Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1632: Tin tức linh thông

Cập nhật lúc: 2025-10-12 06:32:14
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Sau bữa cơm tối, bà hiệu cho đám nha đầu lui xuống hết, mới tiếp tục về cặp song sinh. Trúc Lan lo lắng yên: “Khương An trừ phi giả c.h.ế.t, nếu sẽ thể trở về nước. Nó ở vị trí hiện tại thì sẽ dễ dàng về nước !”

 

Chu Thư Nhân vuốt râu: “Chỉ cần bại lộ, Hoàng thượng sẽ để nó trở về, trừ phi thâu tóm quốc gia đó.”

 

Trúc Lan: “...”

 

Hoàng thượng thâu tóm thì từ sớm. Bây giờ thâu tóm chỉ thêm gánh nặng. Thảo nguyên và Đông Bắc là hai con quái vật ngốn vàng, triều đình trong những ngày thiếu lương thực còn sức để gánh thêm các tiểu quốc xung quanh.

 

Trúc Lan tính tuổi của cặp song sinh: “Chúng nó cũng còn nhỏ, theo tuổi tác thì sớm nên đính hôn. Bây giờ thì , về . Chẳng lẽ chúng nó ở nước ngoài cứ thành mãi !”

 

Nghĩ đến cảnh cháu ngoại thành ở nước ngoài, vì quốc gia mà cưới thích, bà thấy lòng nghẹn !

 

Chu Thư Nhân xong cũng thấy nao lòng: “Hai thằng nhóc trời đ.á.n.h .”

 

Trúc Lan: “Ngày mai, con gái lớn của ông nhất định sẽ đến tìm một trận cho xem.”

 

Chu Thư Nhân: “...”

 

Quả như lời Trúc Lan, ngày hôm , Tuyết Mai còn ăn xong bữa sáng về. Đôi mắt nàng sưng húp. Trúc Lan hiệu cho Thanh Tuyết bưng thêm một bát hoành thánh nữa: “Không ăn cơm thì ăn tạm cái , ăn cùng một chút.”

 

Giọng Tuyết Mai nghèn nghẹt, tối qua nàng gần như ngủ , cứ nghĩ đến hai đứa con trai là kìm nước mắt. “Vâng ạ.”

 

Ăn sáng xong, Trúc Lan đợi dọn bàn, chỉ giữ Thanh Tuyết, mới : “Con cứ nghĩ hai đứa nó đang sứ nước ngoài, trong lòng dễ chịu hơn chút nào ?”

 

Giọng Tuyết Mai càng nghẹn ngào hơn: “Chúng nó giống nhị ca, nhị ca gặp nguy hiểm, còn chúng nó sơ sẩy một chút là mất mạng.”

 

Trúc Lan: “Ai nhị ca con sứ nguy hiểm, việc nào cũng rủi ro cả.”

 

Tuyết Mai mím môi , nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Nàng chỉ thấy đau lòng, hai đứa con trai lớn của nàng.

 

Trúc Lan kêu lên một tiếng: “Con đừng nữa, lát nữa cũng theo bây giờ.”

 

mà xót xa vô cùng, con gái bà đau lòng, thương hai đứa cháu ngoại, lòng càng thêm hụt hẫng.

 

Tuyết Mai dùng khăn lau nước mắt: “Tính theo tuổi, chúng nó đều đến tuổi thành .”

 

Trúc Lan: “Hôm qua cũng với cha con chuyện . Thôi, đừng nghĩ ngợi nữa.”

 

Cặp song sinh thực mang ân huệ cho nhà họ Khương. Nếu , dù Thư Nhân vận động, nơi Khương Đốc và Mộc Phàm đến cũng sẽ lắm. Bây giờ cả hai đều đến những nơi , trong đó cũng công lao của cặp song sinh.

 

Tuyết Mai ở nhà thể , vì bà bà và công công còn Khương Bình trở về. Nàng sợ bà bà phát hiện, chỉ thể đến đây tâm sự với .

 

Một lát , Lâm Hi đến: “Bà ngoại, con hẹn với biểu tỷ Ngọc Văn ngoài. Ai, dì ạ?”

 

Mắt Tuyết Mai khô khốc, nụ cũng cứng đờ: “Dì nhớ hai biểu ca song sinh của con.”

 

Lâm Hi an ủi thế nào, hai biểu ca xa nhà quá lâu. Nàng khô khan : “Đợi họ trở về, dì nhất định đ.á.n.h cho hai biểu ca một trận, xem họ còn dám dì đau lòng nữa .”

 

Tuyết Mai: “Được, lời Lâm Hi.”

 

Ngọc Văn đến cũng hỏi han. Sau khi xác nhận đại cô cô , nàng mới cùng Lâm Hi ngoài.

 

Tuyết Mai hồn: “Khoan , Ngọc Văn chủ động ngoài ?”

 

Trúc Lan: “Bởi vì cha nó tin tức linh thông.”

 

Tuyết Mai: “A??”

 

Trúc Lan chuyện Ngọc Văn để ý Cố Thăng, mà chuyển chủ đề: “Khương Đốc và Khương Mâu gửi thư nhà về ?”

 

Tuyết Mai nghĩ đến các con, tâm trạng hơn một chút: “Mấy ngày thư gửi về, họ an cư , hai đứa nhỏ cũng khỏe, bảo chúng con đừng lo.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1632-tin-tuc-linh-thong.html.]

Họ còn gửi về một ít cá khô và hải sản khác. Nàng mang qua cho nương, chủ yếu vì cũng thứ gì quý giá.

 

Trúc Lan: “Hai đứa nhỏ , chỉ sợ chúng chịu khí hậu ven biển mà sinh bệnh.”

 

Trên mặt Tuyết Mai nét : “Con cho chúng mang theo ít t.h.u.ố.c viên ạ.”

 

“Vậy thì .”

 

Tại Chương Châu, Ngọc Sương dẫn hai đứa nhỏ bên bờ ruộng hái rau dại. Trong ruộng đều là những dân trồng thảo dược. Ngọc Sương hái một giỏ rau dại, cảm thấy mệt.

 

Lưu Phong yên tâm ba con nên tới: “Mệt ?”

 

Ngọc Sương gật đầu: “Chàng nghỉ một lát ?”

 

Lưu Phong cũng mệt. Hôm nay mặc áo vải thô, tự tay trồng một lúc d.ư.ợ.c liệu. Chàng chê đất bẩn mà xuống bên cạnh vợ: “Năm nay các thôn khai hoang thêm ít ruộng đất, cuộc sống sẽ ngày càng hơn.”

 

Ngọc Sương những đứa trẻ đồng ruộng: “Trước đây khó mà thấy quần áo mới, bây giờ ít trẻ em thêm bộ đồ mới.”

 

Khóe miệng Lưu Phong mỉm : “Cuộc sống dư dả hơn, huyện thành cũng còn vẻ tiêu điều nữa.”

 

Người dân tiền trong tay, huyện thành mọc lên ít cửa hàng, gánh hàng bán đồ ăn vặt cũng nhiều hơn.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Lưu Phong trồng bao lâu thì dân cho trồng nữa. Không họ chê trồng , mà là Lưu Phong mệt. Vì việc trồng thảo d.ư.ợ.c giúp dân tiền bạc, nên Lưu Phong lòng dân.

 

Kết quả là khi Ngọc Sương trở về thành, xe ngựa chỉ thêm nhiều rau dại, mà còn chuyên bắt hai con cá cho họ.

 

Ngọc Sương bật : “Số rau dại thể ăn lâu đây.”

 

Lưu Phong cũng : “Ăn hết thì phơi khô để mùa đông ăn.”

 

Ngọc Sương: “Được, đến lúc đó gửi một ít về kinh thành, đây đều là tấm lòng kính yêu của dành cho .”

 

Lưu Phong chút ngượng ngùng: “Đây đều là việc nên .”

 

Ngọc Sương thấy tự hào, nàng duỗi tay nắm lấy bàn tay thô ráp nhiều của chồng: “Chàng là niềm kiêu hãnh của .”

 

Lưu Phong ôm lấy vợ. Chàng nhà vợ chống lưng, một vị quan hề dễ dàng. Chàng thể thuận lợi như là nhờ nhiều nhà vợ, cũng cảm ơn sự ủng hộ và đồng hành của vợ.

 

Tại một quán ở kinh thành, Lâm Hi uống liền hai chén : “Biểu tỷ, tỷ nhớ nhầm chỗ ?”

 

“Không thể nào, cha sẽ tính sai .”

 

Cố Thăng hề đề phòng cha nàng. Cha hỏi tự nhiên, Cố Thăng thẳng tên quán !

 

Lâm Hi đột nhiên kéo tay áo biểu tỷ: “Người xuống xe ngựa là họ ?”

 

Ngọc Văn , quả thật là hai em nhà họ Cố. Hai bước quán . Không lâu , một chiếc xe ngựa khác đến. Một vị phu nhân bước xuống, theo là một cô nương trông vẻ lớn tuổi. Ở tuổi thành , chắc chắn là chuyện.

 

Ngọc Văn gọi tiểu nhị đến hỏi vài câu. Một lát , nha đầu : “Cố công tử xuống lầu uống ạ.”

 

Lâm Hi vuốt ve cây roi: “Anh trai đang xem mắt ?”

 

“Chắc , nếu xuống một .”

 

Lâm Hi than thở: “ là trẻ mồ côi, chuyện gì cũng tự lo liệu.”

 

Chưa đến mười lăm phút , Ngọc Văn và Lâm Hi thấy vị phu nhân và cô nương lúc nãy rời . Sau đó, từ lô ghế của Cố Thăng một bà lão và một phu nhân trung niên bước . Ngọc Văn thấy hai em Cố Thăng đích tiễn lên xe ngựa.

 

Ngọc Văn : “Cũng lễ nghĩa đấy chứ, còn tự tìm bà mai.”

 

Lâm Hi kéo biểu tỷ dậy: “Không nhanh là họ cũng mất đấy.”

 

Ngọc Văn nhúc nhích: “Họ sẽ còn , ngay .”

 

Lâm Hi thấy hai em trở về quán , “ai da” một tiếng, nhịn huých vai biểu tỷ: “Tỷ cũng gặp Cố Thăng mấy mà hiểu rõ thế!”

Loading...