Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1687: Mờ mịt
Cập nhật lúc: 2025-10-16 01:13:41
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trúc Lan vẻ mặt mong đợi của Trần Thái phi, chỉ chính : “Thái phi, là văn chương.”
Trần Thái phi: “Ta xem, cho nên mới hỏi bà xem thể .”
Trúc Lan mở tay : “Ta văn Hoàng thượng cho phép, cho nên Thái phi nên hiểu là hỏi ai chứ.”
Trần Thái phi mím môi: “Ta là truyện, ý kiến của bà.”
Trúc Lan chỉ lên trời: “Việc thể cung hỏi Hoàng thượng một chút.”
Tin vặt còn , truyện cũng là thể. Chủ yếu là xem ý tưởng của Hoàng thượng. Đối với một vị hoàng đế nắm quyền, nhiều việc thực thi tiện lợi.
Trần Thái phi quá cung: “Bà cách nào khác ?”
Trúc Lan lắc đầu: “Không .”
Đây là tờ báo, nếu sự cho phép của Hoàng thượng, ai dám nhận truyện của Trần Thái phi.
Trần Thái phi nhíu mày: “Phụ nữ khó khăn như . Bà là tài lớn mà cuối cùng chỉ thể dùng bút danh Phong Thanh để văn, cũng chỉ thể dùng bút danh Ngôn .”
Trúc Lan thầm nghĩ, phụ nữ đúng là dễ dàng. văn chương và truyện khác . Dù cho truyện hoan nghênh, báo vẫn khó khăn, đặc biệt là tờ báo của kinh thành là đối mặt với cả nước. Báo chí truyền đạt ý tưởng của Hoàng thượng, quyết sách của triều đình. Bà cảm thấy Hoàng thượng sẽ đồng ý cho truyện xuất hiện báo.
Tin vặt và truyện khác , tin vặt thu thập phần lớn là từ bá tánh, qua đó một ý tưởng của họ. Còn truyện thì kể về tình yêu nam nữ!
Trần Thái phi thấy Dương thị gì, ngọn lửa trong lòng bà từ từ hạ xuống: “Ai, cam lòng.”
Trúc Lan mở miệng: “Người thể hỏi một chút.”
Trần Thái phi lúc đến hỏi con trai, vì bà rõ con trai sẽ gì. Đến hỏi Dương thị, Dương thị là phụ nữ, là phụ nữ văn đăng báo. Bà hy vọng nhận ý kiến, còn hy vọng Dương thị thể giúp bà một tay!
Tiếc là Dương thị đúng, thiên hạ là của Hoàng thượng. Hoàng thượng cho phép, bà mời thêm bao nhiêu giúp đỡ cũng vô dụng.
Trần Thái phi vội rời , ngược : “Bài văn của bà xuất hiện báo, con trai khen bà.”
Trúc Lan khóe miệng cong lên: “Thật ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trần Thái phi gật đầu: “Thật sự.”
Trúc Lan tâm trạng vui sướng. Ai mà thích lời khen. Bà thể nhận lời khen của Tề Vương, chỉ là sự khẳng định đối với bà, mà còn là sự tán thành đối với tư tưởng của bà!
Bài văn của Trúc Lan đăng báo, Phong Thanh càng nổi danh hơn, còn nhận sự tán thành của nhiều học sinh. Kết quả là sách ở hiệu sách bán càng chạy hơn. Một cuốn sách hề rẻ, ông chủ hiệu sách vui mừng khôn xiết, sách của Phong Thanh bày ở vị trí bắt mắt nhất.
Đồng thời, đều tò mò Phong Thanh là ai!
Mấy đứa con trai của Chu gia còn đang ở thư viện, bạn học bàn luận, quỷ dị vô cùng im lặng.
Minh Tĩnh mím môi, thật Phong Thanh là bà nội của . Lại thở dài, thể thật, nghẹn đến phát hoảng!
Minh Lăng và Minh Phong hai cùng , cuối cùng cũng đến giờ học. Chỉ là thấy cầm báo , hai em liếc một cái, cảm giác tỉnh táo thật !
Lại qua mấy ngày, kinh thành vẫn ai Phong Thanh là ai. Phong Thanh càng thần bí, tiếng bàn tán càng nhiều.
Mà Trúc Lan từ trong niềm vui sướng , bà nhớ thương đến việc tương lai thể tuyển nhận học sinh nữ , chuẩn các thôn quanh kinh thành thăm hỏi.
Ngọc Nghi theo, Ngọc Văn hiếm khi chủ động đề nghị cùng, Trúc Lan liền mang theo hai cháu gái.
Kinh thành là thủ đô, cuộc sống của bá tánh ở ngoại ô tệ. Từ nhà cửa và trang phục mà xem, trong nhà đều chút của cải.
Rèm xe ngựa kéo lên, qua cửa kính thể thấy rõ cảnh tượng bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1687-mo-mit.html.]
Ngọc Nghi mím môi: “Trong thôn chơi đùa đều là con trai, cháu gái thấy con gái.”
Từ lúc thôn, nàng chằm chằm ngoài cửa sổ. Dù trong lòng suy đoán, nhưng khi thật sự thấy, trong lòng thoải mái.
Ngọc Văn: “Bà nội, chúng cần xuống xe ạ?”
Trúc Lan gật đầu, nhưng cho phu xe dừng ở những nhà vẻ nghèo khó. Bà thăm hỏi mà thôi, tác dụng gì. Dù cho thu một đồng tiền nào, những gia đình như cũng sẽ cho con gái học nghề, bà cũng thấy những tư tưởng cố chấp.
Bà bây giờ khuyên bảo, gì cũng vô ích. Chỉ khi trong thôn cho con gái học, học thành tài, thấy tiền công, mới thể lay động suy nghĩ của họ, dù chỉ là vì tiền bạc.
Xe ngựa dừng ở nhà lý chính. Bá tánh ở ngoại ô kinh thành nhận thức về xe ngựa, từ xe ngựa liền là quyền quý .
Lý chính ở nhà, Trúc Lan xuống xe ngựa, lý chính ngây : “Vị thái thái ?”
Trúc Lan : “Xin chén nước uống.”
Lý chính nghĩ nhiều: “Mời .”
Trúc Lan sân, nữ chủ nhân của nhà đón. Biết là xin nước uống, liền vội bảo cháu gái đun nước.
Trúc Lan nhà, trong sân, thấy cửa kính, những trang sức mà các nữ quyến đeo, trong lòng hiểu rõ: “Trong nhà sách ?”
Vợ lý chính : “Có, mấy đứa cháu trai đều sách.”
Trúc Lan về phía mấy đứa bé gái. Vì đoàn của Trúc Lan là phụ nữ, nên các bé gái tránh . Ngược , lý chính tránh mặt. “Mấy đứa cháu gái của bà bao nhiêu tuổi ?”
Vợ lý chính đáp: “Đứa lớn nhất mười bốn tuổi đính hôn, đứa nhỏ tám tuổi.”
Trúc Lan thấy mấy cô nương ngoan ngoãn, : “Bà phúc khí.”
Vợ lý chính xua tay: “Có phúc khí gì .”
Bà càng hy vọng thêm mấy đứa cháu trai, cháu gái sớm muộn gì cũng gả .
Trúc Lan : “Cháu gái tri kỷ.”
Vợ lý chính tán thành, nhưng cũng phản bác. Bà từng gặp qua xe ngựa của quý nhân đường ở kinh thành. Lão thái thái mặt đeo nhiều trang sức, dù khuôn mặt hiền lành, bà cũng dám lung tung.
Trúc Lan hỏi: “Cháu gái của bà chữ ?”
Vợ lý chính trong lòng thắc mắc, nhưng cũng trả lời: “Cũng chữ.”
Trúc Lan trong lòng nghẹn đến phát hoảng, trong nhà mấy đứa cháu trai đều sách, mà cháu gái một đứa nào chữ. “Bà cũng về trang trại trẻ mồ côi chứ?”
Vợ lý chính tỉnh táo hẳn lên: “Biết, ông nhà đợi cải biến xong sẽ đưa những đứa cháu trai thiên phú học.”
“Còn cháu gái thì ?”
Vợ lý chính sững sờ, mày nhíu chặt: “Cháu gái sớm muộn gì cũng gả chồng.”
Chờ học thành tài cũng gần đến tuổi xuất giá , cho con gái học chẳng là lợi cho ngoài ? Hơn nữa bà cũng tốn tiền cho cháu gái học, tiền đó bằng cho cháu trai học thêm, cái nghề để an gia lập nghiệp.
Ngọc Nghi và Ngọc Văn vô cùng im lặng. Các nàng đầu thai , sinh là tiểu thư nhà quan, cha yêu thương và ông bà nội công bằng. Các nàng từ nhỏ vỡ lòng chữ, cầm kỳ thư họa thứ gì cũng học. Bà nội càng khai thác tầm mắt của các nàng, các nàng thật sự quá hạnh phúc.
Trúc Lan liếc mắt qua vợ lý chính, về phía cô nương lưng bà : “Con học một nghề ? Thư viện thể học thêu thùa, y dược, v.v. Không chỉ sách chữ, mà còn thể học tính toán, con học ?”
Vợ lý chính định mở miệng, Trúc Lan một ánh mắt quét qua, đồng tử của bà co rụt , bà ánh mắt sắc bén đó dọa sợ.
Cô nương chút suy nghĩ trả lời: “Con theo cha .”
Trúc Lan về phía mấy đứa nhỏ hơn, trẻ con thời cổ đại đều trưởng thành sớm. Con gái đối xử bất bình đẳng, càng trưởng thành sớm hơn. Mấy đứa nhỏ lúc đáy mắt mờ mịt, các nàng từng nghĩ đến việc học tập.