Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1649: Thật bỏ được
Cập nhật lúc: 2025-10-13 11:50:21
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , tan triều, Diệp bá tước chặn Chu Thư Nhân : “Cùng nhé?”
Chu Thư Nhân kinh ngạc, ông và Diệp bá tước giao tình. “Được, mời.”
Diệp bá tước cố ý kéo giãn cách với những . Sau khi xác nhận phía thấy, ông mới nhỏ: “Chu hầu trong mắt luôn là một quang minh lạc.”
Tuy theo lẽ thường, nhưng là nguyên tắc.
Chu Thư Nhân: “Ngươi gì cứ thẳng, cần khen tặng .”
Diệp bá tước : “Vậy thẳng, hầu gia ưa Vĩnh An Quốc công phủ.”
Chu Thư Nhân còn gì hiểu nữa: “Yên tâm, việc nào việc đó. Chỉ cần chọc đến , cũng sẽ giận cá c.h.é.m thớt.”
Diệp bá tước dừng hành lễ: “Ta bội phục sự lạc của hầu gia.”
Chu Thư Nhân thầm nghĩ, cứ nhấn mạnh mãi sự lạc của , Diệp bá tước cũng ít tâm tư. “Bản hầu khinh thường việc lưng, đương nhiên tiền đề là đừng chọc giận bản hầu. Thật sự chọc giận , điểm mấu chốt của bản hầu là .”
Nụ của Diệp bá tước cứng đờ, trơ mắt Chu hầu nhanh. Ông im lặng vài giây thở một , chút hối hận vì đính hôn với Vĩnh An Quốc công phủ. Bây giờ chỉ thể tiếp tục mưu tính.
Ra khỏi cung, Chu Thư Nhân lên xe ngựa thấy Uông Cự, nên lời: “Ngươi ké xe ngựa của .”
Uông Cự tò mò hỏi: “Diệp đại nhân tìm ngươi chuyện gì?”
Chu Thư Nhân: “Hắn sợ mặt Thái tử.”
“ là lấy lòng tiểu nhân đo quân tử.”
Chu Thư Nhân: “Hắn một lòng đưa trưởng tử đến bên cạnh Thái tử, sợ vì Vĩnh An Quốc công phủ mà giận cá c.h.é.m thớt cũng là chuyện bình thường, đều là vì con trai.”
“Chính là vì sự truyền thừa của nhà họ Diệp.”
“Gần đây ít tìm hỏi thăm về Thái tử, rõ ràng là của Hoàng thượng!”
Uông Cự chắp hai bàn tay béo với : “Hoàng thượng tay tàn nhẫn với nhà họ Lưu, nên chẳng ai cũng đang nhắm Thái tử . Ngươi là của Thái tử, nhưng ai bảo Thái tử ở Hộ Bộ, ngươi ngược trở thành gần Thái tử nhất.”
Chu Thư Nhân khẩy: “Đều là uổng phí tâm tư.”
Thái tử sẽ thu nhận . Hoàng thượng đang ở tuổi tráng niên, điều Thái tử cần bây giờ là nương tựa Hoàng thượng, chứ là gây dựng thế lực riêng.
Tại Hàn Lâm Viện, Cố Thăng kìm nén tâm trạng việc. Hôm qua đại ca về nhà kể chuyện xảy ở chùa. Chàng cẩn thận hồi tưởng từng khoảnh khắc gặp gỡ huyện chúa, nếu còn hiểu thì đúng là kẻ ngốc.
Cố Thăng thất thần. Trác Cổ Du gọi hai tiếng, mới hồn: “Có việc?”
Trác Cổ Du mím môi: “Ngươi quen Ngô Thượng Hằng, mời dùng bữa, xin ngươi giúp đỡ.”
Cố Thăng hiểu tại Trác Cổ Du đột nhiên mời cơm. Chàng trong lòng vị phò mã tương lai thích Trác Cổ Du, liền lắc đầu: “Chưa đến việc chúng vốn giao tình, dù cũng sẽ giúp. Mời.”
Trác Cổ Du sâu Cố Thăng một cái, nhiều nữa mà xoay rời .
Cố Thăng nghĩ tại , việc , thấy Chu đại nhân qua cửa sổ, vội dậy theo ngoài: “Chu đại nhân.”
Hôm qua Xương Trí con gái gì. Trước đây đối với Cố Thăng là khảo nghiệm, bây giờ Cố Thăng đoán , tâm tư của ông liền đổi, trong ánh mắt mang theo sự soi mói: “Ừm.”
Cố Thăng: “...”
Thái độ đổi lớn đấy, cũng càng khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Xương Trí hỏi: “Ngươi bận ?”
Cố Thăng: “Không bận lắm.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Lúc Trác Cổ Du từ trong phòng , thấy Cố Thăng, sắc mặt lạnh vài phần.
Xương Trí: “Hắn ?”
Cố Thăng xoa mũi: “Ta từ chối giúp đỡ nên nhắm .”
Xương Trí tò mò: “Hắn mặt lớn thế ? Lại hổ nhờ ngươi giúp đỡ, nhờ ngươi giúp gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1649-that-bo-duoc.html.]
Cố Thăng giấu giếm, rằng Trác Cổ Du mời khách. “Có chút kỳ quái.”
Xương Trí “ồ” một tiếng: “Hôm qua Đại công chúa và vị phò mã tương lai cùng đến vấn an Thái hậu. Thái hậu thích vị phò mã tương lai, ban thưởng ít thứ .”
Ban thưởng hôm qua truyền một tín hiệu, hoàng thất đều vô cùng hài lòng với vị phò mã tương lai.
Cố Thăng thầm nghĩ thì là thế, Trác Cổ Du hóa giải ân oán với vị phò mã tương lai. Chàng cân nhắc : “Ngô công tử là một tùy tính.”
Không quan tâm đến bất kỳ tiếng nào từ bên ngoài, như nhận định điều gì thì khó đổi.
Chàng trong lòng ngưỡng mộ vị phò mã tương lai. Chàng hơn vị phò mã tương lai một chút, nhưng cũng trèo cao. Từ lúc kinh thi đến khi Hàn Lâm Viện, tính kế nhiều . Chàng càng hy vọng một cuộc sống đơn giản, con đường quan thuận theo tự nhiên là , chứ mỗi ngày hao phí tâm trí việc tính kế.
Tại Chu Hầu phủ, Trúc Lan lật xem bức tranh con gái lớn đưa tới: “Đây là tranh của Cố Thăng ?”
Tuyết Mai gật đầu: “Chàng tướng công chỉ điểm, mấy ngày mang bức tranh nhất tặng cho tướng công. Nương thích tranh, tướng công bảo con hôm nay mang đến tặng .”
Trúc Lan: “Vị Cố công tử là yêu hoa mai.”
Tuyết Mai gật đầu: “Người trong lòng hoa mai, bản tính sẽ kém. Người xem, hoa mai trong tranh như thật .”
Trúc Lan thích bức tranh , gọi Thanh Tuyết đến: “Mang qua cho ngũ tiểu thư, bảo nó xem.”
Tuyết Mai: “Hôm qua Mâu Mâu gửi thư, tướng công ngoài một chuyến. Chúng con bàn bạc sẽ xem Mâu Mâu , trở về xem Khương Đốc.”
Trúc Lan : “Ta hôm qua Thái hậu ban thưởng, phân cho mấy đứa con gái, lúc cho con mang cho Mâu Mâu.”
Tuyết Mai vội xua tay: “Nương, cho Mâu Mâu đủ nhiều .”
Trúc Lan : “Mâu Mâu ở nơi khác, trang sức Thái hậu ban thưởng thể dọa lùi những kẻ ý đồ .”
Đương nhiên cũng dọa lùi cả Mộc Phàm, đây là sự tín nhiệm của hoàng thất đối với nhà họ Chu.
Lần Tuyết Mai từ chối, nàng bản lĩnh để ban thưởng. “Cảm ơn nương.”
“Đợi đến lúc đó, .”
Lời dừng , bây giờ là lúc chuyện phân chia gia sản. Bà và Thư Nhân mang vàng bạc theo chôn cùng, khi c.h.ế.t sẽ phân cho các con. Mấy năm nay bà tích cóp ít thứ .
Tuyết Mai rõ: “Nương, gì ạ?”
Trúc Lan đổi lời: “Cha chồng của con sức khỏe còn chứ?”
Tuyết Mai: “Sức khỏe . Mấy ngày quê nhà gửi thư, cha chồng từ chối đề nghị của nhị ca đưa con cái đến.”
“Họ một lòng sống cùng các con.”
Tuyết Mai thầm nghĩ, thức thời nhất chính là cha chồng. “Cha chồng ông tích cóp ít bạc, khi c.h.ế.t sẽ phân chia thỏa, ngoài gì thêm.”
Trúc Lan: “Gần đây hai vợ chồng cha chồng con quả thật kiếm ít.”
Tuyết Mai : “Con cũng ham tiền bạc của hai vợ chồng già.”
“Nên cho con thì cứ nhận.”
“Vâng.”
Tại sân của Ngọc Văn, Ngọc Văn xem xong tranh, định bảo nha đầu cất . Thanh Tuyết mở miệng: “Lão phu nhân chỉ bảo tiểu thư xem thôi.”
Ngọc Văn: “...”
Chưa là tặng cho nàng , nàng còn tưởng Thanh Tuyết tặng tranh xong !
Thanh Tuyết hiểu lão phu nhân, cầm lấy bức tranh cất : “Thanh Tuyết về đây.”
Ngọc Văn thật sự thích bức tranh , với đại nha đầu bên cạnh: “Ngươi dùng bức tranh mai mua để đổi lấy bức thì ?”
Đại nha đầu: “Tiểu thư đổi thì cứ đổi.”
Ngọc Văn: “Mang bức tranh đến đây.”
Đại nha đầu dậy tìm tranh. Ngọc Văn nghĩ đến đại cô cô đang ở chủ viện, đợi đại cô cô rời , mới cầm tranh đến chủ viện.
Tại chủ viện, Trúc Lan vuốt ve bức tranh: “Thật bỏ ?”