thấy bao nhiêu. Nàng sai, hiền bắt nạt, nàng bắt nạt.
Tại Chu Hầu phủ, Trúc Lan con trai xong, bất ngờ vô cùng: “Con Minh Huy truyện ?”
Xương Trung cũng kinh ngạc: “ , con trai cũng bất ngờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1690-khong-co-thien-phu.html.]
Minh Huy ở nhà lâu. Chưa đợi hỏi, hôm nay Minh Huy đem bản thảo xong cho xem. Xem xong hoảng hốt đến sân chính.
Trúc Lan: “Thằng nhóc thích kịch.”
Nghĩ như , hình như cũng bất ngờ lắm?
Xương Trung : “Con trai cảm thấy truyện thể đăng báo, Minh Huy mới .”
Trúc Lan cũng nghĩ như , đó tò mò: “Nó truyện gì ?”
Không là tài tử giai nhân chứ?
Xương Trung: “Võ hiệp, tình yêu.”
Trúc Lan cảm giác quả nhiên là . Minh Huy vì thanh danh sẽ về tình yêu, truyện ma quỷ càng thể , cho nên chỉ thể võ hiệp. “Viết thế nào?”
Xương Trung mấy thích truyện: “Cũng ?”
Trúc Lan hiệu cho Thanh Tuyết mang bản thảo truyện đây. Thanh Tuyết nhanh trở , phía còn Minh Huy. Minh Huy trừng mắt chú út: “Chú sẽ giữ bí mật.”
Xương Trung cong khóe miệng: “Lời gốc của là sẽ cho cả chị dâu cả.”
Anh cả mà , chắc chắn sẽ đ.á.n.h Minh Huy!
Minh Huy lén bà nội, thấy bà nội xem bản thảo của , lòng căng thẳng.
Trúc Lan xem xong, ánh mắt chút hoài nghi con trai: “Đây là cũng ?”
Xương Trung: “Để giữ cho Minh Huy một chút thể diện.”
Trúc Lan hiệu cho Minh Huy đây, đợi cháu trai gần, giơ tay an ủi: “Cứ từ từ, vội.”
Minh Huy: “... Thật sự ?”
Trúc Lan đả kích cháu trai, Xương Trung liền khách khí: “Ta tuy thích truyện, nhưng năng lực thẩm định là . Ngươi chút thiên phú nào.”
Minh Huy đầu tiên tự cảm thấy : “Câu chuyện chỉnh.”
Trúc Lan đáy mắt mỉm : “Con chỉ ngoại hình giống , ừm, ý tưởng mà cũng giống .”
Xương Trung nhịn ha hả. Minh Huy: “...”
Ngọc Văn buổi chiều trở về, Trúc Lan hỏi: “Chơi vui ?”
Ngọc Văn: “Cũng ạ?”
“Đây là vui .”
Ngọc Văn : “Cháu gái cả một buổi sáng.”
Nàng thể vui mới là lạ. Bên cạnh là , nàng thẳng lưng cả một buổi sáng, mệt c.h.ế.t .
Trúc Lan hỏi: “Hôm nay chuyện gì vui ?”
Ngọc Văn kể chuyện lầm : “Cháu gái đầu tiên lầm.”
Trúc Lan: “Là cô nương nhà ai?”
“Cháu gái hỏi thăm tên là Kỷ Dung, là cháu ngoại gái của nhà họ La.”
Trúc Lan: “...”
Thật đúng là là ai.
Tại Hàn Lâm Viện, Xương Trí ngoài thấy Cố Thăng: “Về .”
Cố Thăng hôm nay cung: “Đại nhân pha ?”
“Ừm.”
Cố Thăng cũng khát: “Ta giúp đại nhân pha một ấm.”
Xương Trí cũng khách khí, đưa ấm trong tay qua: “Được.”
Trà nghệ của Cố Thăng cố ý học, Ngô công tử chỉ điểm, mắt.
Xương Trí đột nhiên mở miệng hỏi: “Gần đây vẽ tranh ?”
Cố Thăng tay vẫn dừng: “Có vẽ.”