Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1664: Sợ hãi
Cập nhật lúc: 2025-10-14 15:02:47
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Thư Nhân kéo vợ xuống, “Tất nhiên là thật. Sách in xong đưa đến các tư thục ở kinh thành. Ý của Hoàng thượng là Tết sẽ phổ biến ở kinh thành , sang năm sẽ đưa đến các châu.”
Trúc Lan, “Ta cứ ngỡ đợi thôn trang đổi mới thể phổ biến ngoài.”
“Nàng vui ?”
“Vui chứ.”
Chu Thư Nhân cũng vui. Chiều nay Hoàng thượng báo tin cho , cảm thấy bầu trời u ám cũng còn nặng nề nữa.
Sau bữa tối, hai vợ chồng bàn luận về giáo dục, nhiều. Trúc Lan còn lấy bút ghi chép . Tuổi già trí nhớ còn , bây giờ nghĩ điều gì đều ghi .
Tối ngủ, Trúc Lan nắm tay Thư Nhân, “Chàng vẫn gầy quá, tay khô hết cả .”
Chu Thư Nhân véo bàn tay mũm mĩm của vợ, véo một cái liền lõm xuống, im lặng.
Trúc Lan mở mắt, “Sao gì?”
“Nói gì chứ?”
Trúc Lan, “Thôi , ăn mập .”
Chu Thư Nhân vuốt nếp nhăn mặt, gầy quá cũng , trông già hơn vợ nhiều. “Ngủ .”
Trúc Lan hôm nay vui quá nên khó ngủ, “Hay chuyện thêm chút nữa?”
Chu Thư Nhân bàn về chuyện béo gầy, “Nói chuyện gì?”
Trúc Lan thì thầm: “Tuổi tác càng cao, thường nghĩ liệu khi c.h.ế.t, chúng thể về ?”
Chu Thư Nhân lâu nghĩ đến vấn đề , “Nàng hy vọng về ?”
“Có chứ, còn kết hôn mà.”
Chu Thư Nhân khẽ, “Nàng thái bà nội đấy.”
Trúc Lan giọng nhẹ nhàng, “Hiện đại là hiện đại.”
Chu Thư Nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ, “Vậy thì sẽ cưới nàng.”
Trúc Lan cong mắt , “Vậy thì dễ .”
Chu Thư Nhân khẽ nhếch môi, nhất định cưới. Đêm nay, hai vợ chồng hiếm hoi hồi tưởng cuộc sống ở hiện đại, chuyện lâu.
Hôm , Trúc Lan thư từ quê nhà, tâm trạng liền tan biến. Cha của Lý thị mất, nàng cũng theo. Nàng lẩm bẩm, “Sức khỏe vẫn , đột nhiên đổ bệnh mất .”
Lý thị nhận tin cũng ngẩn , tay cầm thư run rẩy. Chu lão đại vội đỡ lấy vợ.
Trúc Lan nhẩm tính tuổi tác, cha Lý thị cũng ngoài sáu mươi, gần bảy mươi, ở thời cổ đại là trường thọ. Cha Lý thị năm xưa lụng vất vả ngoài đồng, sức khỏe suy kiệt nhiều, sống đến ngoài sáu mươi cũng là nhờ tuổi già hưởng phúc.
Lý thị thành tiếng, nhưng mở miệng đòi về nhà đẻ. Cha hạ táng, nàng về cũng muộn.
Trúc Lan tiếng của Lý thị, lòng cũng buồn theo. Rõ ràng nàng mới gọi con trai cả và con dâu cả đến chuyện, lúc nãy họ còn đang vui vẻ. “Trong thư , ông bà thông gia thanh thản.”
Lý thị xong càng thêm đau lòng, nước mắt cứ tuôn rơi, “Rõ ràng sức khỏe vẫn mà.”
Trúc Lan hỏi, “Con về tế bái ?”
Lý thị im lặng , một lúc lâu mới , “Con dâu đến chùa quyên tiền nhang đèn cho cha .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trúc Lan đáp, “Được.”
Thời cổ đại, con gái lấy chồng xa thật khổ, bây giờ là mùa đông, về một chuyến càng thêm khó khăn.
Lý thị một hồi, tinh thần suy sụp, dậy trở về sân của .
Trúc Lan bên cửa sổ trầm mặc, đều sẽ liên tưởng, nàng tự nhiên nghĩ đến bản . Không bao lâu, chân tê rần mới hồn.
Hầu phủ vốn dĩ vì Vinh Dụ Đãng qua đời mà ăn mặc giản dị, phòng cả cũng cần đổi trang phục.
Hôm , phòng cả trừ mấy đứa nhỏ Văn Nguyệt thể ngoài, còn đều đến chùa. Chiều tối mịt mới trở về. Về bao lâu, Lý thị liền đổ bệnh.
Gần đây Lý thị vốn tiều tụy, mất cha , bệnh tình đến nhanh, sốt cao liên tục, cả phòng cả một phen hoảng sợ.
Trúc Lan buổi tối ngủ cũng yên, mơ mơ màng màng. Nàng vẫn luôn để Thanh Tuyết để mắt đến, sáng dậy nhận tin Lý thị hạ sốt.
Sau bữa ăn, Trúc Lan đến thăm Lý thị. Lý thị đang giường, con trai cả đang tự đút cháo, còn dỗ dành: “Không ăn cũng ráng ăn một chút.”
Trúc Lan thấy rõ, con trai cả dọa sợ, trong mắt đầy những tơ máu, chắc chắn lén .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1664-so-hai.html.]
Lý thị cả khó chịu, thấy tiếng chồng, lo lắng : “Mẹ, đừng gần, kẻo lây bệnh.”
Cha nàng chính là vì bệnh mà mất, nàng thật sự sợ.
Chu lão đại đặt bát đũa xuống, dậy, “Mẹ, ở đây con , cứ yên tâm.”
Trúc Lan thấy Lý thị kéo chăn trùm kín đầu, lòng ấm áp, gật đầu với con trai xoay khỏi phòng ngủ. Ngồi bao lâu, Chu lão đại bưng bát , Trúc Lan thấy ăn hơn nửa bát cháo liền yên tâm.
Chu lão đại : “Làm lo lắng .”
Trúc Lan, “Con cũng nghỉ ngơi nhiều .”
Chu lão đại mặt thoáng nét , “Vâng.”
Hai con thêm vài câu, Nhiễm Uyển và Lưu Giai đến. Có hai nàng dâu chăm sóc, Chu lão đại nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát.
Trúc Lan khỏi phòng cả, thấy Triệu thị và Tô Huyên cùng tới, “Chị dâu cả của các con uống t.h.u.ố.c nghỉ ngơi .”
Triệu thị, “Vậy chúng con chiều qua.”
Tô Huyên bước lên đỡ chồng, “Mẹ, con dâu đưa về.”
“Được.”
Tối đến, Chu Thư Nhân vội vàng trở về. Thấy vợ , lòng lo lắng mới dịu . “Hôm nay chỗ nào khỏe ?”
Trúc Lan, “Không , vẫn .”
Con trai cả sợ nàng lây bệnh, cho đại phu đến bắt mạch, sức khỏe nàng vẫn .
Chu Thư Nhân, “Năm nay là năm .”
Đối với Chu hầu phủ thì .
Trúc Lan, “ , năm nay quả thật .”
Vì Lý thị đổ bệnh, Chu hầu phủ càng thêm yên tĩnh, các thiệp mời gửi đến đều từ chối.
Xương Trung cũng ngoài, cả ngày ở bên cạnh . Trúc Lan hiểu rõ con trai đang sợ hãi. Liên tiếp đối mặt với cái c.h.ế.t, con trai sợ cha cũng sẽ rời xa .
Trúc Lan đặt cuốn sách trong tay xuống, “Con cần ở bên cạnh suốt.”
Xương Trung thể đè nén nỗi lo trong lòng, cũng cảm thấy cha già, trong tiềm thức , cha sẽ thành sinh con, sống lâu trăm tuổi. Nhìn những sợi tóc bạc đầu , : “Mẹ, con trai ở bên cạnh .”
Bây giờ mới thẳng tuổi tác của cha , sợ hãi, mấy ngày nay đêm nào cũng mơ.
Trúc Lan bật , “Ta và cha con sức khỏe vẫn , chúng nhất định sẽ thấy con thành sinh con.”
Xương Trung dậy, gối đầu lên đùi , “Con trai hy vọng và cha sẽ mãi mãi ở bên con.”
Trúc Lan vuốt tóc con trai. Làm gì mãi mãi. Nàng hỏi, “Con từng nghĩ sẽ cưới một cô nương như thế nào ?”
Sang năm Ngọc Điệp cập kê, con trai cũng còn nhỏ.
Xương Trung lí nhí đáp: “Cha thích thì con trai cũng thích.”
Trúc Lan ngạc nhiên, “Không con tìm thích ?”
Xương Trung lắc đầu, bây giờ trong lòng cha là quan trọng nhất. “Mắt của và cha .”
Trúc Lan bật . Con trai còn nhỏ. Lại nghĩ vì con trai, nàng và Thư Nhân cũng cố gắng sống thật lâu.
Thanh Tuyết bước , “Trác đại nhân gửi thiệp cho tiểu công tử ạ.”
Xương Trung ngẩng đầu, “Hắn gửi thiệp cho gì?”
Nói cầm lấy tấm thiệp, “Thiệp thưởng họa?”
Trúc Lan cầm lấy xem, “Ta tứ ca con Trác Cổ Du mua tranh của Cố Thăng.”
Xương Trung thật sự để ý, từ khi Cố Thăng Hàn Lâm Viện, và Cố Thăng ít qua hơn, dù cũng tứ ca ở đó. “Trác Cổ Du sẽ giám định và thưởng thức tranh của Cố Thăng chứ?”
Trúc Lan, “Ta cha con , gần đây Cố Thăng thường xuyên cung.”
Xương Trung suy ngẫm, “Con trai sẽ tham dự.”
Sau đó gọi tiểu đồng bên cạnh đến, bảo nó hỏi thăm xem mời tương lai phò mã .