Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1656: Lòng đã muốn chết, khó cứu
Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:02:50
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Hi bước , : “Ta và Trân Nguyệt tỷ cá cược, tỷ thua .”
Thì hai vị công chúa cũng đến. Vừa dứt lời, ba Lâm Hi cùng tiến . Thái tử phi : “Các chọn giờ thật, đến cùng lúc luôn.”
Trân Nguyệt: “Gặp qua tẩu tẩu.”
Tiểu công chúa Tĩnh Huyên: “Gặp qua tẩu tẩu.”
Lâm Hi cuối cùng mới lên tiếng: “Tẩu tẩu.”
Thái tử phi vui vẻ: “Ta chuẩn các món điểm tâm mà các thích ăn, nếm thử tay nghề của đầu bếp trong phủ xem.”
Lâm Hi là tính tình phóng khoáng nhất trong ba , xuống liền khách sáo cầm lấy một miếng bánh: “Vừa ăn sáng mấy.”
Trân Nguyệt là một đại cô nương, xuống nhưng động tay. Tiểu công chúa hiếm khi khỏi cung, giờ đây đối với cái gì cũng tò mò, thấy chị họ ăn ngon miệng, nàng cũng cầm một miếng lên ăn.
Thái tử phi hỏi: “Các cá cược gì ?”
Lâm Hi tủm tỉm: “Ta cược là tỷ phu tương lai nhất định sẽ đợi ở cổng cung, Trân Nguyệt tỷ tin, kết quả là thua.”
Trân Nguyệt mặt đỏ bừng: “Chỉ là tinh ranh.”
Lâm Hi hừ hừ: “Chẳng lẽ đường tỷ gặp Ngô công tử ? Nếu thì hôm qua ngăn cho truyền tin .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Mặt Trân Nguyệt càng đỏ hơn: “Ta .”
Thái tử phi sững sờ. Nàng nhiều về hôn sự của Đại công chúa, lúc đó nàng cũng đang chuẩn xuất giá. Đương nhiên cũng vì Đại công chúa do Mẫu hậu sinh nên nàng chú ý nhiều, cứ ngỡ là một cuộc hôn nhân tình cảm. Giờ đây Đại công chúa mặt mày ửng hồng, xem công chúa và phò mã đều thiện cảm với .
Tiểu công chúa đột nhiên mở miệng: “Tương lai tìm một vị đại hiệp phò mã.”
Ngọc Văn: “...”
Thái tử phi và : “...”
Một lúc lâu , Trân Nguyệt mới bất đắc dĩ lên tiếng: “Gần đây truyện võ hiệp ?”
Tiểu công chúa: “ , là do Trần Thái phi . Ta thấy câu chuyện , trường kiếm tung hoành khắp nơi thật tiêu d.a.o tự tại.”
Ánh mắt Ngọc Văn chút lảng , đây là do bà nội gây . Ban đầu bà nội chỉ khơi mào, kết quả là Trần Thái phi mê mẩn, mấy năm nay ít câu chuyện .
Tại nơi ở của tộc Vu thị, hôm nay là ngày Ngọc Nghi khởi hành. Nếu nữa thì mùa đông sẽ bắt đầu, Ngọc Nghi cũng ngờ sẽ ở nhà chồng tương lai lâu như .
Lão thái thái ở cổng phủ, nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngọc Nghi buông: “Trên đường tự chăm sóc nhé.”
Vu Càng Dương đỡ bà nội: “Người cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho Ngọc Nghi.”
Lão thái thái thật sự nỡ, bà ít cháu gái, mà đứa trẻ Ngọc Nghi đáng yêu, còn chu đáo hơn cả cháu trai của bà. Nếu bắt buộc , bà còn giữ nàng ở thêm một thời gian.
Ngọc Nghi : “Bà cũng tự chăm sóc ạ.”
Lão thái thái: “Được, .”
Vu Càng Dương: “...”
Cho nên cháu trai nhiều quá liền đáng giá. ngay đó vui mừng, mắt của quả là !
Xe ngựa xa, Ngọc Nghi vẫn thể thấy ở cổng phủ. Ngọc Kiều : “Lão phu nhân sợ đợi đến ngày thành của chị.”
Lão phu nhân tuổi cao, cho nên mới đặc biệt nỡ xa chị.
Ngọc Nghi điều đó. “Không ông bà nội ở nhà khỏe .”
Ngọc Kiều: “Cuối cùng cũng sắp về kinh thành , em nhớ ông bà nội quá.”
Ngọc Nghi thầm nghĩ, về nhà nhất định hỏi kỹ đại phu, tuổi của ông bà nội cũng còn nhỏ nữa.
Ngọc Kiều đột nhiên mở miệng: “Em cứ tưởng ở nhà họ Vu sẽ gặp mấy cô em họ biểu gì đó, ngờ chẳng gặp ai cả.”
Ngọc Nghi bật : “Em xem truyện nhiều quá .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1656-long-da-muon-chet-kho-cuu.html.]
Ngọc Kiều : “Chỉ thể là nhà họ Vu gia quy nghiêm ngặt, nhưng ở Ninh Châu cũng nhiều chuyện bất ngờ lắm.”
Ngọc Nghi nhếch mép : “Chẳng cha dọn dẹp một ?”
Lần Minh Huy tính kế, cha thích dùng dương mưu, dù tình thế rắc rối thế nào, ông vẫn dùng kế tá lực đả lực. Kết quả là, lúc họ rời , ai nấy đều trở nên ngoan ngoãn.
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đến trận tuyết đầu tiên của năm nay. Hôm nay Chu Thư Nhân xin nghỉ, tất cả đều túc trực trong sân của Vinh Dụ Đãng.
Trúc Lan đợi thái y , trong lòng thở dài. Sức khỏe của ông Tư, bà vẫn luôn cẩn thận chăm sóc. Hôm qua ông cụ lén khỏi phủ, Trúc Lan liền cho đuổi theo, mới ông cụ đến khu mộ của dòng họ Vinh.
Ông cụ xem ngôi mộ của chính . Chờ đưa ông cụ về, Trúc Lan cố ý cho đại phu bắt mạch, dù phòng , tối qua ông vẫn phát sốt.
Minh Đằng lo lắng : “Đang yên đang lành đột nhiên xem mộ địa?”
Chu Thư Nhân: “Gần đây ông cụ vẫn luôn nhắc đến tên một vài .”
Minh Đằng lo lắng: “Ông nội, cụ cố sẽ chứ ạ?”
Hắn những già trong lòng sẽ dự cảm, thật sự cụ cố xảy chuyện.
Chu Thư Nhân: “Đừng lo, sẽ .”
Thái y nhanh ngoài, kê đơn thuốc, còn sửa phương t.h.u.ố.c điều dưỡng. Chỉ cần hạ sốt thì sẽ , càng cẩn thận chăm sóc hơn.
Chu Thư Nhân thở phào nhẹ nhõm: “Vất vả cho ngài .”
Thái y : “Là việc nên .”
Chu Thư Nhân vẫn rời . Ông cụ uống t.h.u.ố.c xong, ông đợi ông cụ tỉnh .
Buổi chiều, ông cụ mới hạ sốt tỉnh . Một trận ốm lấy hết tinh thần của ông. Ông cụ tỉnh , một lúc mới định thần : “Con vẫn luôn túc trực ở đây ?”
Chu Thư Nhân: “Vâng.”
Ông cụ cong khóe miệng: “Mấy năm nay hưởng phúc của con. Chờ c.h.ế.t , sẽ cảm ơn con.”
Chu Thư Nhân kéo kéo khóe miệng: “Nói chừng, con sớm đầu thai .”
Ánh mắt ông cụ sâu thẳm: “Sẽ , họ đều đang đợi xuống một câu rằng dòng họ Vinh kế tục, họ đều đang đợi .”
Chu Thư Nhân thở dài: “Ông sống cho thật .”
Vinh Dụ Đãng sang Minh Đằng đang bên cạnh: “Ta gì yên tâm cả.”
Hôm qua ông đến mộ địa, dường như thấy bên tai nhiều đang chuyện, gì thì rõ, nhưng còn oán khí nữa. Ông thể quên cảm giác khi trở về kinh thành tế bái, thứ oán khí thể khiến phát điên.
Ông nghĩ, chắc chắn họ đều đang đợi ông, đợi ông kể rành mạch những chuyện xảy trong mấy năm nay, để họ thể buông bỏ chấp niệm mà chuyển thế đầu thai.
Lòng Chu Thư Nhân trĩu nặng. Người thường , say thì còn lúc tỉnh, c.h.ế.t thì khó lòng cứu vãn. Thái y nếu chăm sóc thì vẫn thể sống, nhưng lời của ông Tư rõ ràng là sống nữa. “Tại đột nhiên ông đến mộ địa?”
Ông cụ uống một ngụm nước : “Gần đây luôn mơ, mơ thấy lúc nhỏ cùng các trai chơi đùa học tập, mơ thấy nghịch ngợm trèo lên hòn non bộ, mơ thấy nhiều chuyện.”
Nói , mặt ông mang theo nụ . Đó là ký ức quý giá nhất của ông, khi đó, Vinh gia vẫn là Vinh gia.
Minh Đằng nước mắt nhịn chảy xuống: “Cụ cố, con còn trẻ.”
Ông cụ : “Con cha , còn trẻ nữa. Ta giao tất cả cho con, giúp đỡ, con cũng xử lý .”
Minh Đằng hối hận, vốn dĩ để cụ cố lo lắng, cho nên mới cố gắng phiền ông, kết quả ngược khiến cụ cố buông xuôi.
Chu Thư Nhân im lặng đó, ánh mắt rời khỏi ông lão đang bệnh giường. Trên mặt ông đồi mồi, ốm càng khiến ông trông già nua hơn. Ông thật sự nên khuyên ông cụ ?
Vinh Dụ Đãng nhận ánh mắt đau đớn của cháu ngoại: “Cả đời sống đủ , vinh hoa phú quý hưởng qua, mưa gió bão bùng cũng chịu đựng. Một đời sống đặc sắc, cứ thuận theo tự nhiên .”
Nói xong, Vinh Dụ Đãng từ trong ngăn tủ đầu giường lấy một chiếc hộp gỗ, đẩy về phía cháu ngoại: “Cái giao cho con.”
Chu Thư Nhân nghi hoặc nhận lấy chiếc hộp, hỏi: “Bên trong là gì ?”
Vinh Dụ Đãng : “Con mở sẽ .”