Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1673: Đón ông về nhà

Cập nhật lúc: 2025-10-15 03:05:08
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối, Trúc Lan cố ý hỏi Thư Nhân, nhận câu trả lời là Hoàng thượng cũng từng bàn luận với Thư Nhân. Bà cứ ngỡ sẽ nhanh kết quả, ngờ đợi một thời gian mà chút tin tức nào.

 

Một ngày nọ, Chu Thư Nhân buổi tối trở về, nhà hiệu cho các nha lui xuống hết. “Hôm nay Hoàng thượng chuyện với về trẻ mồ côi trong trang trại.”

 

Trúc Lan hỏi: “Có kết quả ?”

 

Chu Thư Nhân lắc đầu: “Không dễ dàng như , Hoàng thượng suy tính diện.”

 

“Vậy hai những gì?”

 

Chu Thư Nhân : “Hoàng thượng về việc cần chuẩn sách vở chính quy. Thái Y Viện đang soạn y thư, cũng đề xuất, cho bọn trẻ trong trang trại thực tập theo từng đợt.”

 

Trúc Lan: “Thực tập?”

 

“Ừm, để bọn trẻ thực hành những gì học, để Hoàng thượng thấy rõ năng lực của chúng.”

 

Trúc Lan cau mày: “Con trai thì dễ , con gái thì khó.”

 

Nói cho cùng vẫn là thời đại công bằng. Dù cho con gái trong trang trại kém gì con trai, nhưng con gái vẫn gặp nhiều hạn chế.

 

Chu Thư Nhân cũng bất đắc dĩ, địa vị của phụ nữ thời cổ đại thấp. Ông an ủi: “Cứ từ từ.”

 

Trúc Lan cũng thể một là xong. Khi địa vị của phụ nữ nâng cao, gì cũng là lời suông.

 

Hôm , Trúc Lan nhận ý chỉ của Thái hậu, bảo bà sắp xếp cho bọn trẻ thực tập theo từng đợt, soạn danh sách đưa cung.

 

Trúc Lan thầm nghĩ, hiệu suất của Hoàng thượng thật cao. Tiễn nữ quan truyền chỉ , bà cho Thanh Tuyết tìm danh sách trẻ mồ côi.

 

Danh sách trẻ mồ côi chỉ đơn giản ghi tên, phía còn hồ sơ cá nhân của từng đứa trẻ, hồ sơ là tình hình học tập, mỗi thi cử thành tích đều , ghi chép vô cùng kỹ lưỡng.

 

Sau đó, bà cho quản gia chuẩn xe ngựa, gọi vợ chồng lão đại cùng khỏi thành.

 

Trên xe ngựa khỏi thành, Trúc Lan lật xem danh sách, trọng điểm là ở tên của các bé gái.

 

Lý thị hỏi: “Mẹ, bọn trẻ sẽ thực tập ạ?”

 

Trúc Lan rút tờ giấy mà nữ quan đưa cho bà: “Xưởng đóng tàu, d.ư.ợ.c bộ.”

 

Nơi thực tập thể là sản nghiệp tư nhân, đều là những nơi do triều đình kinh doanh.

 

Lý thị hỏi: “Dược bộ cần ạ?”

 

“Ừm, d.ư.ợ.c bộ cần sư phụ bào chế d.ư.ợ.c liệu, d.ư.ợ.c đồng xử lý d.ư.ợ.c liệu, v.v. Dược bộ mỗi năm đều tuyển .”

 

Tiếc là thời cổ đại chú trọng truyền thừa, sư phụ truyền cho tử, thường học thể tiếp xúc . Dược bộ hàng năm tuyển nhưng vẫn thiếu nhân lực, nhân lực đủ hạn chế sản xuất, gây tình trạng t.h.u.ố.c thành phẩm khan hiếm, bá tánh bình thường mua t.h.u.ố.c thành phẩm khó.

 

Lý thị: “Con cứ ngỡ sẽ y bộ thực tập.”

 

Trúc Lan : “Bọn trẻ trong trang trại học vẫn đủ.”

 

Ngưỡng cửa của y bộ quá cao, ngay cả trợ thủ cũng đủ tư cách, mắt vẫn đừng nghĩ đến.

 

Đến trang trại, Trúc Lan xuống xe ngựa thấy một hàng trẻ con ở cổng, ánh mắt nghi hoặc về phía quản sự: “Sao ?”

 

Quản sự giải thích: “Mấy đứa trẻ là ở thôn gần đây, chúng nó gan lớn dám trèo tường trang trại lén giảng bài.”

 

Trúc Lan thấy bọn trẻ cúi đầu, đây là sai. “Tình huống như nhiều ?”

 

Chu lão đại tiếp: “Mùa đông trời quá lạnh bọn trẻ khỏi cửa, sang năm thời tiết ấm thì tình huống như nhiều lên.”

 

Trúc Lan nghiêng đầu: “Con về từng qua.”

 

Chu lão đại vội giải thích: “Đây đều là chuyện nhỏ, con trai cho .”

 

Trúc Lan hiệu cho quản sự thả bọn trẻ . Quản sự phất phất tay hiệu cho bọn trẻ rời .

 

Mấy đứa trẻ dám trèo tường, gan nhỏ. Chúng liếc một cái, rời tiến lên, đẩy một đứa chuyện: “Lão phu nhân, chúng con thể giúp trang trại việc, chúng con nhà giảng bài, chỉ ở bên ngoài ạ?”

 

Trúc Lan dừng bước, hỏi: “Ngươi gan lớn.”

 

Cậu bé mười một, mười hai tuổi, bóp chặt lòng bàn tay cho lùi bước: “Chúng con ý .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1673-don-ong-ve-nha.html.]

 

Hắn mấy trang trại đều là trẻ mồ côi, cho nên mới dám trèo tường. Hắn rõ trèo tường sẽ , mấy kết quả chứng minh suy đoán của là đúng.

 

Trúc Lan với mấy đứa trẻ: “Hôm nay quá lạnh, đừng để bệnh. Các con về .”

 

Nói , Trúc Lan trang trại. Đợi cổng lớn đóng , Trúc Lan với quản sự: “Sau ở cổng trang trại dựng một cái bảng, bảng mấy chữ hoặc là bài toán, vẽ một loại thảo d.ư.ợ.c thường thấy. Bảy ngày đổi nội dung một , tìm một hộ viện chữ trông coi, đứa trẻ nào hỏi thì giúp giảng giải.”

 

Còn thể kiên trì bao lâu thì xem trang trại sẽ đổi thế nào.

 

Quản sự: “Vâng ạ.”

 

Sau đó Trúc Lan bận rộn hẳn lên. Trước tiên là chọn trẻ từ danh sách, đó đích gặp mặt những đứa trẻ để điều chỉnh, công việc hề nhỏ.

 

Nhị hoàng tử cũng ở đó, Trúc Lan mặc kệ, lo việc của . Từng cuốn danh sách mới , đó sẽ ghi tình hình thực tập, đợi khi thực tập kết thúc sẽ mang cuốn sách trở về.

 

Trúc Lan cần tự tay , bà chỉ cần động não, cũng tính là bận rộn, còn thể xuống uống .

 

Nhị hoàng tử ở một bên rời , đây là ý chỉ của Thái hậu, điều khiến bất ngờ là năng lực của Chu Hầu phu nhân. Hắn cứ ngỡ một ngày xử lý xong, kết quả mới buổi chiều xử lý gần xong.

 

Nhị hoàng tử lật xem danh sách mà Chu Hầu phu nhân mang đến, hỏi Chu thế tử: “Đây là chủ ý của Chu Hầu ?”

 

Chu lão đại lắc đầu: “Đây là ý của .”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Nhị hoàng tử đặt cuốn sách xuống: “Lão phu nhân thật khiến bội phục.”

 

Chu lão đại cũng thấy vinh dự lây: “Mẹ quả thực lợi hại.”

 

Hắn cảm thấy và cha lợi hại như !

 

Nhị hoàng tử gượng một tiếng, vẫn rời , trong lòng tính toán hái quả đào. Thầm nghĩ may mà Chu Hầu phu nhân là phụ nữ, nếu hái quả đào thật khó!

 

Trúc Lan từ trang trại trở về kinh, đồng hồ trong xe: “Vòng qua Hộ Bộ.”

 

Lý thị trong xe ngựa tự nhiên: “Mẹ, con cùng tướng công một chiếc xe ngựa.”

 

Trúc Lan hiệu cho xe ngựa dừng : “Các con cần cùng, về nhà .”

 

Lý thị định chuyện, Chu lão đại giành : “Mẹ, chúng con về nhà .”

 

Trúc Lan phất tay: “Về chậm một chút.”

 

Lý thị thấy xe ngựa của chồng rời , dẫm chân chồng: “Con yên tâm về .”

 

Chu lão đại bất đắc dĩ, từ khi nhạc phụ nhạc mẫu qua đời, phu nhân đặc biệt dính lấy . “Cha nhất định thấy chúng .”

 

Lý thị ủ rũ, nhiều năm như nàng vẫn sợ cha chồng.

 

Tại Hộ Bộ, Chu Thư Nhân khỏi nha môn liền thấy Thanh Tuyết bên xe ngựa. Ông bước nhanh hơn, thấy phu nhân ở trong xe, cứ ngỡ xảy chuyện gì, nhanh chóng lên xe: “Đích đến đón , xảy chuyện gì ?”

 

Trúc Lan hiệu cho Thư Nhân đừng căng thẳng: “Ta hôm nay khỏi thành về, thấy thời gian còn kịp nên đến đón ông về nhà. Phải là cảm giác đón về nhà tệ.”

 

Chu Thư Nhân : “Vậy bà mỗi ngày đều đến đón nhé?”

 

Trúc Lan bật : “Ông sợ bàn tán ?”

 

Bà mà dám ngày nào cũng đến đón, cả kinh thành sẽ bàn tán về Thư Nhân!

 

Chu Thư Nhân: “Ta tự vui vẻ là .”

 

Trúc Lan: “Xem vui .”

 

Chu Thư Nhân hỏi: “Hôm nay khỏi kinh thành?”

 

Trúc Lan kể ý chỉ của Thái hậu: “Xem hiệu suất việc của , ngày mai là thể báo cáo cho Thái hậu .”

 

Chu Thư Nhân: “Phải, , bà là lợi hại nhất.”

 

Trúc Lan tuy bận rộn cả ngày nhưng tinh thần : “Hôm nay Nhị hoàng tử ở trang trại.”

 

Chu Thư Nhân bất ngờ: “Tâm tư nhỏ.”

 

Trúc Lan: “Ai bảo Nhị hoàng tử ở Lễ Bộ chứ!”

Loading...