Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1672: Không muốn
Cập nhật lúc: 2025-10-15 02:27:34
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quách thị vui: “Sao thể đưa cho con trai?”
Liễu đại nhân xót xa cho nguyên liệu của : “Đó là để dành cho khắc con dấu dùng!”
Quách thị: “Con trai chọn một khối nguyên liệu, nhà kho lớn cái nào phù hợp, mới bảo nó đến nhà kho nhỏ của ông xem thử. Cuối năm bận quá quên cho ông, xin ông ?”
Liễu đại nhân một bụng lửa giận, nhưng thể trút lên vợ, trong lòng buồn bực nên lời. “Đó là nguyên liệu khó khăn lắm mới .”
Ông vẫn luôn cất giữ nỡ dùng, nghĩ thôi thấy tắc nghẽn trong lòng. Chính nỡ dùng, để thằng nhóc lấy hết.
Quách thị : “Thôi đừng giận nữa, Chu tam cô nương sắp cập kê, con trai ông tặng quà cập kê, chẳng ông cũng sớm con dâu ?”
Liễu đại nhân lên: “Không , đem những thứ quý giá cất chỗ khác.”
Quách thị thấy tướng công vội vã rời , trong lòng nghĩ, đáng đời, cho ông c.h.ế.t vì keo kiệt!
Năm mới Thịnh Huy thứ mười, Chu Hầu phủ tiết mục náo nhiệt, bình lặng qua năm mới. Vợ chồng Chu Thư Nhân qua năm mới càng thích ở trong sân chính thanh nhàn.
Tiếp đãi khách đến chúc Tết, tất cả đều giao cho vợ chồng Chu lão đại. Minh Vân ở nhà, Minh Đằng ở Vinh An Hầu phủ, Minh Huy bắt giúp việc.
Liễu Nguyên Bác và Vu Càng Dương đính hôn chọn cùng một ngày đến nhà, thật trùng hợp, hai cùng đến Hầu phủ.
Liễu Nguyên Bác vẻ mặt chút tự nhiên: “Sao ngươi cứ chằm chằm đầu gối của ?”
“Ta cảm thấy Liễu đường chút tự nhiên.”
Liễu Nguyên Bác thấy ý trong mắt Vu Càng Dương, ho khan một tiếng: “Lúc ăn Tết va đầu gối.”
“Ồ.”
Âm điệu kéo chút dài.
Liễu Nguyên Bác tai chút đỏ lên. Cha phạt, quỳ lâu, nếu vì ăn Tết, còn quỳ lâu hơn!
Vu Càng Dương một bước phủ, Liễu Nguyên Bác sờ sờ mũi đuổi theo. Hai phủ liền thẳng đến sân chính.
Trúc Lan đợi hai trai bái năm xong, lấy bao lì xì chuẩn sẵn: “Năm mới, hy vọng các con thể vạn sự như ý.”
Chu Thư Nhân thấy hai trai sợ , phất phất tay bảo họ ngoài .
Đợi , Chu Thư Nhân : “Ta đáng sợ lắm ?”
“Kinh thành cũng là truyền thuyết về ông, ông xem?”
Chu Thư Nhân vui vẻ: “Vậy sẽ để cho truyền thuyết nhiều hơn một chút.”
Trúc Lan dậy: “Sau đó trở thành truyền thuyết dọa trẻ con ?”
Chu Thư Nhân cảm thấy khá , thấy phu nhân xa liền đuổi theo: “Bà ?”
Trúc Lan : “Ta vẽ tranh.”
“Ta cùng bà.”
“Ông đừng quấy rối là .”
Thanh Tuyết hiệu cho các nha trong phòng đều ngoài. Các nha khóe miệng mỉm rời , tình cảm của lão gia và phu nhân thật quá.
Bên , Liễu Nguyên Bác và Vu Càng Dương chúc Tết các trưởng bối khác trong Chu gia, nhận ít bao lì xì, mới gặp vị hôn thê.
Ngọc Điệp sắp cập kê, đối mặt với vị hôn phu ngược còn tự nhiên như , đối diện với ánh mắt của vị hôn phu liền ngại ngùng đầu .
Liễu Nguyên Bác đầu ngón tay sờ đến đầu gối của , thể sớm cưới vợ, phạt cũng thể chịu đựng. “Ta tự tay một chiếc đèn lồng, vẽ cho nàng xem thích nhé?”
Ngọc Điệp đầu tai ửng hồng: “Được.”
Vu Càng Dương cảm thấy thua, dường như ít khi tự tay quà cho vị hôn thê, quà đều là do tìm mua!
Minh Huy ho khan một tiếng, bọn họ, những lớn sống sờ sờ đều ở đây, các ngươi cứ thế tán tỉnh ?
Ngọc Văn hiếm khi tinh thần xem kịch, cầm quạt che mặt, giấu ý ở khóe miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1672-khong-muon.html.]
Ngọc Điệp mặt đỏ bừng: “Chúng chơi trò chơi .”
Ngọc Kiều ồn ào: “Chị ba ngại ngùng ?”
Ngọc Điệp nghiến răng: “Đợi lát nữa sẽ xử lý em.”
Ngọc Kiều sợ, lẩm bẩm: “Hổ giấy ngại ngùng.”
Minh Tĩnh tiếp: “Rõ ràng là con cua luộc chín!”
Cả phòng vang, mặt Ngọc Điệp càng đỏ hơn. Liễu Nguyên Bác trong lòng xót xa, các em vợ tương lai miệng lưỡi quá lợi hại!
Năm mới qua , chuyện bàn tán ở kinh thành là Diệp Bá tước gả con gái Vĩnh An Quốc công phủ. Trước đó lúc hạ lễ khiến vây xem, sang năm thời tiết vẫn còn rét lạnh, cũng ngăn cản xem đồ cưới.
Diệp Bá tước gả con gái thể coi là mười dặm hồng trang, từng kiệu của hồi môn khiêng ngoài, xem náo nhiệt bàn tán sôi nổi.
Trúc Lan Lý thị kéo ngoài xem náo nhiệt: “Của hồi môn của Bá tước phủ ít ruộng đất.”
Lý thị bên cửa sổ: “Phần của hồi môn quá hậu hĩnh.”
Trúc Lan: “Cuối năm Xương Trung thấy Trác Cổ Du và Diệp Cảnh ở bên , hai nhà liên hợp , của hồi môn chính là thành ý.”
Lý thị : “May mà con chỉ một đứa con gái.”
Trúc Lan : “Con trai thì chuẩn sính lễ.”
Lý thị mặt nhẹ nhõm: “Phòng lớn chỉ còn Minh Huy và Minh Tĩnh, Minh Huy chuẩn xong cả .”
Thanh Tuyết bước : “Lão phu nhân, Trần Thái phi cũng ở lâu, bà mời qua uống .”
Trúc Lan dậy: “Chúng qua đó.”
Trong phòng riêng của Trần Thái phi còn Tề Vương phi, hai chồng con dâu đang thảo luận cái gì, chút tranh cãi, thấy Trúc Lan mới im miệng.
Trần Thái phi : “Để bà chê .”
Trúc Lan thấy cuốn sách trong tay Thái phi, : “Đang thảo luận tình tiết truyện ?”
Trần Thái phi : “ .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trúc Lan xuống: “Thái phi chuẩn truyện mới ?”
Trần Thái phi cảm kích Dương thị, vì Dương thị mà bà tìm niềm vui. “Ừm, quá nhiều xem truyện mới.”
Trúc Lan Trần Thái phi truyện bán, bà chút hoảng hốt, còn cố ý hỏi Thư Nhân xem Thái Thượng Hoàng để ý . Kết quả Thái Thượng Hoàng thật sự để ý, dù cũng dùng bút danh, Tề Vương ở đó, mấy Ngôn là ai, cũng dám truyền ngoài. Sự nghiệp tuổi già của Trần Thái phi cứ thế mà phát triển lên.
Trong mấy vị Thái phi, Trần Thái phi chìm đắm trong việc truyện, một vị khác khi Lương Vương qua đời dường như xuất gia, vị còn thì chìm đắm trong việc chăm sóc cháu trai!
Trần Thái phi đột nhiên : “Bà suy nghĩ nhiều , đợi khi bà còn quản lý trẻ mồ côi nữa, bà cùng truyện thì thế nào?”
Tề Vương phi ho khan một tiếng, Trần Thái phi phản ứng hớ.
Trúc Lan mặt biểu lộ gì: “Thái phi gì ?”
Thư Nhân cũng , một chút tin tức cũng cho bà!
Trần Thái phi ánh mắt chút lảng , nghĩ nghĩ Dương thị sớm muộn gì cũng sẽ . “Tề Vương gần đây ngày nào cũng cung.”
Trúc Lan hỏi tiếp. Hoàng thượng tìm đủ các vương gia để thương nghị, chút cảm thán, Tề Vương và Sở Vương đều tài năng và thể đảm đương ngôi vị đế vương, tiếc là!
Trần Thái phi bội phục Dương thị, con trai ít Dương thị tài năng, , còn Phong Thanh . “Tiếc cho bà.”
Trúc Lan: “Hửm?”
Tề Vương phi đỡ trán, chồng quản gì nàng vui, nhưng chồng quá tự tại, cũng còn cẩn thận như nữa. Tuy nhiên, vợ chồng Chu Hầu dễ khiến tin tưởng, chỉ vì họ sống quá minh bạch.
Trần Thái phi : “Nhà họ Trần chúng ít trai , bà xem xét chọn một con rể ?”
Trúc Lan bật , chủ đề chuyển biến quá nhanh. Nhà họ Trần quả thực tệ, chỉ tiếc là Tề Vương vẫn còn sống, nhà họ Trần đến thì Chu gia cũng sẽ kết !
Tề Vương phi ho khan một tiếng. Trần Thái phi thở dài, bà rõ con của Dương thị mới dám . Chu gia là một mối hôn sự , cha bà giường bệnh mấy năm, vẫn luôn kiên trì uống t.h.u.ố.c chính là vì nhà họ Trần. Nếu nhà họ Trần thể cùng Chu Hầu phủ kết , cha sẽ vui. Tiếc là Chu Hầu phủ .